Lớp Học Ám Sát

Chương 11


Đọc truyện Lớp Học Ám Sát – Chương 11

“Cái gì đây?” Koro-sensei nhìn lọ thuốc màu đỏ trong tay Okuda hỏi.

“Thuốc bổ, đền bù cho vụ hôm qua. Thầy đừng lo, em còn cho cả sữa dâu vào nên chắc là…ngọt đi.” Cô thản nhiên trả lời khiến cả lớp câm lặng.

“Tại sao lại chế thuốc bổ cho mục tiêu ám sát của mình cơ chứ?!! Mà vụ hôm qua là vụ gì?” Mọi người.

“Đúng lúc thầy đang đói, cảm ơn em. Itadakimasu.” Koro-sensei bỗng nhiên cảm thấy vô lực với cô học trò này. Ông cầm lấy lọ thuốc đổ vào miệng. Ngay sau đó tiếng “thịch thịch” lại vang lên rất to, cả người ổng phát ra ánh sáng màu đỏ cam. Áp lực sức mạnh đè nặng cả căn phòng, nhưng chỉ một giây sau, cả người ổng lại tan chảy ra y như một lớp bùn nhão chỉ khác mỗi cái toàn thân ổng màu bạc chứ không phải màu nâu đất.

Cả lớp há hốc mồm: “Tan chảy rồi?!!!”

“Cảm ơn em nhiều, Okuda-san. Loại thuốc bổ này giúp kích thích các tế bào và tăng cao độ lỏng của thầy.” Vừa nói ổng vừa phô ra cái sức mạnh mới của ổng. Ổng chui vào ngăn bàn của Megu, ló ra cái mặt gợi đòn: “Là một chất lỏng, thầy có thể lọt vừa vào những không gian chật hẹp nhất.”

Megu mặt lạnh giọng lạnh: “Chui tùm lum gì đây…”

“Chưa kể là, tốc độ của thầy vẫn nhanh như vậy.” Ông thầy bắn tùm lum vào mấy cái gõ ngách trong lớp, khiêu khích học sinh của mình: “Nào, giết thầy thử cái xem nào!”

“Ông thầy này này làm cái quỷ gì vậy!” Cô bình thản nhìn ông thầy bạch tuộc náo loạn cả cái phòng học. Mọi người la hét thất thanh, tiếng súng bắn BB loạn xạ. Trong chốc lát, cả lớp học đã loạn xì ngầu như cái chợ vỡ.

“Đó là thuốc độc gì vậy, Okuda-san.” Kayano quay ra hỏi Okuda trong khi mọi người cứ bắn đạn BB tùm lum, chen lấn xô đẩy.

“Đó là thuốc bổ.” Okuda nhả ra bốn câu làm Kayano có cảm giác muốn hành hung cái con người này một trận.


“Sao cậu lại làm thuốc bổ cho Koro-sensei, để giờ cái lớp nó loạn thành thế này.” Kayano nhìn Okuda chất vấn.

“Đền cho ổng cái vụ tớ thí nhiệm trên cơ thể của ổng.” Okuda nhìn vẻ mặt tò mò của Kayano liền biết cô nàng này nghĩ gì liền bổ sung thêm: “Còn vụ thí nghiệm ấy như thế nào thì đấy là bí mật.”

Okuda nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Kayano bất đắc dĩ cười thầm. Thật đúng là trẻ con mà(Dĩnh: cô gái, cô hãy nhìn cho rõ xem cô bao nhiêu tuổi! Okuda:*mắt lạnh liếc một cái* Dĩnh:*nổi hết cả da gà da vịt, âm thầm chuồn đi*). 

Quậy đã, Koro-sensei chui lại vào chiếc áo của mình, biến trở về hình dạng cũ nhìn cô nói: “Okuda-san, điểm môn ngữ văn của em không thấp nhưng năng lực truyền đạt còn kém. Vì vậy, thầy mong em có thể trau dồi thêm kĩ năng biểu đạt từ ngữ của mình vì nó sẽ có ích cho em trong tương lai không xa đấy.”

Cô im lặng.

Chưa từng có ai khuyên cô như vậy. Bị giam cầm trong phòng thí nghiệm 11 năm liền.

Chỉ một mình…

Không ai nói chuyện…

Cô đơn…

Cũng chính vì vậy mà cô trở lên trầm lặng ít nói. Cô không biết nên biểu đạt ý muốn của mình cho người khác như thế nào…vì không có ai dạy cho cô biết cách nói lên ý muốn của mình…

Thực ra, cái lúc Angel hỏi cô có muốn tự do không cô muốn trả lời là có, nhưng rồi Bộ Quốc Phòng cũng sẽ bắt được cả hai người về thôi, mấy lão già ấy có cách áp chế được các cô mà. Nhưng chẳng hiểu thế nào mà lời nói ra lại đầy ý mỉa mai và khinh bỉ nữa, đã thế còn có cái ánh mắt nồng đậm chế giễu nữa chứ. Chuyện ấy cho tới bây giờ cô vẫn còn hối hận đây này. 


Okuda cứ thế chìm vào những suy nghĩ của mình cho đến khi Nagisa đứng đằng sau lo lắng gọi một tiếng cô mới giật mình tỉnh ra. Nhìn mọi người trong lớp một vòng, cô cảm thấy tuy mặt mình không cười nhưng đã trở nên nhu hòa rất nhiều.

Okuda nghe thấy mình nói: “Điều đó là đương nhiên rồi nhưng em vẫn cần Koro-sensei chỉ dạy cho em nhiều hơn nữa.”

“Thầy rất sẵn lòng, Okuda-san.”

– — —— —— —–Ta là dài phân cách giờ dạy học—- —— —— —— —— 

“Okuda-san, đi cùng với mình xuống cơ sở ch…A, người đâu?!!” Kayano quay xuống định rủ cái người tóc tím kia đi xuống cùng cơ sở chính nhưng bây giờ đã không thấy đâu rồi. Kayano buồn bực, rõ ràng là cô đã thể hiện thiện chí muốn làm bạn thân thân thiết với nhau mà Okuda cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô bức bối.

Cứ như thế này thì làm sao có thể trở thành bạn thân được đây AAAAA!!!

“Kayano, đi thôi.” Nagisa đứng từ ngoài cửa gọi Kayano. Cô nàng cười híp mắt trả lời có một cái liền chạy đuổi theo ngay, vất cái tâm tình buồn bực ban nãy ra sau gáy. Okuda lấp ló ngoài cửa sổ thấy vậy liền khinh thường. Đúng là cái đồ có sắc quên bạn mà!

Sau khi thấy mọi người đi cô mới chậm chạp tiến đến phòng giáo viên thông báo với Bitch-sensei: “Bitch-sensei, mọi người đang tới cơ sở chính đấy, cô không đi cùng sao?”

“Cái gì, có chuyện đó sao?!! Chết tiệt, sao không ai bảo tôi hết vậy!” Bitch-sensei tức giận lao ra khỏi phòng, chỉ chốc lát đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.

“Okuda-san, không xuống tập trung với các bạn là một hành động không tốt đâu.” Mặt Koro-sensei biến thành màu đỏ cam cùng với vòng tròn màu đỏ.


“Thầy có nói gì thì em cũng không xuống đâu. Thầy hẳn phải hiểu, nếu như em không kiềm chế được, bọn cơ sở chính sẽ chết không thể nghi ngờ.” Cô lạnh nhạt nói chuyện giết người như thể đang bàn luận thời tiết hôm nay rất đẹp. Koro-sensei nghe vậy cũng im lặng.

“Có lẽ thầy cũng nên xuống đó đi thôi.” 

“Karasuma-sensei cấm không cho thầy xuống.” Koro-sensei làm mặt đơ biểu thị ổng bây giờ đang rất cô đơn.

“Em biết thể nào thầy cũng sẽ xuống, chẳng lẽ thầy muốn mắt nhắm mắt mở để bọn cơ sở chính bắt nạt học sinh của mình hay sao?” Cô khoanh tay, nâng mắt tỏ vẻ “em biết mà”.

“Em quả thật rất biết cách đánh vào tâm lí của người khác đó.” Koro-sensei cười tươi như hoa, bay đi bằng tốc độ Mach 20 của mình. Ông không mang Okuda đi theo vì ông biết, con bé nói được thì sẽ làm được.

“Không thú vị.” Cô nhìn  Koro-sensei biến mất để lại vài ngọn gió, lầm bầm.

Cô đi về phía đằng sau của tòa nhà, Karma đang ở đó.

“Có…thể nghe cùng được không?” Karma đang nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh cùng những làn gió nhẹ nhàng lướt qua thì nghe thấy một giọng nói vang lên. Cậu mở mắt, thấy cô bạn tóc tím mặc chiếc áo blouse đứng bên cạnh đang kiên nhẫn đợi câu trả lời.

“Có thể.” Cậu rút một bên tai nghe ra đưa cho cô. Okuda nhận lấy ngồi xuống cạnh cậu, cùng hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh này.

Rất thoải mái, đến nỗi cô cảm thấy mình dường như sắp ngủ đến nơi rồi.

“Sao cậu không xuống cơ sở chính cùng bọn họ?” Bỗng nhiên bên vai phải cảm nhận được sức nặng, cậu lại mở mắt, thấy cô bạn đã gục xuống vai mình ngủ mất rồi.

“Nếu tôi xuống, cho dù bọn chúng không chết thì cũng không thể nào sống tốt được.” Cô lầm bầm, tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho Karma nghe thấy rõ ràng. Cậu khẽ mỉm cười, tay cậu cầm lấy một bên bím tóc của Okuda sờ nhẹ.

Mượt thật.


…………………………….o0o…………………………………

Trong khi đó, tại cơ sở chính.

“Nagisa, Karma đâu?” Sugaya đứng đằng sau Nagisa hỏi.

“Cậu ấy trốn rồi.” Nagisa khẽ thở dài, ghen tị thật. Kayano đứng bên cạnh cũng hóng chuyện: “Đâu phải thiếu mỗi Karma, Okuda cũng trốn rồi.” Cô nàng bực tức, biết thế đã trốn luôn cho rồi, nhưng mà nếu như thế thì lại không thể đứng cạnh Nagisa được, Kayano-chan bỗng chốc trở lên bối rối với mớ suy nghĩ của mình.

“Quả đúng là Okuda-san.” Nagisa không khỏi bất đắc dĩ cười.

“Xin lỗi, nhưng mà lớp E chưa nhận được tờ thông báo.” Lớp trưởng Isogai giơ tay nói.

“Ồ, vậy sao, xin lỗi nhưng bọn tôi quên mất không làm cho lớp E rồi.” Tên phát biểu cười đểu giả đáp lời. Cả lớp E tức tối không hề nhẹ nhưng cũng chẳng thể nói gì được. Nhưng chốc lát sau trên tay mỗi người đã có một tờ thông báo được chép bằng tay. Koro-sensei xuất hiện bên cạnh Karasuma-sensei và Bitch-sensei ngay sau đó. 

“À, tiếp tục đi, lớp E đã nhận được tờ thông báo rồi.” Tên phát biểu bất ngờ trước trò đùa không thành, liền lỡ lời. Hắn ta e hèm một tiếng rồi bắt đầu thông báo.

“Tôi đã nói là ông không được xuất hiện ở đây cơ mà.” Karasuma-sensei nhìn Koro-sensei chất vấn.

“Biết sao được, Okuda-san khích lệ tôi xuống đây để ngăn chặn cả lớp không bị mấy học sinh ở cơ sở chính bắt nạt mà.” Koro-sensei tỉnh bơ trả lời. Giọng của ông khá to nên cả lớp E đều nghe thấy. Mọi người nhìn nhau bất đắc dĩ cười to. 

Okuda quả không hổ là Okuda.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.