Đọc truyện Lớp Học Tưng Tửng – Chương 5354
Một buổi sáng.
Tồ về quê thăm ngoại. Heo không có người đi học nấu ăn chung sinh ra buồn chán. Quyết định nghỉ luôn ngày hôm đó để đi thăm thú phố phường. Băn khoăn suy nghĩ mãi không biết nên đi đâu, vậy là chạy sang quán cà phê nơi Mini đang làm việc. Vừa hay ngay lúc Mini ra ca trực, thêm cả Hero bận đi diễn nên cả buổi ấy hai đứa rảnh rỗi hú hí tám cả đống chuyện trên trời dưới đất.
Đối tượng đầu tiên được hai bà tám ấy nhắc đến là bạn Sún và bạn Wind đang tay trong tay, chân cầm chân vi vu muôn nơi kia.
Cả hai người đều cho rằng Sún có điều kì lạ. Đi du lịch mà ngày nào cũng điện thoại về “báo cáo” cho mấy đứa kia. Nào là chuyện hôm nay đi đâu, ăn gì, chụp được bao nhiêu hình, nói chuyện với bao nhiêu người, vào toilet bao nhiêu lần, thay bao nhiêu bộ quần áo… Nói chung là toàn những chuyện không liên quan đến tụi này và tụi này cũng không hề muốn nghe. Nhưng mà có nói có chửi có rủa thế nào thì nó vẫn cứ gọi, đến hẹn lại điện, đến giờ lại sủa huyên thuyên những chuyện méo ai quan tâm đến.
-Uầy, về vấn đề này ta nghĩ con bánh bèo đó đang đến chu kỳ sinh lí nên tâm lí biến chất đó mà. Tỉ tỉ nghĩ sao về vấn đề này đây?
Heo, trong vai tiểu cô nương qua đường đang nghiên cứu hành vi của con Sún bánh bèo. Sau một hồi suy luận, suy tới suy lui suy xuôi xuy xéo xuy méo đã rút ra kết luận này.
-Ta cũng nghĩ như muội. Cơ mà, chả lẽ cái chu kỳ của con nhỏ đó kéo dài hơn nửa tháng sao? Thời gian nó ám ta đã tròn 16 ngày đêm rồi tiểu muội muội à~
Mini, tỏ ra vô cùng thâm sâu triết lí, “vuốt râu bứt tóc” nhớ lại quãng thời gian đã, đang và sẽ tiếp tục bị ám đó.
-Hay là đang ngập tràn hạnh phúc sinh ra tâm lí cuồng loạn? Hạnh phúc quá không có chỗ bộc phát nên tìm đến tỉ muội của chúng ta?
Heo lại tiếp tục suy diễn. Đâu biết rằng cách đó vài trăm kí lô mét, có người liên tục hắt xì mà không hiểu nguyên nhân là thế méo nào?
-Con bánh bèo đó đang hạnh phúc vậy chắc thằng bánh xèo kia cũng phải hạnh phúc. Muội với ta về hỏi phu quân xem bọn họ có xảy ra tình trạng như chúng ta không rồi tìm kế sách nữa nhỉ?
-Được, tỉ tỉ.
-Vậy chúng ta ngưng chủ đề này ở đây đi nhé. Mấy cái chuyện tào lao này xen vào não làm đảo lộn hệ thần kinh trung ương của ta hết rồi, cứ thế mãi ta sẽ phát điên mất với con bánh bèo vô năng đó mất.
-Nhất trí. Dạo này muội ăn nhiều quá nên não bị đồ ăn tấn công dồn dập, chất xám bị đồ ăn xâm chiếm hết chỗ ở rồi. Nay thêm chuyện này nữa chắc não của muội xách vali đi chơi luôn quá.
Heo thở dài rồi cầm lấy ly cappuccino nhấm nháp. Ở xa xa xa kia, người nãy giờ đang được nhắc đến vẫn đang băn khoăn xem tối nay nên kể chuyện gì cho tụi bạn..
-Ăn cỡ như mày mai mốt thằng Tồ bỏ là không đứa nào dám hốt đâu đó. Bớt bớt lại đi chị hai à.
Tuồng kịch tỉ muội đến đây cũng kết thúc. Mini liếc xéo Heo khi thấy nhỏ cứ mãi lo chuyện ăn ăn uống uống.
-Xí. Mà nhắc mới nhớ chuyện này nè mày.
-Chuyện gì? Kể mị nghe?
—Tui là vạch phân cách để kể câu chuyện—
Là chuyện của cả tuần nay. Trong lớp học nấu ăn của Heo và Tồ xuất hiện một học viên mới. Là nam, trạc tuổi hai đứa, khá đẹp trai. Cũng sẽ chẳng có chuyện gì lạ để khiến Heo quan tâm nếu như chàng trai đó một mực đòi làm bếp bên cạnh Heo và Tồ. Ngày nào cũng vậy, chàng trai đó đều đứng trước cửa lớp đợi hai đứa cùng vào hệt như bạn bè lâu năm. Trong lúc học cực kì tích cực giúp đỡ luôn. Kiểu như chỉ gặp một vấn đề nhỏ như kích thước của nguyên tử cũng ráng biến nó thành chuyện lớn như ảnh hưởng của bom hạt nhân rồi xắn tay móc óc ra giúp giải quyết vấn đề. Thành thật mà nói thì người đó quá sức phiền phức.
Tồ và Heo gặp chuyện thế cũng không biểu hiện thái độ gì, hai đứa cũng không nói gì với nhau. Thế nhưng Heo thấy, có lẽ Tồ nghĩ tên đó thích Heo mất rồi. Chỉ có điều… Heo lại nghĩ hoàn toàn ngược lại.
—Tui là vạch cách quay lại đề tài bàn tán của hai bà tám—
-Hahaha. Ý mày là thằng đó thích thằng Tồ hả? Ôi trời ơi, hahaha!!!!
Mini đập bàn đập ghế cười. Ôi mẹ ơi, thú vị, quá thú vị rồi.
-Tao thấy vậy thật mà. Mày không thấy ánh mắt nó nhìn thằng Tồ đâu, ánh mắt… không còn gì để miêu tả nữa. Gọi là gì ta… ừm… chắc là ánh mắt chân tình á.
Heo vừa nói vừa cố nhớ lại. Đồng thời trong đầu tiếp tục vang lên luồng suy nghĩ mấy ngày nay: Có khi nào Tồ bỏ nhỏ theo tên đó không?
-Chuyện này mày qua thỉnh giáo con Sữa í. Đảm bảo nó sẽ cho mày câu trả lời thông suốt. Mà có khi nó còn bỏ học thêm qua đó cùng mày tìm hiểu sâu sắc kĩ càng về vấn đề này nga.
Mini sáng suốt đề xuất. Thêm một người nữa ở chỗ khác hắt hơi liên tiếp. Haizz!
-Được rồi. Bỏ qua bỏ qua. Nói chuyện mày đi?
-Chuyện gì?
Mini chống càm ngây thơ hỏi. Ú ù, là con mắm Heo tự chạy sang đây đòi tám cơ mà, sao giờ đòi nói chuyện của nhỏ vậy ta @@
-Hihi, là cảm giác bạn gái của người sắp nổi tiếng í?
Heo cười mỉm hỏi thăm. Ai daa, nếu sau này Hero là người nổi tiếng thì Heo sẽ được thơm lây đó nha. Nhỏ sẽ được xem là bạn của người nổi tiếng đó~~ Thật thích quá đi.
-Đù!! Người nổi tiếng hồi nào vậy chời?
Mini không thừa nhận chuyện bạn gái của người nổi tiếng. Chính xác hơn là nhỏ chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Có một ngày Hero sẽ nổi tiếng sao? Vậy lúc đó nhỏ sẽ như thế nào nhỉ? Nở mày nở mặt hay sao đây? Biết chắc rằng lúc đó Hero sẽ cực kì vui sướng, nhỏ cũng vui mừng vì Hero. Nhưng mà liệu… À mà thôi, không nghĩ đến mấy cái phim truyền hình kia nữa, xem nhiều quá lậm rồi.
-Chưa. Nhưng mà chắc chắn sẽ vậy.
-Cưng nghĩ nhiều quá rồi. Hahaha, tới đó được đi rồi nói tiếp.
Hai đứa cùng cười. Lại cho qua chuyện này, nói tiếp chủ đề khác cho đến khi cơn mưa ập đến. Mưa không lớn, thoáng đến rồi nhanh đi. Như cuộc đời học trò, bước đến lại bước đi, nhanh thật…
——
Khách sạn cạnh biển.
Tối, từng đợt gió thổi qua. Gió mang mùi vị biển, mặn mà và bình yên đến diệu kì. Từ trên ban công của tòa nhà nhìn xuống, sóng biển vẫn đánh ào ạt từng đợt, từng đợt một. Biển khá vắng, chỉ vài du khách thả bộ dọc bờ biển quan sát khung cảnh về đêm. Có một hai đôi tình nhân chân trần đi trên các, họ ghé tai nhau thầm thì gì đó. Có lẽ là những lời hẹn ước dưới khoảng trời bao la yên ả này.
-Lại tìm chuyện kể cho tụi nó nghe à?
Đang chìm đắm trong suy tư, giọng nói quen thuộc của ai đó kéo nó về thực tại.
-Đang ngắm biển.
Nó không mặn không nhạt trả lời. Chẳng phủ định hay khẳng định lời hắn nói. Cứ tiếp tục nhìn ra phía trước.
-Có gì hay? Phòng tao không hướng ra biển nên không nhìn được. Nhưng mà vẫn thấy nó bình thường, thích thì xuống ngay dưới đó, nhìn có phải đã hơn không?
-Nói mới nhớ, sao mày qua phòng tao?
Lần nữa, nó chẳng thèm trả lời vấn đề hắn nói tới. Lúc này mới quay sang nhìn, hắn đã bước đến bên cạnh từ lúc nào rồi nữa là.
-Qua mượn chị An đồ sạc điện thoại. Thấy cửa không khóa nên vào luôn =))))
-Rồi mượn chưa?
-Chưa, bà An ngủ rồi.
Hắn đưa mắt đảo quanh phòng. Đi chơi đều là chị An và nó ngủ chung phòng, hắn một phòng kế bên. Giờ này chị An đi chơi mệt rồi nên ngủ trước, còn mình nó đứng ở ban công ngắm cảnh nghĩ ngợi tào lao.
-Vô trong đi, gió thổi lạnh đó.
Hắn nhắc nhở. Nó quay đầu sang nhìn, hồi lâu chưa đáp.
-Xuống dưới chơi không mày?
Bỗng nhiên nó hỏi, khi hắn vừa định quay đi làm gì đó.
-Hử? Đi làm gì?
-Lượm vỏ sò.
Nó đáp chắc nịch. Ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn hắn, thấy đó ai cũng xiêu lòng làm theo.
-Ấm trán hả? Giờ này thấy đường đâu mà lượm?
Trái lại với vẻ hào hứng mong chờ của nó. Hắn nhìn nó như thể người ngoài hành tinh vừa đáp xuống liền chạy tới xin chữ kí hắn vậy.
-Vậy đi ngắm biển. Mày nói xuống dưới nhìn mới đã mà.
-Mày điên quá rồi =”=
Hắn nói rồi đi thẳng ra cửa. Nó thất vọng nhìn theo, haizz, không lẽ nó điên thật sao ta? Cơ mà nó muốn xuống đó thử quá, nhưng không dám đi một mình đâu.
-Không đi hả?
Hắn ra tới cửa liền ngoảnh đầu lại. Nói như vậy là đồng ý đi với nó rồi. Ù uôi, đúng là nói cho cố cuối cùng cũng chiều lòng nhau mà.
-Mặc áo khoác vào. Lạnh như vầy đi dễ bị bệnh lắm.
Hắn tiếp tục nói. Còn nó, vui sướng ngập trời nên hắn nói gì cũng nghe theo. Tung tăng lấy áo khoác rồi nhảy nhót ra ngoài theo hắn. Bây giờ chỉ cần gắn hai cái tai giả lên nữa thôi thì nó chẳng khác gì chú cún cưng đang mừng chủ đâu..
Bên ngoài, hai kẻ đang vui vẻ dạo chơi.
Bên trong, có người giả ngủ vừa mở mắt dậy, miệng khen tụi nhỏ lãng mạn và tâm trí thì đang nhớ sự lãng mạn bỏ quên bấy lâu nay từ người nào đó. Có phải nhớ người ta lắm rồi không?
Và đằng xa thiệt xa kia, có vài người nào đó đang suy nghĩ.
Chẳng hiểu tại sao đến bây giờ mà vẫn chưa bị ám điện thoại?