Lớp Trưởng... Cậu Thật Lạnh Lùng

Chương 22


Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 22

“Đi đường cẩn thận nha Con!Mang ít đặc sản này lên cho Cô Chú nhé”.Bố Mẹ Cô đưa Cô ra bến xe khuôn mặt không nỡ nhìn Con mình dời đi chút nào

“Vâng!Có thời gian Con sẽ về thăm Bố Mẹ”.Cô ôm Bố Mẹ Mình khuôn mặt sắp khóc vì không nỡ dời đi vì dù sao Cô cũng mới về vài ngày mà đã đi rồi

“Ở lại nhớ quan tâm tới Bố Mẹ Tao dùm Tao nha”.Cô đi lại ôm Ly-Minh cười trừ

“Khi nào rảnh thì về nha”.Ly vừa nói vừa vỗ vai an ủi Cô

“Dĩ nhiên”

“Cháu đi đường cẩn thận…có gì thì bảo ban An Nhi dùm Bác”

“Vâng ạ!Bác nhớ giữ gìn sức khỏe có thời gian lên chơi với Cậu ấy ạ!”.Cậu nghe Mẹ Cô nói xong cũng gật đầu lễ phép

“Nếu Cậu còn làm An Nhi buồn Tôi sẽ không để yên đâu”

“Cái thằng này!Dọa ai đấy hả?”.Cô véo sườn Minh

“Đau”

“Sẽ không có chuyện đó đâu”.Cậu nhìn Minh ánh mắt đầy kiên định

“Vậy…Con đi nha Bố Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe!Tao đi đây ở lại học hành cho tốt!Tạm Biệt”.Cô tạm biệt Bố Mẹ mình rồi quay sang tạm biệt Ly-Minh rồi cùng Cậu lên xe bus đi về

“Tạm Biệt”

“Không nỡ sao?”.Cậu thấy Cô lên xe cứ quay đầu nhìn lại mặc cho xe đang đi xa dần mọi người

“Chỉ là Tớ cảm thấy mới quay về với Bố Mẹ mà đang phải trở về sớm vậy thôi”.Cô quay vào nhìn Cậu mặt ủ rũ

“Được rồi sau này rảnh Tôi sẽ đưa Cậu về thăm mọi người được chưa?”.Cậu xoa đầu Cô

“Cậu hứa đó nha”

“Tôi hứa”

Nghe Cậu nói như vậy Cô cũng cảm thấy ấm lòng cười nhìn Cậu rồi lại nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh đang dần dần đi hết vùng quê yên bình trở về với thành phố ồn ào có vui nhưng chẳng bình dị thoải mái như ở thôn quê


“Tớ muồn ngủ”

“Vậy Cậu ngủ đi khi nào tới nơi Tôi gọi Cậu”

“Ồ”

“Nếu mỏi thì tựa vào vai Tôi”.Cô vừa nhắm mắt thì Cậu lên tiếng rồi vỗ nhẹ bờ vai của mình nhìn Cô

“Được”

Cô vui vẻ tựa vào vai Cậu rồi nằm ngủ trong hạnh phúc…Cậu thỉnh thoảng lướt nhìn sang khuôn mặt đang ngủ ngon lành mà nhếch môi cười

– ——-

“Mai sau Cậu sẽ học về cái gì?”.Cô vừa đi trên đường về nhà vừa hỏi Cậu

“Tôi…Có lẽ sẽ học Bác Sĩ”

“Ồ…Cậu thấy Tớ nên học về ngành gì?”

“Cậu nên làm Giáo Viên…nhưng tùy theo ý Cậu muốn”

“Tớ sẽ học Bác Sĩ theo Cậu”

“Tại sao?”

“Vì như vậy sẽ được ở bên cạnh Cậu”

“Cậu phải suy nghĩ cho bản thân mình chứ?Đừng áp đặt cuộc sống của mình cho người khác như vậy người khác sẽ thấy bản thân có lỗi với Cậu đó”.Cậu quay lại nhìn Cô vẻ mặt nghiêm túc có gì đó không vui

“Cậu không thích sao?”.Cô nhìn Cậu ánh mắt thất vọng

“Không chỉ riêng Tôi ai cũng vậy!Không phải Tôi không thích mà vì như vậy Cậu sẽ không thể làm được điều mình muốn!Cậu hãy nhớ rằng dù Cậu có học về ngành gì dù không học cùng Tôi Tôi cũng sẽ mãi quan tâm Cậu như bây giờ!Hiểu chứ?”

“Ừm”

“Về nhà nghỉ ngơi đi!Mai Tôi đợi Cậu rồi đi học”.Cậu cười nhìn Cô rồi đi vào nhà mình…Cô nhìn theo bóng dáng Cậu thở dài mệt mỏi có chút không vui nhưng cũng nhanh chóng đi vào nhà


“Chào Cô Chú Cháu mới về”.Cô cười nhìn mọi người

“Mới về à Con sao không gọi Cô Chú ra đón”

“Dạ…Con tưởng Cô Chú đi làm nên thôi ạ!Bố Mẹ Con gửi cho Cô Chú ít đặc sản dưới quê ạ”.Cô lấy đại lý do rồi đặt lên bán ăn ít bánh đặc sản dưới quê

“Khi nào gọi điện về nhà cảm ơn Bố Mẹ dùm Cô nhé”

“Vâng ạ”

“Con có mệt chưa thì lên phòng nghỉ ngơi đi”

“Vậy Con xin phép”

Cô bước chân nặng trĩu lên phòng chẳng hiểu sao khi nói chuyện với Cậu về việc tương lai tâm trạng Cô lại bất ổn như vậy?

Cô lên phòng chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều lướt nhìn qua phòng Cậu sau đó đi tắm thay đồ rồi nằm trên giường ngủ cho bớt suy nghĩ bớt mệt mỏi

Ngày hôm sau….

“Sao lâu thế hả?”.Cậu ở ngoài cửa đợi Cô thì lo lắng

“Tại Tớ ngủ quên”

“Còn mệt sao?”

“Không có chỉ là hôm qua Tớ suy nghĩ tới việc tương lai học gì nên mới ngủ quên”

“Cậu định học gì rồi?”

“Tớ…Tớ chưa biết”

“Vậy Cậu để suy nghĩ sau đi…Đừng làm IQ của mình giảm nữa nó đã giảm lắm rồi”.Cậu nhìn Cô trêu trọc cho Cô bớt áp lực

“Cậu chê Tớ ngốc sao?”


“Là tự Cậu nói”

“Cậu…được Tớ đố Cậu một câu hỏi nếu Cậu trả lời được coi như IQ Tớ thấp được chứ?”

“Được thôi”

“2+3=?”

“Bằng 5!Cậu để quên não ở nhà à?”

“Vậy Tớ+Cậu có bằng một tình yêu không?”.Cô ánh mắt trêu đùa Cậu

“Đi học nhanh đi muộn rồi”.Cậu nghe vậy thì không biết nói như nào nên lấy cớ rồi đi học thật nhanh

“Vậy Cậu thấy IQ của Tớ có thấp không?”.Cô đi tới cổng trường thì lại hỏi Cậu

“Thấp!Cậu nên phát triển IQ đi”.Cậu xoa đầu Cô rối tung rồi bỏ vào lớp

“Cậu…đúng là đồ khó ưa”.Cô biết Cậu đang trêu trọc mình nhưng vẫn tức giận

“Nhìn thấy cảnh như vậy mà vẫn dối lòng thân thiết như vậy sao?”.Thu Nga đi đằng sau nhìn thấy cảnh đó tức đen mặt đi lại chỗ Cô dù biết rõ lý do của mọi chuyện những vẫn dùng thái độ không biết chuyện gì

“Vậy thì sao chứ?Hơn cái người muốn vậy cũng chẳng được?”.Cô quay lại khoanh tay nhìn Thu Nga ánh mắt châm chọc

“Cậu…Cậu đừng đắc ý quá sớm”

“Vậy sao?Nếu không phải Tôi biết rõ mọi chuyện thì Tôi đã cho Cậu ăn mấy cái bánh vả vì dám hôn lên mà người Tôi thích rồi đó”.Cô đi lại dùng một ngón tay chỉ vào người Thu Nga ẩn lùi Thu Nga rồi nhếch môi mà bỏ vào lớp

“Cậu…Cậu đợi đó Tôi sẽ không để yên truyện này đâu”

“Sao vào muộn vậy hả?”.Cậu thấy Cô giáo chuẩn bị lên thì mới thấy Cô đi vào,Cậu lo lắng vì nghĩ Cô vì mấy lời nói của Cậu mà buồn

“Gặp được cái người được nhận quả bóng từ ai đó nên lên mặt nên phải đừng lại nói mấy câu chứ?”.Cô nói bơ vơ rồi nhìn đi chỗ khác trong lòng như trút được cơn giận

“Cậu giỏi ha!Giờ còn học được cái tính nói móc người khác như vậy rồi sao?”.Cậu đang đọc sách quay sang nhìn Cô ánh mắt đe dọa

“Đâu dám”.Cô vẫn nhởn nhơ nhìn Cậu

Đúng lúc Cô giáo lên nên Cậu chỉ vội cốc đầu Cô một cái rồi chăm chú vào học tập

“Lớp Trưởng hết giờ tất cả tiết học sau đó Em lên phòng hiệu trưởng gặp Cô và Thầy Hiệu Trưởng nhé”.Cô giáo đi vào lớp vừa ngồi xuống ghế thì lên tiếng

“Vâng ạ”.Cậu cũng đứng dậy lễ phép gật đầu


“Có chuyện gì vậy?Hay là chuyện Cậu lại trở lại quê Tớ bị Cô giáo biết?”.Cô nghe vậy thì lo lắng

“Chắc không phải đâu…Cậu lo học bài đi”

Phòng Hiệu Trưởng…

Cốc…Cốc…Cốc…

“Thầy và Cô tìm Em ạ”.Cậu gõ cửa rồ đi vào khuôn mặt tò mò

“Bảo Lâm…nhà trường được một xuất học bổng đi du học bên Úc gửi về nói chọn một học sinh ưu tú sang đọc học rồi Họ sẽ bồi dưỡng Em trở thành một Bác sĩ giỏi!Em thấy sao?”.Thầy Hiệu Trưởng hạ kình xuống nhìn Cậu

“Em…Nhưng trường chúng ta có nhiều người khác giỏi hơn Em mà Thầy”.Cậu nghe vậy thì bất ngờ

“Đúng!Nhưng tất cả Thầy,Cô(giáo) trong trường đều thấy Em phù hợp nhất!”

“Tại sao ạ?”

“Vì mọi người đều biết gia đình Em có một Bệnh Viện lớn được truyền qua nhiều đời như vậy rồi chắc chắn khi Em lớn Em cũng sẽ trở thành trụ cột của Bệnh Viện đó nên nhà trường muốn giữ xuất học bổng này lại cho Em!Mong muốn Em lớn lên sẽ trở thành một Bác Sĩ giỏi giúp ích cho gia đình và mọi người!Em đồng ý đi du học chứ?”

“Em….”

“Nếu Em muốn có thời gian suy nghĩ…thì cứ về suy nghĩ kĩ đi rồi trả lời sau cũng được?”.Cô giáo đừng bên cạnh nhìn Cậu

“Em…vậy Em sẽ suy nghĩ sau ạ!”

“Thầy đợi câu trả lời của Em!”

“Vâng!Vậy Em xin phép”

Cậu nói xong thì đi ra khỏi phòng với tâm trạng bối rối Cậu không biết phải chọn lựa như thế nào mới đúng chứ?

“Sao Cậu lâu ra vậy?Cậu có bị trách phạt không?”.Cậu đứng ngoài cổng đợi Cậu thì lo lắng

“Sao còn chưa về?”

“Tớ lo lắng cho Cậu”

“Được rồi về thôi!Thầy với Cô chỉ trao đổi về việc học tập của Tôi một chút thôi”.Cậu cùng Cô đi về,lý do Cậu không muốn đi là vì người đang ở bên cạnh Cậu chính là Cô!Cậu chẳng muốn rời xa Cô chút nào cả!

Liệu Bảo Lâm có đồng ý đi du học không?

*Mọi người cho Senn ý kiến nhes ^_^*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.