Lớp Học Soái Ca - Mai Nabi

Chương 37


Đọc truyện Lớp Học Soái Ca – Mai Nabi – Chương 37

Tùng tùng tùng

Nè An, Woo sang năm 2 rồi cậu đăng kí thêm môn năng khiếu gì? – Nam nói vọng lên bàn AN, NA

Bóng rổ – Cả hai cũng trả lời

Ừm, vậy cùng đăng kí nha – Quay sang Na: Còn Na thì sao?

Nó ngại ngùng trả lời: Mình, mình cũng không biết nữa

Sao thế? Mình thấy cậu hát được mà, sao không đăng kí thêm môn đó?

Mình, mình hát được sao?

Nam gật đầu. Nó cũng chỉ im lặng không biết trả lời sao nữa, sau buổi hôm dã ngoại của trường, tuy đã đứng trước rất nhiều người nhưng nó vẫn chưa đủ tự tin. Bỗng ngoài cửa phát ra tiếng gọi: “Trần Bảo Na

Người con trai ấy không ai khác ngoài Thiên Phong, cậu đứng giữa cửa vẫy tay gọi nó cùng một toán đàn em. Na mở to ra mắt nhìn, rồi chớp chớp mắt, lắp không thành lời: A a anh – Lớp bên ngoài nhìn vào nghĩ Thiên Phong lại gây chuyện với ai liền kéo nhau ra xem thì thấy cậu gọi tên nó. Mỹ Mỹ vốn ghét nó, nay thấy Thiên Phong lại sang đây nghĩ đinh làm loạn nhưng không phải, nhỏ ấm ức.

Bảo An, Hoàng Nam, Eun Woo cùng nhìn ra phía cửa

“Thiên Phong” – Cả ba đồng thanh, ngừng lại một chút Bảo An lên tiếng


“Thế này là sao?Cậu quen hắn?”

“Không, không như mọi ngừoi nghĩ đâu”

Thấy ba người họ biến đổi sắc thái, nó liên nhanh chóng chạy ra ngoài kéo tay Thiên Phong chạy một mạch liền lên sân thượng.Thiên Phong ngạc nhiên nhưng vẫn chạy theo nó *mỉm cười* rồi giả bộ:

“”Nè, nè, đi đâu đấy? Sao kéo anh?”

Nó khó chịu: “Änh im miệng cho tôi”

Thấy nó bỏ đi như vậy An thấy khó chịu, cậu bức bối. Nam, Woo nhìn nhau thở dài, họ đều không hiểu tại sao Na lại quen hắn.

Trên sân thượng:

Sao vậy? Sao lại lên đây?”

“Câu này là tôi phải hỏi lại anh mới đúng? Sao anh lại tới lớp tôi?” – Nó đứng khoanh tay trước ngực thở dài hỏi Phong, bọn đàn em thấy nó nói chuyện với đại ca mình như vậy liền tiến tới: “Con nhỏ này…”

Thấy vậy Thiên Phong liền lườm hắn, rồi ra lệnh cho bọn chúng rút xuống. Cậu nhìn sang nó mỉm cười rồi trả lời nó:

” Thì, tại anh nhớ nhóc mà”

Cái gì? Nhớ? Tên này bị khùng hả: Anh chưa uống thuốc sáng hả?”

Thiên Phong ngây thơ đáp: “Ơ anh nói thật mà”

Nó thật không thể tin được mà: “Đúng là không thể tin được anh mà””- Nói đoạn nó vẫy tay xua xua: “Anh đừng có nhảm nữa đi, nói chuyện chính tìm tôi có chuyện gì?”

” Anh đâu có nói nhảm, nhóc không tin anh à? Nhóc cho anh xin số điện thoại đi”

Nó đứng nhìn hắn hách dịch xua tay lần hai chân bước đi định về lớp: “Haizzza tên này đúng là đầu óc vấn đềmà, tôi không có dùng điện thoại đâu”

Thấy nó đi như vậy phong tới cầm khuỷu tay nó kéo lại: “Nè nhóc đi đâu vậy? Cho anh số đi mà” – Lúc này nó quay lại, cậu một tay ôm eo nó, một tay đút túi quần, cả hai tay nó quơ trước vai cậu, cậu có thể nhìn nó rõ hơn ở cự li gần

Nó mở to mắt nhìn Phong : “Buông tay ra mau, anh làm gì vậy?”

Phong nhìn xung quanh, vẫn tư thế vậy trả lời: “Anh nói rồi, đưa anh số điện thoại nhóc”


Nó thật khó chịu với tên khùng này, lay lay hòng thoát ra khỏi vòng vây của cậu: “Tôi nói rồi, tôi không có điện thoại anh bị điếc hả còn không mau buông ra”

Phong nhìn nó chằm chằm xem thái độ nó là thật hay giả: “Nhóc không có điện thoại?”

Nó thực sự khó chịu nha: “Anh bị điếc hả? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?Thả tôi ra”

Phong đứng ngẫn người, giờ là thời đại nào rồi mà có ngừơi không dùng điện thoại vậy?Khi cậu đang đứng suy nghĩ thì liền bị ăn một cái đấm giáng trời của Bảo An. Không biết cậu theo nó từ bao giờ? Nó thấy Bảo An đánh Thiên Phong kéo tay mình ra khỏi ngừoi hắn liền ngạc nhiên, mở to mắt tròn xoe nhìn cậu: “Bảo An”

Cậu kéo nó ra phía sau mình, chỉ tay cảnh cáo Phong: “Đừng có động vào nhỏ””- Nói rồi cậu tức giận kéo tay nó đi. Phong đứng đấy như trời trồng nhìn nó bị An kéo đi mà cậu chỉ biết *mỉm cười* khó chịu bên trong lòng.

Còn về phần An, là vì cậu lo lắng cho nó lên mí đi theo không ngờ gặp cảnh tượng này, cậu khó chịu tức giận. Còn nó thấy vẻ mặt cậu tức giận, tay vẫn cầm chặt tay nó kéo đi, mặc dù rất đau nó chỉ nhăn nhó mặt, sợ sệt. Nhìn mặt cậu lúc tức giận thật nguy hiểm: “Bảo, Bảo An”

“…”

“Bảo An, đau mà thả tay ra đi”

“…”

“Bảo An…”

“Nói, cậu giải thích đi như vậy là sao?” – An tức giận ra lệnh

Nó thấy vậy liền nép vế: “Thì, tôi tôi…””- Suy nghĩ một lúc nó liền nói: “”À, tôi với anh ta quen nhau lúc sáng khi đi học muộn”

“Tôi không hỏi chuyện cậu đi học muộn? Tôi không hỏi làm sao cậu quen anh ta? cái tôi cần hỏi là cậu và anh ta làm gì trên đó?”


“Thì, thì…thì anh ta xin số điện thoại tôi, tôi nó không có””- Nó cúi đầu nói

“Xin số điện thoại? Xin số điện thoại mà ôm ấp nhau thế hả?”

Cái gì? Na ngạc nhiên ngẩng mặt lên, mặt thay đổi thái độ: “Cậu nói sao? Ôm ấp?”

“Đúng đấy. Ôm ấp? Xin số điện thoại mà ôm ấp nhau thế sao?” – Bảo An quay mặt đi hướng khác nói

Nó tức giận, cậu làm như nó là ngừoi dễ dãi, cậu ta dùng từ ” ôm ấp””nghe thật nhẹ nhàng: “Cậu có biết dùng từ không vậy? Là cậu dùng sai hay cố tình?Ôm ấp sao?”

Chặn câu tiếp theo của nó cậu nói: “Đúng, đúng đấy, tôi cố tình dùng từ đó, sao nào?”

“Bộp – Một cái tát giáng xuống khuôn mặt đẹp trai của cậu, theo bản năng cậu nghiêng mặt sang một bên đưa cặp mắt lên nhìn nó khó chịu

“Cậu đúng là đồ khốn”- Nó tức giận”ấm ức :” Ừ phải đấy, chúng tôi ôm ấp nhau đấy? Sao nào? Cậu là gì của tôi mà dám xen vào chuyện của tôi” – Nó đẩy cậu ra ròi chạy đi

“Cậu…””- Nói chưa được câu cậu bị nó đẩy mạnh ra, chỉ nhìn theo bóng nó chạy đi, lần thứu 2 cậu làm nó khóc: “Đồ tồi”

Cậu đứng im lặng chôn chân ở đấy, đây là sân sau của trường cúng đồng thừoi là sân thể dục, sân bóng to đùng trước mặt cậu. Thật ra cậu đã thấy hết, cậu biết rõ là nó đã cố tình đẩy Phong ra nhưng sao cậu lại vẫn đối xử tệ với nó? Cậu đang cố gắng chấp nhận dần với việc nó là em gái mình, cũng không hiẻu sao cậu lại làm vậy với nó vưà rồi. Cậu ngồi xuống sân cỏ, đấm liên tục xuống đất thật mạnh chút từng cơn tức giận.

Còn nó, sau khi rời khỏi sân bóng nó chạy vô nhà vệ sinh nữ, ngồi bên trong nhà cầu khóc. Có gì đó đâm vào tim nó, đau nhói mà nó không hiểu! Hình như nó thích cậu mất rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.