Đọc truyện Lớp Học Ma Ám – Chương 19
Chúng tôi lại trải qua các tiết học như mọi khi.
Giờ ra chơi tôi thấy Koneko đang nói chuyện cùng một cô bạn.
Trông cô ấy vẫn ổn.
Tôi liền đến bắt chuyện.
…
-Mỗi khi có một người bạn mất đi bọn tớ đều đi chùa để cầu nguyện cho họ.
Mọi lần Tamako đều đi cùng bọn tớ nay cậu ấy không còn nữa rồi…!- Koneko mặt buồn bã nói.
-Để tớ thay cậu ấy đi cùng các cậu được không? – Tôi thấy vậy vội nói.
-Cảm ơn cậu.
Vậy 5 giờ chiều nay ở chùa Sojin nhé.
Mình là Sumi.
Giờ mới làm quen cậu thật là có lỗi quá.
– Sumi tươi cười.
Đúng giờ đã hẹn, tôi tìm đến chùa Sojin.
Đó là một ngôi chùa cách trường không xa.
Koneko và Sumi đã chờ sẵn ở đó.
Họ chỉ đường cho tôi đi vào.
Đến nơi nghi lễ đang được tiến hành.
Bài vị của Inari được đặt trên một chiếc bàn ở chính giữa.
Xung quanh là các nhà sư đang đi thành vòng tròn để tụng kinh.
Phía dưới cùng với chúng tôi có rất nhiều người đang hướng về buổi lễ.
Có lẽ là người thân của cô gái xấu số.
Ở Nhật Bản chúng tôi tin rằng linh hồn của người quá cố sẽ ở trong một cõi trung gian trong 49 ngày sau khi chết, lang thang giữa thế giới này và thế giới tiếp theo.
Mỗi khoảng thời gian bảy ngày đánh dấu một sự nới lỏng dần dần về mối liên hệ với thế giới này và vào ngày thứ 49, người chết được tái sinh theo nghiệp (karma) của mình.
Các thành viên gia đình và bạn bè cứ bảy ngày lại thực hiện một buổi lễ như trên với ý nghĩa động viên người quá cố siêng năng thực hành Pháp.
Đây cũng là khoảng thời gian để gia đình tang quyến than khóc về sự mất mát, dần dần đi đến quen dần với nó và để lấy lại cảm giác bình yên.
Chúng tôi ra về khi trời đã chớm tối.
Trên đường về Koneko và Sumi kể lại những kỉ niệm của họ với Tamako, Inari và những người bạn đã khuất của họ.
Những người vô tội nhưng vướng phải số phận nghiệt ngã.
Những người đã không có hội để theo đuổi ước mơ khi trưởng thành.
Tôi thậm chí còn không có một ước mơ rõ ràng nào.
Tôi đặc biệt có tình yêu với vẽ tranh.
Tôi đã thích vẽ từ khi còn rất bé và thường đoạt giải trong các cuộc thi vẽ tranh ở trường.
Tôi từng có ước mở trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng.
Nhưng dần dà tôi nhận ra đây không phải một công việc có thể kiếm ra tiền và ước mơ đó phai dần đi..