Lớp Trưởng... Cậu Thật Lạnh Lùng

Chương 35: Hai năm sau


Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 35: Hai năm sau

Bây giờ Cô cũng đã trở thành một thiếu nữ nhìn trưởng thành hơn hiểu chuyện hơn và cũng xinh đẹp hơn…Bây giờ Cô cũng đủ khả năng để mà quản lí tiệm đồ uống chứ không giống như hai năm trước vẫn còn e ngại…Cô cũng tự tìm hiểu và làm ra được nhiều món mới hơn cho tiệm của mình

Bố Mẹ thì càng ngày càng bận rộn với công việc của mình…Để gặp mặt Họ ở nhà rất ít Họ hết làm việc ở Công ty sau đó lại phải bay đến Công Ty nhỏ ở chỗ này chỗ kia để bàn chuyện làm ăn nhưng vẫn thường xuyên quan tâm Cô và Chị Như rất nhiều

Còn Chị Như cũng trưởng thành hơn bây giờ cũng đã trở thành bà chủ quản lí của cả một Công ty về thiết kế từ quần áo đến đồ trang sức nên cũng bận rộn sáng đi tối về hai chị em cũng ít gặp mặt hơn…

“An Nhi…Em thấy tiệm chúng ta nên đặt một cái tên gì đi…chứ Chị thấy tên tiệm nó cứ nhạt nhẽo ấy”.Chị Khả An nói với Cô trong thời gian mọi người cũng đang tụ tập một chỗ

“Dạ…Em cũng không biết đặt tên gì cho hay tại Em không để ý tời chuyện đó mọi người thấy có tên gì hay không ạ?”.Cô bây giờ mới nhớ ra điều đó chứ tiệm Cô cũng chỉ có tên “tiệm đồ uống” vậy thôi

“Hay là đặt tên là “Tiệm bánh ngọt và trà sữa tình yêu”.Chị Tuyết Phương suy nghĩ rồi cười nói

“Tên vậy cũng nghĩ ra được”.Thấy mọi người đang suy nghĩ đến cái tên của Chị Phương nói thì Anh Dương lên tiếng đá xéo Chị

“Kệ Tôi…Cậu nghĩ được tên nào không mà nói”

“Tôi không thèm đôi co với Cậu…”

“Cậu”

“Thôi…sao hai người này hay gây lộn với nhau vậy hả?”.Chị Bích Chi thấy sắp tung tiệm vì hai con người này mất

“Hay là hai Anh Chị có ý gì với nhau đấy chứ?”.Cô cười trêu trọc

“Ai thèm Cậu ta chứ!”.Chị Phương nghe vậy tỏ mặt

“Hay là tên mọi người cũng suy nghĩ nhé”.Cô nhìn đồng sắp muốn cho mọi người về nghỉ ngơi sớm

“Được”

“Muộn rồi mọi người cũng về nghỉ ngơi đi ạ…Em có việc Em đi về trước nhé”

“Em về cẩn thận nhé”

“Vâng”

Cô chẳng hiểu sao hôm nay lại có tâm trạng hồi hộp bất an như vậy?Trong lòng có cảm giác không vui chỉ muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc…Cô bước những bước chân nặng nề trên đường về Cô không biết đã bao lâu bản thân Cô đã không thảnh thơi vui vẻ như trước nữa rồi…

Cứ bước đi trên đường nhìn dòng người đi lại Cô lại có mấy kỉ niệm ùa về…nhưng chẳng hình dung ra được người con trai luôn làm Cô cười bực tức đó lại ai cả?…

– —–

Cậu bây giờ cũng đã trở thành một bác sĩ giỏi…Cậu đã được đi thực tập ở nhiều nơi sau khi biết Cậu đã tốt nghiệp các bệnh viện ở đó đều muốn mời Cậu về để làm việc cho Họ nhưng Cậu đều từ chối!Bây giờ điều Câu mong mỏi nhất chỉ là gặp được Cô thôi…

“Bảo Lâm…Cậu không phiền thì đến nhà Tớ một chuyến rồi hãng bay về Việt Nam”.Lưu Phong người bạn thân nhất của Cậu ở đây cũng đang thu rọn đồ để bay về Mỹ

“À…Tớ….”.Cậu không biết phải làm thế nào…Cậu chỉ muốn về gặp Cô nhưng Lưu Phong lại mới Cậu đến nhà Cậu ấy rất nhiềh lần rồi


“Đợi Tớ lát nhé”.Cậu đang khó xử chuông điện thoại reo thì cầm đi sang một bên đứng

“Bảo Lâm…Bố Mẹ vẫn đang bên Mỹ với ở đây Bố Mẹ có một bệnh viện cần Con tiếp quản…Con hiểu ý Bố Mẹ chứ?”

“Nhưng Con muốn…”

“Gia đình An Nhi đang bên này…Như vậy Con tự biết làm gì rồi chứ?Thôi Con nghỉ ngơi đi”.Mẹ Cậu nói trong giọng vui vẻ…Mẹ Cậu cũng muốn Cậu với Cô vui vẻ lại như trước

“Lưu Phong ngày mai Tớ cùng Cậu bay về Mỹ nhé…Bố Mẹ Tớ cũng bên đó”.Nghe Bố Mẹ nói vậy Cậu liền hào hứng vui vẻ

“Được”

– ——-

Sáng sớm nay Cậu cùng Lưu Phong đáp tại sân bay ở Mỹ…khuôn mặt Cậu có chút hồi hộp Câu thực sự rất muốn gặp Cô…

“Bảo Lâm…Cậu về nhà Tớ chơi đi”

“Xin Lỗi Cậu…Hẹn Cậu khi khác Bố Mẹ Tớ đến đón Tôi rồi…Có gì gặp Cậu sau nhé”.Cậu vỗ vai Lưu Phong rồi đi trước

“Cậu chủ…Bà chủ nói đưa Cậu tới bệnh viện thăm quan Bà chủ cũng ở đó”.Bác tài xế cười (vì trước đó Mẹ Cậu có đưa ảnh cho Bác tài xế xem để dễ nhận biết Cậu hơn)

“Vâng”

Sáng hôm nay là ngày nghỉ…nhưng chỉ có mình Cô ở nhà mọi người đều đi làm…Cô ngủ dậy thì mệt nhoài người chẳng muốn ngồi dậy với cái điện thoại xem mấy giờ Cô chợt sờ tay lên cổ thấy sợi dây chuyền bạc…Cô ngồi dậy đi sang đứng trước gương tay cầm bảo chiếc vòng lại có cảm giác khó tả…Cô không nhớ nổi ai đã tặng chiếc vòng cho Cô?Cô cũng không biết chiếc vòng đeo trên cổ mình từ khi nào?Cô chỉ biết nhìn chiếc vòng khá đẹp được khắc chữ “An Nhi” Cô càng cố nhớ ra người tặng thì đầu óc Cô càng đau nhức…

“An Nhi…mới sáng ra Con đi đâu vậy?”.Quản gia thấy Cô chuẩn bị ra ngoài thì hỏi

“Con ra ngoài có chút chuyện…Bác không cần rọn bữa sáng cho Con đâu ạ”.Nói rồi Cô đi ra xe bác tài xế đang đợi Cô

Bác tài xế đưa Cô tới bệnh viện cũng do một phần nhà Cô đầu tư vào đó nên cũng có quen biết đôi chút…

“Bác ở đây đợi Cháu chút ạ”

“Cháu không khỏe sao An Nhi?Bác gọi cho Ông Bà chủ nhé”

“Dạ không cần phiền phức vậy đâu ạ!Cháu vô lát cháu ra ý mà…Cháu vào nhé”.Cô xua tay cười trừ rồi đi vào

Cô có hẹn trước với Bác sĩ ở đây nên đi hẳn tới phòng làm việc của bệnh nhân đó…

“Chào Bác sĩ”

“Chào Cô?Không biết Cô bị bệnh ở đâu sao?”.Anh Bác sĩ thấy Cô thì có chút khó hiểu

“Tôi muốn Bác sĩ kiểm tra giúp Tôi xem tại sao đầu Tôi mỗi khi muốn nhớ lại chuyện gì đó thì lại có cảm giác đau đầu…có một người Tôi thường mơ thấy…Cậu ta luôn đi học cùng đôi lúc làm Tôi buồn nhưng Cậu ấy luôn có vị trí đặc biệt trong tim Tôi thì phải…chỉ là khi Tôi nghĩ đến đầu Tôi như muốn nổ tung vậy Tôi không biết người đó là ai…hai năm nay Tôi đều vậy?”

“Có thể…Cô bị mất trí nhớ tạm thời…Có thể người đó là người Cô và ngược lại là người Cô ghét”


“Mất trí nhớ tạm thời sao?Vậy có cách nào chữa trị không bác sĩ?”

“Cách chữa trị tốt nhất là Cô nên tìm người nhà hỏi rõ mọi chuyện khi đó sẽ có cách giải quyết”

“….vậy Tôi xin phép”.Cô nghe vậy thì cũng không muốn làm khó Bác Sĩ mà ra về

Cậu được đưa tới cổng bệnh viện thì đi vào ánh mắt những y tá đều dồn về phía Cậu…Cậu càng lớn càng đẹp trai dáng người cao đúng là một cực phẩm chỉ có điều tính cách lạnh lùng của Cậu từ đó giờ không bỏ được…

Cậu không quan tâm mà đi thẳng lên tầng hai vì nghe tài xế nói Mẹ Cậu đang ở trên đó

Đúng lúc Cô cũng đang từ phòng Bác Sĩ đi ra khuôn mặt đang suy nghĩ điều gì đó?

“Con có sao không An Nhi?”.Thấy Cô đi ra xe vẻ mặt không vui thì lo lằng

“Con không sao ạ!Chúng ta về thôi”

– —–

“Mẹ!”.Cậu thấy Mẹ đang chau mày làm việc nên vui vẻ đi vào nhìn Mẹ cười

“Lớn ghê rồi đó”.Mẹ Cậu đi lại ôm Con mình cười,vì ở đây cũng bận nên không thể đến thăm Cậu thường xuyên được…

“À…Tối nay chúng ta có bữa tiệc với nhà Lưu Phong đó”.

“Mẹ cũng biết gia đình Cậu ấy sao?”.Cậu nghe vậy cũng tò mò

“Hai gia đình cũng thân thiết với có một số hợp đồng làm ăn ý mà”

“Vâng…Con muốn đi xem bệnh viện một lát Mẹ xong việc thì gọi Con”

Ở nhà Cô….

“Sao nay Bố Mẹ về sớm vậy ạ?”.Cô ở bệnh viện định về thẳng nhà nhưng muốn ghé qua tiệm lúc xong mới đi về đến giờ nghỉ trưa

“Con đi đâu về sao?”

“Con…Con tới tiệm một chút!”.Cô lấy cớ nói Cô không muốn Bố Mẹ lo lắng khi biết Cô nói mình đến bệnh viện

“Nhưng nay tiệm đóng cửa mà Nhi”.Chị Như cũng vừa về thấy Cô thì tò mò

“À…Dạ…tại Em đến coi quán chút ý mà.Sao nay mọi người đều về sớm vậy ạ?”

“Tối nay gia đình Lisa có mời chúng ta đến gia tiệc mừng đón con trai ở Úc của họ về”


“Các Con lên chuẩn bị đồ đi nhé”

“Vâng”

Cô nghe vậy chẳng muốn đi chút nào lại gặp phải cái người Cô chẳng ưa gì cả nói đúng ra là chẳng ai ưa nhau thì đúng hơn…

“Em sao vậy?”.Chị Như thấy Cô cứ buồn buồn thì lo lắng

“Em…Chị biết lại gặp mặt ai mà?Em sợ Cô ta lại gây chuyện với chúng ta”

“Không sao đâu…Em đừng lo lắng có Chị nữa mà”

Ở dưới nhà…

“Quản gia Chị ra gọi tài xế vừa đưa An Nhi về dùm Tôi”.Mẹ Cô thấy trong giọng nói của Cô có gì đó không tự tin nên lo lắng

“Dạ…Ông Bà cho gọi Tôi có việc gì ạ?”.Bác lái xe đi vào khom người lễ phép,thầm nghĩ Bác lại làm sai gì sao?

“Vừa nãy An Nhi nhờ Bác trở đi đâu vậy?”

“Dạ…Cô chủ đến bệnh viện ạ!”

“Đến bệnh viện?Đến làm gì chứ?”.Bố Cậu đang đọc báo nghe vậy lo lắng

“Cô chủ không nói ạ!Nhưng lúc đi ra Tôi thấy sắc mặt Cô chủ không vui”.Bác tài xế thật thà nói Bác cũng rất lo lắng cho Cô

“Được rồi…Bác đi làm việc của mình đi”

“Tôi xin phép”

Bác tài xế đi ra ngoài thì hai chị em Cô cũng đang cùng nhau đi xuống…Cô chỉ mặc nhẹ nhàng chiếc áo trễ vai với chân váy công chúa dài ngang ngửa ngối Cô cũng trưởng thành rồi nên cũng không thể ăn mặc như trước được

“Bố Mẹ sao vậy ạ?”.Nhìn sắc mặt ai cũng lo lắng làm Cô cũng lo lắng theo

“À…chúng ta không sao…Đi thôi”

Mọi người cùng nhau ra xe Cô đi cùng Chị Như vui vẻ Cô với Chị Như lâu lắm rồi không nói chuyện tâm sự

“An Nhi!Tại sao Con đến bệnh viện không nói cho Bố Mẹ biết?”.Trên đường đi Mẹ Cô lo lắng không chịu được đành quay sang hỏi Cô

“Dạ…”

“Em bị bệnh sao?”

“Không có Em không bị bệnh…chỉ là…Em thấy tò mò tại sao mỗi lần Em mơ thấy một người nhưng không hình dung được người đó là ai…mỗi lần như vậy đều đau đầu nên Em muốn đến nhờ Bác Sĩ kiểm tra xem bị sao…Bác sĩ nói do Em bị mất trí nhớ tạm thời nên mới có triệu chứng như vậy.. Con không muốn mọi người lo lắng nên không nói với mọi người trước…Con xin lỗi”.Cô cúi mặt lo xuống cũng vì vậy mà vừa nãy Bố Mẹ Cô lo lắng như vậy

“Lần sau đi đâu phải nói với Bố Mẹ trước rõ chưa?”.Bố Cô nghe vậy cũng không muốn trách Cô gì cả

“Con muốn biết về chuyện đó sao?”

“Vâng…nhưng Bố Mẹ không thích Con sẽ không quan tâm tới việc đó nữa”

“….người Con tò mò đó là Bảo Lâm…Bảo Lâm ở đối diện nhà chúng ta Con với người đó rất thân thiết cùng nhau đi học,cũng hay cùng nhau ra ngoài đi dạo…Con còn thích người đó say đắm nữa…nhưng Bảo Lâm phải đi du học ở Úc…sau vài sự cố Con bị ốm nặng nhất thời quên đi Bảo Lâm không nhớ ra người đó là ai cũng không thể nhớ rõ được khuôn mặt Bảo Lâm như nào?”.Mẹ Cô suy nghĩ rồi nói,Cô cũng đủ trưởng thành để mà tự giải quyết mọi chuyện

“Sao ạ…?”.Cô nghe vậy thì cứng đơ cả người…Cô không thể nhớ lại những điều đó nhưng lại dành cho Cậu một tình cảm đặc biệt


“Bố Mẹ xin lỗi vì không nói sớm với Con…Nếu Con muốn Bố Mẹ hẹn hai gia đình rồi cho hai đứa gặp mặt nói chuyện nhé”

“Dạ không cần đâu ạ…Nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi ạ”

Cũng vừa hay đến nơi mọi người không nói chuyện nữa cùng nhau đi vào trong nhà Lisa

“Chào Anh Chị”.Bố Mẹ Cô đi vào cười vui vẻ với Bố Mẹ Lisa

“Chào mọi người lâu rồi không gặp…đây là Lưu Phong Con trai chúng Tôi mới du học về”

“Chào Cô Chú ạ”.Lưu Phong cũng đứng dậy lễ phép chào mọi người

“Chào Cháu…Đẹp trai vậy”

“Chào mọi người chúng Tôi tới hơi muộn”.Bố Mẹ Cậu cũng vừa đến

“Không sao đến là vui rồi…Tôi tưởng Anh Chị có Cậu Con trai nữa mà?Sao không đến cùng vậy?”.Bố Mẹ Lisa cũng niềm nở tiếp đón

“À…chắc có vẻ chưa thích nghi với điều kiện ở đây nên thằng bé hơi mệt nên không thể đến được Anh Chị thông cảm”.Mẹ Cậu vẻ ái ngại

“Không sao hết…hẹn lần sau vậy!Thôi mới mọi người vào trong”

Mọi người cùng nhau ngồi dưới bàn tiệc…Cô ngó ngang ngó dọc không thấy Lisa đâu mới thấy bớt lo lắng

“Lưu Phong đây là An Nhi bằng tuổi Con đó”

“Chào Cậu”.Lưu Phong dơ tay chào Cô nhìn Cô cũng khá xinh xắn

“À…Chào Cậu”

“Chị Lệ?Chị thấy hai đứa có vẻ đẹp đôi đó”.Giọng nói Mẹ Lưu Phong đầy mưu mô nhìn Cô rồi nhìn Con trai mình

“Chuyện đó vẫn phải tùy hai đứa nó…Bảo Lâm cũng về đây rồi sao Chị?”.Mẹ Cô cười trừ nhìn Mẹ Lưu Phong nhưng ý vẫn là câu từ chối..Mẹ Cô đã định sẵn Con rể của mình rồi

“À…Bảo Lâm mới về sáng nay…có gì Tôi đưa nó sang chào hỏi Anh Chị”.Mẹ Cậu cũng cười nói

“Bảo Lâm???”.Cô nói nhỏ rồi nhìn sang Chị Như…Chị Như không nói gì chỉ gật đầu Cô cũng hiểu ý nên không nói gì

“Tôi mới mọi người một ly…Mong chúng ta luôn vui vẻ như này”.Bố Lisa nâng ly lên nói chứ ba người đàn ông cứ ngồi nhìn ba người phụ nữ nói qua nói lại bao giờ mới hết chuyện nói chứ

“Mình mời Cậu một ly được chứ An Nhi?”.Lưu Phong đưa ly gần tớ chỗ Cô…Lưu Phong rất cảm tình với Cô

“Được…mời Cậu”

Đến 9h tối tiệc cũng tan mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau xong cũng xin phép về vì ngày mai còn phải đến Công Ty xử lý nhiều công việc

“Chị Lệ…Chúng Tôi xin lỗi vì cũng một phần do Bảo Lâm mới làm An Nhi bị mất trí nhớ tạm thời như vậy!”.Mẹ Cậu sau khi biết chuyện đó thì cảm thấy áy náy

“Không sao chuyện qua rồi để nó qua đi Chị đừng suy nghĩ “dù sao Tôi nhắm Bảo Lâm làm Con rể Tôi” rồi”.Mẹ Cô cười trừ đi lại nói nhỏ vào tai Mẹ Cậu

“Em cũng nhắm như Chị vậy đó…Vậy Mọi người về đi thôi cũng muộn rồi…Tụi Em cũng về xem thằng bé sao rồi”

“Vậy gặp lại sau nhé…Tạm biệt”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.