Đọc truyện Lớp Học Tưng Tửng – Chương 55: No name =))))
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào làm An tỉnh giấc. Khẽ mấp máy hàng mi, đôi mắt to tròn từ từ mở ra. Nhưng khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ. Đây chẳng phải là phòng ngủ của cô. Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?
Nơi này rất xa lạ. Là một gian phòng rất lớn với màu xanh đen là chủ đạo. Cách bài trí khá đơn giản, nhìn hơi lạnh lẽo. Song, nó lại mang chút hương vị quen thuộc mà cô không tài nào nhớ nổi.
Là ở đâu vậy? Khách sạn ư? Không thể nào. Sáng nay cô cùng hai đứa em đã trả phòng khách sạn để về nhà rồi mà.
Khoan đã! Cô ở đây, vậy hai đứa kia đâu? Hể…
Không được không được. Bình tĩnh nhớ lại nào… Sáng nay, cả ba người cùng trả phòng và lên máy bay về lại thành phố… Xuống máy bay, Wind không chịu về nhà ngay mà đòi sang quán cà phê gần đó uống thư giãn… Trong lúc uống nước, An có vào toilet một lần… Lúc ra thì hai đứa kia ngồi tủm tỉm cười mà không chịu khai ra lí do… Sau đó… Ừm… Chẳng nhớ gì thêm nữa cả.
Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Wind và Sún đâu rồi?
-Lẽ nào… bị bắt cóc sao?
An bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, có một linh cảm không hề hay ho về chuyện này.
Mà thường thì linh cảm của An rất đúng…
Cơ mà nghĩ lại, bắt cóc ai lại cho sống trong căn phòng to bự còn hơn khách sạn năm sao như thế này?
-Hay là bị đại gia nào tóm được rồi đem về XXX?? Aaaaaaaa!!!!
An không kiềm chế được với suy nghĩ của mình nên bất giác la lớn lên. Âm thanh ngay lập tức lọt vào tai người nào đó ở phòng bên cạnh.
Trong khi cô tiếp tục chìm đắm với hàng ngàn suy đoán của mình thì bên ngoài hành lang, có tiếng bước chân đang tiến lại gần. Mãi tới lúc tiếng chân đến ngay cửa phòng, nghe tiếng khóa cửa bật mở, An mới chú ý đến và vô cùng sợ hãi.
Người đó chậm rãi bước vào trong, mùi hương quen thuộc ngày càng rõ rệt. Hóa ra đây là thứ mà cô cảm nhận được lúc vừa tỉnh dậy.
Tiếng bước chân ngày thêm gần, nhịp tim đập cũng ngày càng nhanh. Lúc này mặt cô cứ cúi gằm xuống, không hiểu vì sao chẳng dám ngẩng lên.
Người đó đã đến cạnh giường, đôi mắt mơ hồ liếc nhìn người con gái trước mặt. Đôi môi cong thành một đường khó phát hiện. Vợ à, em cũng biết sợ anh sao?
1s… 2s… 3s…. 1 phút… 2 phút…
Người trước mặt chẳng hề nói câu nào. An lại càng thêm run rẩy. Đây là nhân vật khó chơi nào đây? Muốn gì ở cô hả?
Nhận thấy cúi gằm mặt như thế hoài cũng không phải cách tốt. An cố lấy hết sức bình tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đối diện và…
-… Anh…
Nói chẳng nên lời. Có phải cô đang mơ không? Huy làm thế nào mà xuất hiện ở đây được? Quỷ. Chắc chắn là quỷ. Cô đang mơ, chỉ là mơ thôi…
-Ừ, là anh!
Choang… Nghe đâu có trong đầu cô có tiếng gì vỡ nát… Lấy tay nhéo má thật mạnh. Đau!!
Là thật sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
-Về Việt Nam mấy tháng nay vui không?
An nhìn anh trân trối. Anh biết hết rồi sao?
-Hóa ra em không muốn kết hôn tới vậy.
Huy nói tiếp. Hai mắt nhìn An nhẹ như không.
-Em…
-Nếu em đã không muốn đến thế thì thôi vậy. Anh xin lỗi vì đã ép em.
Xong câu. Huy bước nhanh ra khỏi phòng. Vài phút sau, cô nghe tiếng cửa đóng sập lại. Hình như anh đi mất rồi.
Còn trong phòng, An nghe tim mình đang hoảng loạn. Lại sợ nữa rồi, lần này là sợ mất anh…
——
Trên chiếc xe hơi sang trọng vừa chạy khỏi căn hộ khi nãy, giọng người con trai đầy đắc ý vang lên qua điện thoại.
“Thay đồ đi, anh về chở đi ăn rồi đưa vé xem concert luôn… Yên tâm, sau chuyện này anh thưởng lớn cho hai đứa…”