Đọc truyện Long Vương Truyền Thuyết – Chương 12: Ba Năm Sau
Vạn Vân Siêu thân thẻ mập mạp tiến đến bên cạnh Đường Vũ Lân, thấp giọng nói:
– Vũ Lân, nghe nói Chu Thiểu Long đột phá thập cấp, đêm nay liền phải đi mua hồn ngay. Ngươi thế nào? Lần trước ngươi không phải là nói với ta, ngươi đã đạt cửu cấp sao? Chúng ta nếu như sau khi tốt nghiệp vẫn chưa tới thập cấp, ngươi phải trở về nhà mình tu luyện, không có trường học đề cử, sau này vào trung cấp học viện phiền phức lại xuất hiện nhiều lắm.
Ba năm trôi qua, Đường Vũ Lân thay đổi rất lớn
Ban đầu cao một mét hai, bây giờ cái đầu đã vượt qua một mét tư, so với bạn cùng lứa tuổi cũng cao hơn vài phần, vóc người vừa phải, không mập không ốm, nhìn qua cũng không phải đặc biệt cường tráng. Theo tuổi tăng trưởng, mặt của hắn càng ngày càng tuấn tú, nhất là cặp mắt màu đen trong suốt, hào quang rạnh ngời. Tuy rằng Vũ Hồn của hắn chỉ là Lam Ngân Thảo, nhưng ở Hồng Sơn học viện vẫn rất có khí chất
Vạn Vân Siêu chính là người năm đó Vũ Lân mới vừa vào học viện bắt gặp, vẫn là dáng người nhỏ mập mạp, vốn hắn là rất khinh thường Đường Vũ Lân, nhưng từ khi có một lần hắn giao đấu với Đường Vũ Lân, bị Đường Vũ Lân đè xuống đất đánh một trận.Sau đó, phỉ nể Đường Vũ Lân vài phần.
Vũ Hồn hơn mười người trong học viện được thức tỉnh, đã có sáu người hồn lực đạt được thập cấp, có thể từ Hồn Sư cấp bậc thấp nhất hồn sĩ, tiến sang Hồn Sư. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cầm giữ có một cái thuộc về mình.
Ba năm, học sơ cấp tại học viện bài vở và bài tập bọn họ đã gần hoàn thành, lên trung cấp học viện, Hồn Sư cũng sẽ bị chuyên môn phân chia lại
Vạn Vân Siêu chính là một trong sáu gã hồn lực đạt được thập cấp tại học viên, tại sơ cấp học viện có thể tốt nghiệp trước, đạt được thập cấp, là có thể được học viện đề cử, tiến vào trung cấp học viện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bởi vì cái này chứng minh thiên phú đủ tốt, nếu như là qua thập tuổi mới đạt tới thập cấp, lại muốn tiến vào trung cấp học viện, thì cần đi qua càng nhiều cuộc thi mới được.
– Hẳn là không khác biệt lắm, ta cảm giác mình đã đến bình cảnh.
Đường Vũ Lân vừa cười vừa nói.
Tốc độ tu luyện của hắn ngay cả lão sư chủ nhiệm lớp Lâm Tích Mộng đều rất giật mình, Tiên Thiên hồn lực ba cấp, ba năm tu luyện tới thập cấp, ở Hồn Sư cũng coi là nhanh, tối đa chỉ có thể coi là trung đẳng.
Thế nhưng, Vũ Hồn của hắn là Lam Ngân Thảo. Loại Vũ Hồn này tu luyện trong vòng ba năm tới thập cấp, tốc độ không coi là chậm. Tuy rằng có khả năng xảy ra, nhưng so sánh với các anh tài cũng là thiên tài:
Lâm Tích Mộng đi qua nhiều lần chỉ đạo Đường Vũ Lân phát hiện, hài tử này đối với suy tưởng đặc biệt có thiên phú, rất dễ liền có thể cảm nhận được trong không khí thích hợp nhất năng lượng phân tử của hắn, đồng thời suy tưởng thì đặc biệt chuyên chú. Về sau người mới hiểu Đường Vũ Lân tốc độ tu luyện khá là có nguyên nhân, hài tử này rất có thể là tinh thần lực mạnh hơn một phần so với bạn cùng lứa tuổi, mới có thể xảy ra tình hướng như thế này.
Có thể nhiều hài tử trước khi tốt nghiệp đạt được thập cấp, đối với chủ nhiệm lớp mà nói là vinh quang, cùng ý nghĩa lớn. Cho nên, đến cuối cùng của năm học, Lâm Tích Mộng đối với Đường Vũ Lân coi trọng rất nhiều, hàng ngày một mình chỉ dạy hắn. Đường Vũ Lân cũng không làm cho người thất vọng, hắn muốn nửa tháng phải tốt nghiệp, hắn cũng thuận lợi đạt tới cửu cấp đỉnh phong, khoảng cách thập cấp chỉ có một bước nữa. Khi qua bước này, liền có thể thông qua dung hợp hồn, tiến vào cảnh giới Hồn Sư chân chính.
Không có hồn sĩ, cũng không so với người bình thường mạnh hơn bao nhiêu, nhưng trở thành Hồn Sư, có hồn thuộc về mình, hồn kỹ sau đó, đó chính là hoàn toàn khác biệt thế giới kia.
– Cố gắng lên, cố gắng lên, nói không chừng chúng ta có thể thi đậu cùng các học viên khác.
Vạn Vân Siêu cười nức nẻ nói, “ Đừng có quá tự tin, chờ ngươi có hồn, chúng ta lại đánh một trận, đến lúc đó xem là ai đánh người nào.”
Đường Vũ Lân liếc mắt nhìn hắn, bọc sách trên lưng bỏ xuống đất:
– Ngươi nằm mơ sao?.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Vạn Vân Siêu biết, mình bây giờ sức mạnh lớn bao nhiêu.
Đi tới của trường học, Đường Vũ Lân không vội vã rời đi, mà là đứng ở phía ngoài cửa trường chờ.
Không lâu sau, lướt qua một cái ánh sáng màu bạc, liền từ tổng cục giáo học bên kia chạy ra.
– Na Nhi, ngươi chạy chậm chút, đừng quan đây.
Đường Vũ Lân tràn ngập cưng chiều nói.
Na Nhi vẫn là một cái đầu màu bạc tóc ngắn, ba năm thời gian trôi qua, cô bé có thay đổi nhưng không to lớn, chỉ cao hơn một ít, vẫn xinh đẹp, đáng yêu như vậy, chỉ là nhìn thế nào đi nữa, cô và Đường Vũ Lân cũng có dáng vẻ của những đứa trẻ tinh nghịch, chưa muốn trưởng thành.
– Ca ca. Muội muốn ăn kẹo que.
Na Nhi ôm cánh tay Đường Vũ Lân, cười hì hì nói.
– Tốt, chúng ta mua đi. Sau đó ca ca đưa muội về nhà rồi ta đi ra trong tiệm.
Đường Vũ Lân xoa xoa đầu của cô.
Na Nhi đi tới Đường gia năm thứ hai thức tỉnh mặt trời lên cao sáng lập kỳ tích, kỳ tích không phải là Vũ Hồn của cô mạnh bao nhiêu, to lớn bao nhiêu, mà là cô bé không có Vũ Hồn. Kiểu này toàn bộ đại lục trong lịch sử đều là thập phần hiếm thấy.
Không có Vũ Hồn, dĩ nhiên là chỉ có thể tiến vào học viện thường học tập.
Na Nhi dáng dấp xinh đẹp, bạn học gái bằng tuổi rất đố kị, đồng thời cũng khiến bạn học trai hiếu kỳ. Vì thế, Đường Vũ Lân không ít lần phải đánh nhau. Có một lần bị một đám bạn học trai chặn, một mình hắn đánh không lại, phải dùng thân thể của chính mình bảo vệ Na Nhi, cuối cùng chính hắn mình đầy thương tích, trên người Na Nhị chỉ dính một ít đất mà thôi.
Ngày thứ hai, Đường Vũ Lân tìm tới người khởi xướng, mỗi ngày đều đánh nhau, đến khi làm đối phương sợ, cũng không dám đến gần Na Nhi nữa mới thôi. Vì được Hồn Sư yêu quý, hắn cũng không có bị nghiêm phạt quá lớn, đánh một trận thành danh, Hồng Sơn học viện không còn có ai dám làm khó dễ Na Nhi nữa.
Tám tuổi, Đường Vũ Lân tựa như nam tử hán dường, gánh vác trách nhiệm đưa đón muội muội đi học.
Mua đồ ăn vặt xong, đưa muội muội về đến nhà, để túi xách xuống Đường Vũ Lân thay bỏ quần áo dính dầu mỡ bằng một bộ quần áo lao động, lúc này mới một lần nữa ra khỏi nhà.
Xưởng làm việc của Mang Thiên đã trở thành một phần trong cuộc sống của Đường Vũ Lân.