Đọc truyện Long Vương Truyền Thuyết – Chương 23: Vũ Hồn Biến Hóa
Lóng lánh ánh sáng màu lam lóe ra, bên trong nhàn nhạt màu vàng hình lưới hoa văn tản ra nhàn nhạt hào quang, Mang Thiên xé nó ra, vì dĩ nhiên không thể đem nó kéo đoạn.
Thế nhưng, Đường Vũ Lân lúc này đây cũng có cảm giác, hắn chỉ cảm giác trong cơ thể mình hồn lực bỗng nhiên di chuyển, sau đó liền giảm xuống một chút.
– Á!
Hắn hô một tiếng.
Mang Thiên kinh ngạc nhìn về phía hắn:
– Có cảm giác gì?
Đường Vũ Lân thành thật nói:
– Hồn lực của ta hình như giảm xuống.
Nhìn tên đệ tử của mình, Mang Thiên ánh mắt trở nên khó hiểu vài phần, ông k lôi kéo Lam Ngân Thảo nữa, mà là thu hồi vũ hồn, buông lỏng Lam Ngân Thảo ra.
Đường Tư Nhiên có chút cấp thiết nói:
– Mang huynh, đây là chuyện gì?
Mang Thiên khẽ mỉm cười:
– Xem ra, thượng thiên cũng không thực sự vứt bỏ hài tử này, ta hầu như có thể khẳng định, vũ hồn của hắn biến đổi, hơn nữa còn là theo chiều hướng tốt.
Biến đổi? Nghe được hai chữ này, Đường Vũ Lân tỏ ra khó hiểu, ông căn bản là không có học qua tương quan tri thức.
Mang Thiên nói:
– Vũ hồn của chúng ta, có những tình huống đặc biệt sẽ sinh ra biến dị. Thí dụ như dung hợp đặc biệt phù hợp hoặc là đặc biệt không phù hợp với hồn, hồn vòng khuyên, hoặc là đã bị một phần ngoại giới nhân tố kích thích, cũng có thể gặp phải tình huống như vậy. Còn có người vũ hồn xuất hiện ở mới sinh ra hoặc là thời điểm thức tỉnh sẽ xuất hiện biến dị.
– Biến dị có tốt có xấu, có thể là cường đại vũ hồn biến dị nhỏ yếu, cũng có thể là nhỏ yếu vũ hồn trở nên mạnh mẽ.
Mang Thiên nhìn thoáng qua Đường Vũ Lân, nói:
– Lam Ngân Thảo được công nhận là vũ hồn phế, thế nhưng, cùng xà loại hồn dung hợp lại là phi thường thích hợp, nói như vậy, Lam Ngân Thảo đều có thể tùy theo tiến hóa thành dây. Lam Ngân Thảo loại này vũ hồn, xen hồn lực xuất hiện tỷ lệ cực nhỏ, nhưng cũng không phải là không có. Ta trước đây đã từng thấy qua một vị, hắn tu luyện đến thập cấp, sau đó dung hợp loại xà hồn, biến thành dây so với ngươi nhìn qua hiện rõ hơn rất nhiều, thế nhưng, vẫn như cũ thập phần yếu đuối, ta chưa vận dụng sức mạnh vũ hồn cũng có thể kéo đoạn dễ dàng.
– Nhưng Lam Ngân Thảo của ngươi lại tuyệt nhiên khác biệt, ta tuy rằng chỉ vận dụng đệ nhất hồn kỹ, nhưng bản thân sức mạnh rất lớn, lại vẫn không thể kéo đoạn nó, hiện tượng này là ít có khả năng xuất hiện. Đây lần đầu tiên ta nhìn thấy, bản thân vũ hồn cường độ cùng hồn lực có liên quan, nói cách khác, tại ngươi hồn lực tiêu hao hầu như không còn trước, ta thậm chí không có biện pháp kéo đoạn Lam Ngân Thảo của ngươi. Ngoại trừ vũ hồn biến dị, ta nghĩ không ra khả năng khác.
Đường Vũ Lân có chút đờ đẫn nhìn Mang Thiên, nói:
– Lão sư, nói như vậy, là rất tốt sao?
Mang Thiên nói:
– Đương nhiên là tốt. Thế nhưng, còn phải xem ngươi thế nào đến khống chế bản thân vũ hồn. Lam Ngân Thảo hóa thành dây, theo đạo lý nói, ngươi hẳn là muốn khống chế hệ phương diện phát triển. Thế nhưng, một khi ngươi quấn đối thủ, đối phương hồn lực chỉ còn cao hơn ngươi, tại thời điểm đó sẽ trực tiếp hao hết hồn lực, do đó biến thành thất bại. Ngươi liền không có cơ hội. Cho nên, ta ngược lại cho rằng, dùng Lam Ngân Thảo xem như roi dùng sẽ là lựa chọn tốt. Hơn nữa, chờ ngươi sau này có cái hồn vòng khuyên thứ hai, nói không chừng lại sẽ sinh ra biến dị. Cho nên, ta hiện tại tuy rằng còn phán đoán không ra tương lai sẽ thế nào, nhưng ít ra là có hi vọng, từ giờ trở đi, nó đã không còn là một cái vũ hồn phế, ngươi coi như là nhân họa đắc phúc.
– Thật vậy sao?
Đường Vũ Lân không dám tin nhìn lão sư. Không phải là vũ hồn phế? Tuy rằng như trước không thể nói là cường đại, nhưng ít ra không còn là vũ hồn phế ạ!
Mang Thiên thản nhiên nói:
– Ngươi vừa mới thấy đấy, hồn thứ nhất của ta cũng là màu trắng mười năm hồn, cũng đồng dạng rất yếu nhỏ. Thế nhưng, cố gắng thông qua, ta có thể có trăm năm hồn, thậm chí là nghìn năm hồn. Bởi vì ta là một người rèn sư, ta có thể kiếm được đủ tiền tới mua hồn mình muốn. Khả năng rèn của ngươi rất được thiên phú, lão sư có thể làm được, ngươi cũng có thể.
Không có gì so miêu tả được tâm trạng hiện tại của hắn, mọi lo toan, buồn bã của Đường Vũ Lân hoàn toàn biến mất, không còn là vũ hồn phế, còn có hy vọng trở thành lão trong thời gian tới, điều này khiến trong lòng hắn một lần nữa dấy lên hi vọng. Ta còn là có có thể trở thành cường đại hồn sư!
– Hôm nay ngươi chưa xin nghỉ việc, khấu trừ ngươi một ngày tiền lương.
Mang Thiên trước khi đi, bỏ lại những lời này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Đường Vũ Lân nhảy nhót, chạy lại ôm Mang Thiên thật chặt
– Ngươi nhẹ một chút.
Mang Thiên có chút lo ngại sức mạnh của hắn…
Mang Thiên đi rồi, Đường gia mây đen mù sương cũng một lần nữa trở lại với bầu không khí của trời quang mây tạnh
– Xin lỗi, ba ba, mẹ, con đã khiến mọi người lo lắng.
Đường Vũ Lân nói.
Lang Nguyệt lần thứ hai đem ôm nhi tử vào lòng:
– Hẳn là ba và mẹ phải nói xin lỗi với con mới đúng. Con còn nhỏ như vậy, đã gánh chịu quá nhiều đau khổ.
Đường Tư Nhiên cúi đầu, đang suy nghĩ cái gì đó.
Na Nhi tỏ ra muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không có nói ra.
Ăn xong cơm tối, trải qua một ngày dày vò, Đường Tư Nhiên cùng Lang Nguyệt ngủ sớm, Na Nhi dường như cũng mệt mỏi rã rời, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Chỉ có Đường Vũ Lân vẫn không ngủ được.
Hắn lén lút ra khỏi nhà, đi tới sân cỏ ngồi xuống. Nhìn trên bầu trời sáng tỏ ánh trăng, trong lòng cảm xúc dâng trào.
Từ mừng rỡ rồi đến một lần nữa thấy hi vọng. Một ngày dài trải qua dường như so ba năm vất vả trước đây vẫn còn ảnh hưởng tới hắn nhiều hơn.
Bỗng cỏ nhỏ xà xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
– Cảm ơn ngươi, tiểu tử kia. Ngươi mang cho ta hi vọng, nhưng ta lại đã từng ghét bỏ qua ngươi. Xin lỗi nha!
Đường Vũ Lân nhẹ giọng nói.
Cỏ nhỏ xà tựa như cẩm nhận được điều đó, hơi ngẩng đầu lên, nôn ra xà tín.
Đường Vũ Lân nở nụ cười:
– Ta đặt cho người một cái tên được không? Sau này chúng ta chính là bạn.
Hồn sẽ mãi theo chủ nhân một, đến khi chủ nhân chết đi thì mới có thể tiêu tán.
Cỏ nhỏ xà tựa như hiểu lời của hắn, nhỏ nhẹ uốn người.
Đường Vũ Lân nói:
– Tên là gì thể tốt nhỉ?
Đúng lúc này, cỏ nhỏ thân rắn đột nhiên sáng lên một cái, trên trán lân phiến hiện lên một cái màu vàng.
– Hả! Đây cũng là biến dị sao?
Đối vớ lời của lão sư, hắn tin tưởng không nghi ngờ. Mình đã không còn vũ hồn Lam Ngân Thảo phế,mà là biến dị.
– Màu vàng kia thật đẹp. Ngươi lại lóe lên một cái cho ta xem, có được hay không?
Đường Vũ Lân cười hì hì nói.
Nhưng cỏ nhỏ xà lại không có có phản ứng gì, nó cúi xuống, tuy nhiên vẫn không thể hoàn toàn làm theo lời Đường Vũ Lân nói. Loại này là cấp hồn thấp, chỉ là cung cấp một cái hồn vòng khuyên mà thôi, cũng không thể tác dụng phụ trợ gì.
Đường Vũ Lân nói:
– Ngươi có thể biến thành màu vàng, vậy ta gọi ngươi kim quang, thế nào? Nếu như sau này toàn thân ngươi đều có thể lóe ra kim quang, quả thật là uy vũ khí phách!
Cỏ nhỏ xà đương nhiên sẽ không từ chối cái tên của hắn đặt, kim quang, một cái đơn giản mộc mạc, lại tràn đầy sự hoàn mỹ