Đọc truyện Lớp Học Tưng Tửng – Chương 27: Lời Tỏ Tình Dưới Cành Anh Đào
Sáng ngày thứ 3, điện Chuối Chiên
Thái tử nhìn lên đồng hồ rồi bỗng chốc thở dài chìm trong suy nghĩ. Lòng vẫn nhớ chính xác những dòng chữ trong quyển sách ấy. Theo sách ghi lại, những người đã từng lạc xuống đây đều chỉ kẹt lại đúng 72 tiếng, và nếu như họ không trở lại nơi đầu tiên mình rớt xuống đây thì sẽ về nhà an toàn. Chỉ có bấy nhiêu đó thông tin chính, thật ra đâu hề có cách nào, họ tự nhiên đến rồi bỗng nhiên sẽ đi vào thời khắc tròn 72 giờ thôi. Tính đến thời điểm này thì có lẽ đã hơn 48 tiếng tụi nó ở đây, và nếu không đặt chân đến chỗ đã từng rớt xuống thì sáng ngày mai tụi nó sẽ về lại nhà mình. Lần đầu đọc cuốn sách ấy, tên thái tử đã có ý định lừa tụi nó đến nơi đầu tiên để rồi ở lại đây mãi mãi, nhưng sao đến hôm nay lại dao động quá. 2 ngày qua tên đó đều cử người sang theo dõi tụi nó nên biết rõ suy nghĩ của tất cả. Cứ nghĩ nỗi nhớ nhà của tụi nó rồi sẽ nguôi ngoai thôi, cuộc sống ở đây cũng đâu kém thứ gì. Và Heo, tên đó vẫn tự tin rằng mình có thể đem đến hạnh phúc được cho nhỏ, thời gian sẽ nối liền hết thảy. Thế nhưng thái tử nghĩ mình đã lầm, hành động của tụi nó nói lên nhiều thứ lắm. Nào là ánh mắt hờ hững với mọi thứ đẹp đẽ, quý giá nơi đây vì cho rằng chỗ mình vẫn là tuyệt nhất, nào là tiếng khóc rút rít hay gương mặt buồn bã mỗi khi nhớ đến gia đình và còn cả cái nhìn lén lút của hai người nào đó trao cho nhau cũng đủ làm người ta phải suy nghĩ…
Trở lại phòng tụi nó
-Đi qua bên thái tử nữa hả?
Ai đó trong tụi nó hỏi Heo
-Ùa. Đứa nào đi theo dõi nữa là dứt tình huynh đệ ở đây liền nha!
Heo vừa bước ra vừa trả lời, lườm lườm hăm dọa tụi nó
-Chắc tao thèm đi rình mày mà, biến nhanh gọn lẹ!
-Xá! Tao đi à, guốc bay!
Nhìn Heo bóng Heo mà ai cũng phì cười. Con nhỏ khóc lóc không chịu đi hẹn hò của hai ngày trước biến đâu mất rồi, Heo bây giờ nghe hẹn là xách dép chạy đi ngay. Không lẽ đồ ăn quan trong dzữ vậy hả ta?
-Chán quá mấy đứa ơiiiiiiiiiiii!
Sữa ngán ngẩm hét lên
-Sao chán cưng?
Nó bước lại gần, lấy tay lật lật mấy cuốn sách vở kế bên Sữa
-Hông có chuyện gì làm hết à. Chán chán chán.
-Sách cả đóng nè, đọc đi! Hông ấy lại coi phim với con Mini kìa!
-Sách đọc hết dzòi, còn coi phim với nó chán lắm.
-Haizz, vậy thôi… Ê mà chiều hôm qua mày đi đâu vậy Sữa?
-Siêu thị. Mà thôi, nói ra chán lắm.
Sữa lấy thêm một trong số những quyển sách kế đó lật đến lật lui cho có chuyện, đọc mãi cũng ngán.
-Sao chán nữa? Không có bán nhiều đồ hả?
-Không, nhiều lắm. Nhìn mê luôn mà không có tiền mua. Đúng là người ta không thể sống nếu không có tiền mà.
-Đừng bao giờ coi tiền là tất cả!
Nó giật quyển sách trước mặt Sữa ra. Chĩa một ngón tay huơ huơ trước mặt con nhỏ ra vẻ.
-Tại sao không được coi tiền là tất cả?
-Tiền không phải là tất cả tại vì trên đời này còn có vàng và kim cương mà. Hahaha
-Con khùng!
Sữa phán một câu chửi nó rồi lại tiếp tục ôm đống tạp chí kia.
*Cốc*
-Sao mày cốc đầu tao? Cái con mắm này!
Nó la làng sau khi nhận một cú cốc đầu đau điếng.
-Con điên, tao cầm cuốn báo này thì lấy giống gì cốc mày?
Sữa hướng mắt ra nhìn nó rồi lại dán vào cuốn báo.
-Cũng phải ha. Vậy mày cốc tao hả Mini?
Nó quay sang hỏi Mini đang ngồi coi tivi đằng kia, người đang tập trung cao độ vào màn đánh nhau bật lửa của 5 anh em Siêu nhân Chuối.
-Chắc tao phân thân ra cốc mày quá. Khùng gì đâu!
Thậm chí cả Mini đang xem phim cũng quay sang chửi nó khùng. Không phải Sữa cũng không phải Mini, vậy ai cốc nó? Hổng lẽ ma? Bỗng nhiên nó bịt mắt lại, quay người ra ngoài…
*Bốp*
-Á
-MAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Hình như nó đụng trúng con ma rồi kìa. “Con ma” la lên, nó cũng la lên, rồi cả Mini và Sữa cũng la theo. Trời ở ngoài đột nhiên xám xịt, cây cối rung chuyển dữ dội. Haizz, một người chịu còn không nổi mà, lần này tụi nó làm đến ảnh hưởng thiên nhiên đất trời luôn rồi!
-Khùng cả đám! Ồn ào nháo nhào thần kinh à!
Từ ngoài cửa, Hero và Tồ bước vào, lắc đầu trước cảnh tượng mới xảy ra.
-Ma, ma, ma. Ma kìa!
Nó run run chỉ “con ma” đang nằm ôm đất mẹ kế bên. Mini và Sữa cũng run không kém, từ từ rướn người qua nhìn “con ma” đó. Chỉ có hai thằng con trai kia là vẫn đứng trước cửa, lòng tiếc thương ột số phận đen đủi đang nằm dưới kia.
-Ma má mày.
“Con ma” đó từ từ đứng dậy, tay ôm cái trán đang sưng vù lên do cú va đập khi nó quay ra lúc nãy.
-Mày hả?
Nó mở to con mắt ra nhìn. Là hắn!
-Chứ mày tưởng cái gì? Quay qua cũng phải nhìn chứ, sưng đầu tao rồi nè con cún!
-À hà, tao có một sự bất cẩn nhỏ xíu xìu xiu ở đây, hơ hơ.
Nó cười giả lả, con mắt chớp chớp kiểu ngây thơ vô số tội.
-Tao không cần biết, mày làm sao cho nó hết sưng đi. Mòn sắc của tao hết rồi!
-Từ từ nó hết chứ biết sao giờ. Tại mày cốc đầu tao không á!
-Không biết không biết. Sưng vầy sao ra đường được, tại mày á!
-Tại mày mà.
-Tại mày.
-…
-…
…
-Chỉ tại cái tội ham hố. Ai mượn chạy dzô đây hù người ta chi không biết.
Tồ đứng ngoài đó bình phẩm, Hero cũng đứng đó cười theo. Hai bạn trẻ kia biết hố hàng nên cũng về lại vị trí ban đầu, nhường sân khấu cho tụi nhỏ “âu yếm”.
-Haizz, thương nhau quá rồi cãi cho bớt thương, cãi xong rồi ngọt ngào này nọ. Mấy đứa iu nhau thiệc là, rành quá mà!
Hero phán tiếp câu nữa trước khi chạy qua chỗ Mini giành tivi với nhỏ, để lại một mình Tồ bơ vơ mà học hỏi kinh nghiệm cãi lộn của tụi nó.
-Qua coi phim hoạt hình đi, tao không thích cái này!
Hero giành cái điều khiển từ tay Mini, bấm ngay sang kênh hoạt hình mà không kịp để Mini phản ứng.
-Không thích kệ tía mày, ra cho tao coi Siêu nhân!
Mini cũng không vừa, giựt ngay remote lại chuyển qua kênh lúc nãy.
-Hoạt hình hay hơn!
-Siêu nhân hay hơn, toàn mấy đứa đẹp đóng vai Siêu nhân không nè.
-Đẹp có ăn được đâu, qua coi hoạt hình dzui hơn.
-Siêu nhân!
-Hoạt hình!
-…
-…
…
-Rút cuộc rủ qua đây chỉ để coi cãi lộn không hả chời?
Tồ nhìn thấy hai cặp đó cãi nhau rồi tự hỏi mình, không biết mục đích của tụi kia qua để làm gì nữa.
-Nói người ta cho đã rồi mình cũng vậy. Khổ hết sức à!
Sữa cũng nể 4 đứa kia kinh khủng. Chắc kì này về được nhà Sữa cũng phải kiếm một ai đó cãi cho bằng chị bằng em chứ.
-Ơ, mà Heo đâu rồi Sữa?
Tồ nãy giờ liếc qua liếc lại mà vẫn không thấy Heo đâu. Định bụng là không hỏi, chắc là Heo đi dạo quanh đây thôi. Nhưng rồi cuối cùng tò mò quá nên mở miệng hỏi Sữa.
-Hẹn hò với thái tử!
Sữa lại tiếp tục nghiên cứu mấy cuốn tạp chí, trả lời không suy nghĩ.
-Gì? Sao tụi bây không đi theo?
-Nó đi một mình bữa giờ mà!
-Gì? Đi một mình với tên đó mấy lần rồi hả?
-Ừ, ai mà không biết! Sao mày hỏi… kì vậy?
Đang đọc tự nhiên Sữa khựng lại. Là Tồ hỏi. Và nhỏ đã khai hết sự thật rồi. Vừa ngước lên định đính chính gì đó thì Tồ đã biến mất tiêu…
Quay lại Tồ, thằng bé đang cố hết sức chạy đến điện Chuối Chiên tìm Heo. Tồ không hề biết Heo chỉ đi một mình với thái tử, và giờ thì đang sốt ruột để tìm kiếm hai người này đây. Có lẽ Tồ đã quyết định được điều mình nên làm lúc này là gì, Tồ phải tìm được Heo để nói cho Heo biết tình cảm của mình ngay lúc này thôi. Tồ không thể để mất Heo được..
Thoắt cái, Tồ đã đứng trước điện. Đóng cửa, và có vài người lính gác ở ngoài. Tồ bước vào nhưng bị tên lính đó chặn lại vì không có thái tử ở đây. Cố gắng thuyết phục những người đó ình biết thái tử đi đâu nhưng không được, họ không hề tiết lộ bất cứ thông tin gì cả. Tồ bước ra khỏi đó với gương mặt cực kì sầu thảm, có lẽ tình yêu vốn không may mắn với mình. Nhưng không tệ như vậy, vừa bước đến con đường về lại phòng Tồ vô tình nghe được hai cô hầu đi ngang qua tám chuyện:
-Không biết cô gái đó là ai mà lại được thái tử thích đến như vậy nhỉ?
Một cô hầu quay qua gợi chuyện với cô kia.
-Không biết nữa, nhưng nghe nói ngày nào hai người họ cũng đi chơi với nhau hết á. Hôm nay còn đến rừng hoa chơi mà!
Rừng hoa, thì ra là hai người ấy đến đó. Ông trời lại ban hi vọng cho Tồ rồi!
-Xin lỗi, cô có thể chỉ đường cho tôi đến rừng hoa được không?
-Vâng, anh cứ đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải, rẽ phải, rẽ trái rồi đi thẳng là đến thôi.
-Cám ơn hai cô rất nhiều!
Ngay lập tức, Tồ chạy nhanh theo hướng hai cô hầu kia vừa chỉ, lòng thầm mong họ vẫn ở yên đó trước khi mình đến.
Rừng hoa Chuối hột
-Xin lỗi, tôi không thể vào trong sao?
Tồ hỏi khi vừa bị hai người canh gác trước cổng chặn lại.
-Anh là ai mà vào đây?
-Tôi đến tìm người, anh có thể để tôi vào trong không?
-Xin lỗi, nhưng đây là nơi đặc biệt chỉ dành cho người quan trọng và có phận sự thôi thưa anh!
-Không phải đây là rừng hoa sao?
-Đúng, nhưng đây là nơi lưu giữ những giống hoa quý hiếm và mới lai tạo nên không thể để người ngoài vào được đâu.
-Nhưng tôi cần tìm người, rất gấp. Anh có thể cho tôi vào trong không, một lát thôi cũng được.
-Xin lỗi, nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, không có sự khác biệt hay ưu tiên ở đây được.
-Nhưng…
-Xin anh về cho!
-Một lát thôi, tôi xin anh đấy!
-Không được
-Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy?
Có tiếng nói cất lên phá tan công cuộc năn nỉ của Tồ.
-Kính chào thái tử!
Thì ra là thái tử và Heo, họ vừa từ trong đó đi ra. Hôm nay tuy không phải ngày thuận lợi để năn nỉ nhưng ít ra may mắn vẫn đến với Tồ đó chứ.
-Có chuyện gì?
-Thưa thái tử, có một người nãy giờ cứ đòi vào trong mặc cho chúng thần ngăn cản ạ!
-Là ai?
-Hắn ta đây ạ.
Tên lính gác đó dẫn Tồ lại trước mặt thái tử và Heo, trông hai người họ rất ngạc nhiên khi gặp Tồ ở đây.
-Ô, xin chào. Sao cậu lại đến đây?
-Tôi đến tìm Heo.
Thái tử hỏi Tồ, có vẻ phần nào đoán ra nguyên nhân. Chuyện, tên đó ngày nào cũng cho người theo dõi mà.
-Tồ tìm em kìa!
Thái tử quay sang gọi Heo, lúc này vẫn còn đứng ngây người ra
-Tồ đến đây chi vậy?
-Heo đi về với tui.
Tồ nói và tay thì nắm ngay lấy bàn tay Heo, toan lôi đi.
-Làm gì vậy? Tui đang đi chơi với thái tử mà.
-Không biết đi về với tui!
-Không được, sao tự nhiên tui bỏ thái tử đi được. Tồ về một mình đi!
-Heo…
-Em về với Tồ đi, cậu ấy chắc có chuyện cần nói đấy. Anh về một mình được.
Thái tử bỗng nhiên kêu Heo về với Tồ. Hình như tên ấy đang nghĩ gì đó mà buồn lắm, nhìn vào mắt Heo thôi là tên ấy cũng biết rõ Heo muốn đi với ai rồi mà.
-Nghe chưa, người ta tự về được. Heo về với tui.
Nói rồi, không đợi Heo trả lời, Tồ nắm tay kéo Heo chạy nhanh như chó à nhầm nữa như gió biến khỏi nơi đây. Buổi sáng, trời đẹp nhưng ai đó lại không còn tâm trạng cười vui với trời.
-Sao lại dừng ở đây?
Tồ đột nhiên đứng lại, ngay dưới bóng cây anh đào đang nở, cánh hoa bay xung quanh hai người.
-Tui thích à không yêu Heo.
-Hở?
-Tui nói thiệt. Heo… yêu tui nha?
Không có câu trả lời của Heo ngay lúc đó, chỉ có một cái ôm dưới cánh anh đào. Sau đó là một lời thì thầm vào tai người kia, nhỏ thôi nhưng đủ ấm lòng người nghe nó…