Đọc truyện Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) – Chương 71: Rèn vì ta!
Dịch giả: Tiểu Băng
“Tích tích!” Vừa mới đặc huấn trở về, nằm vật xuống giường, máy truyền tin Hồn Đạo của Đường Vũ Lân vang lên.
Đường Vũ Lân đã quên béng cái đồ vật này, là Hồn Sư, hắn không cần phải mua pin nạp cho Hồn Đạo, mà dùng hồn lực của mình là thoải mái sử dụng.
Trong máy truyền tin hiện lên một dãy số.
“Xin chào ngài.” Đường Vũ Lân chuyển tin.
“Ngươi đang làm gì?” Máy truyền tin truyền tới âm thanh quen thuộc, nghe thấy âm thanh này, Đường Vũ Lân vội vàng ngồi dậy.
“Lão sư.” Giọng trong máy truyền tin chính là của Mang Thiên.
“Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ là một nhiệm vụ cấp hai, một tuần rồi vẫn chưa hoàn thành sao?” giọng Mang Thiên âm thanh cực kì nghiêm khắc.
Đường Vũ Lân vội trả lời: “Không phải, lão sư. Dạo này hôm nào ta cũng bị huấn luyện và học tập, không còn thời gian tới phòng làm việc của người. Ngày mai ta được nghỉ cuối tuần, ta đang định tới đó.”
Mang Thiên im lặng một lúc: “Học viện các ngươi, năm nhất học nhiều lắm sao?”
Đường Vũ Lân bèn kể sơ lại mọi chuyện cho Mang Thiên nghe. Chu Trường Khê bát quái thò đầu qua xem, Tạ Giải nghiêng người, rất bất mãn nhìn Đường Vũ Lân.
“Ừ, vậy ngày mai tới đây a, ta đang ở đây.” Mang Thiên cúp máy.
“Này, Đường Vũ Lân. Ngươi không phải nói ngươi không có tiền à? Không có tiền mà có máy truyền tin Hồn Đạo hả?” Tạ Giải tức giận chất vấn.
Đường Vũ Lân nói: “Đây là phúc lợi hiệp hội phát, không phải ta mua. Ta đâu mua nổi!”
“Hiệp hội? Hiệp hội gì?” Chu Trường Khê tò mò hỏi. Vân Tiểu cũng thò đầu ra.
“Hiệp hội Đoán Tạo Sư. Ta Võ Hồn Tiên Thiên không đủ, nên phải học rèn từ nhỏ.”
Vân Tiểu như có điều suy nghĩ: “Ngươi học rèn có liên quan tới sức lực của ngươi đúng không?”
Đường Vũ Lân gật đầu.
Tạ Giải hỏi: “Đoán Tạo Sư, là mấy người làm chiết xuất kim loại gì đó?”
Đường Vũ Lân lại gật đầu.
Tạ Giải nói: “Ờ, làm cái nghề này cũng rất có tiền đồ. Ta nhớ cha ta từng mua một món đồ hạch tâm cho cơ giáp, được Đoán Tạo Sư chiết xuất Nghìn Rèn, giá đắt lắm. Sau này ngươi tới cấp Đại Sư, chiết xuất kim loại cho ta nhá?”
Đường Vũ Lân tò mò: “Ngươi muốn trở thành Cơ Giáp Sư?”
Tạ Giải ngạo nghễ: “Đương nhiên, nhà ta là thế gia Cơ Giáp Sư nổi tiếng, đương nhiên ta phải trở thành Cơ Giáp Sư.”
Chu Trường Khê và Vân Tiểu ngồi bật dậy, Cơ Giáp là giấc mơ của tất cả những đứa bé.
“Nói nhanh lên, Cơ Giáp Sư nhìn ra làm sao? Cần những điều kiện gì?” Chu Trường Khê vội hỏi.
Hiện giờ Tạ Giải đã quen với mọi người, không còn cao ngạo như ban đầu, trong phòng không khí rất hòa hợp.
“Cơ giáp Hồn Đạo hiện giờ có sức chiến đấu rất mạnh. Đối với Cơ Giáp Sư, mặc Cơ Giáp cũng không khác gì mặc áo giáp, nhưng có lực tăng phúc cực lớn. Nếu Võ Hồn dung hợp, có thể trở thành chiến sĩ siêu cấp. Nghe nói, Cơ Giáp của Cơ Giáp Sư Thần cấp đều do bản thân họ chế tạo.”
Đường Vũ Lân nói: “Không phải là nghe nói, Cơ Giáp Sư Thần cấp đều là Đoán Tạo Sư sao?”
Tạ Giải liếc mắt, “Đương nhiên không phải, ta nói là chế tạo, nghĩa là Thần cấp Cơ Giáp Sư tự tay khắc pháp trận lên cơ giáp cho mình, khiến nó và bản thân càng thêm phù hợp. Đương nhiên, nếu còn có thể rèn, độ phù hợp dĩ nhiên là cao hơn. Ờ mà, ngươi rèn tới trình độ nào rồi?”
Đường Vũ Lân do dự, nhưng không muốn lừa gạt bằng hữu. Ngày đó Tạ Giải vì nó mà uy hiếp Mộ Hi, nó đã coi hắn là bằng hữu.
“Miễn cưỡng có thể Nghìn Rèn.” Đường Vũ Lân nói.
Vân Tiểu và Chu Trường Khê không hiểu về rèn, nhưng Tạ Giải là xuất thân thế gia nên vẫn biết một chút, nghe vậy thì kinh ngạc: “Vậy chẳng phải trình độ rèn của ngươi đã đạt cấp đại sư?”
Đường Vũ Lân lắc đầu: “Vẫn còn chưa, ta là Đoán Tạo Sư cấp hai.”
“Oa!” Vân Tiểu kinh hô, hắn tuy không biết rèn, nhưng có hiểu biết về đẳng cấp nghề nghiệp, “Ngươi mới chín tuổi, đã là chức nghiệp giả cấp hai?” Phải biết, một chức nghiệp giả cấp hai hoàn toàn có khả năng tự nuôi sống bản thân một cách thoải mái, có vị trí trong xã hội. Bọn nhóc này còn là con nít, tuy Võ Hồn Đường Vũ Lân là Lam Ngân Thảo, nhưng nếu nó là chức nghiệp giả cấp hai, vậy thì đã khác.
Chức nghiệp giả cấp ba chính là bay vọt về chất, tới cấp độ đó, đã đủ chuẩn bước vào xã hội thượng lưu. Đạt tới chức nghiệp giả cấp năm, dù đó là nghề gì, thì cũng đều là tầng lớp tinh anh của xã hội, được gọi là Tông Tượng.
Mắt Tạ Giải xoay vòng vòng, đột ngột nhào qua ôm cổ Đường Vũ Lân: “Vũ Lân, chúng ta là huynh đệ đúng không?”
Đường Vũ Lân tức giận nhìn hắn, “Vô sự mà ân cần, không phải gian xảo tức là đạo chích, muốn làm gì, cứ nói thẳng a.”
Tạ Giải cười hắc hắc, “Đâu có làm gì, sau này ngươi giúp ta chế tạo linh kiện Cơ Giáp nhé? Được không? Yên tâm, ta trả tiền đúng bằng giá thị trường.”
Đường Vũ Lân nghi ngờ: “Ngươi hỏi ta làm gì? Tới thẳng công hội Đoán Tạo Sư tuyên bố nhiệm vụ không được à? Dù sao cũng đều là giá thị trường.”
Tạ Giải kinh ngạc nhìn hắn, “Xem ra, ngươi chẳng hiểu gì mấy về cái nghề Đoán Tạo Sư của ngươi a! Ngươi tưởng cứ tuyên bố nhiệm vụ là nhất định sẽ có người tiếp hả? Đoán Tạo Sư cấp bậc Đại sư trở lên số lượng rất ít. Người chịu nhận Nghìn Rèn lại càng thiếu, đâu phải ai cũng làm được. Tất cả linh kiện torng Cơ giáp của cha ta khi đổi thành Nghìn Rèn đã mất tới bốn năm, đó là còn nhờ có quan hệ với hiệp hội Đoán Tạo Sư đấy. Ngươi bây giờ có thể Nghìn Rèn, qua mấy năm nữa là đạt cấp đại sư, với tư cách Đoán Tạo Sư riêng cho ta, chẳng phải ta có cơ giáp nghìn rèn nhanh hơn hay sao? Đó mới là dấu hiệu biểu tượng thực sự của quý tộc đấy.”
Mắt Vân Tiểu và Chu Trường Khê đều sáng lên.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng được, chờ tới lúc ta có tài đó, nhất định giúp các ngươi.”
“Huynh đệ tốt!” Tạ Giải kéo cổ nó, hô to: “Từ hôm nay, Đường Vũ Lân chính là người của Tạ Giải ta, ai dám đắc tội hắn, phải hỏi qua Quang Long Chủy của ta trước.”
“Khụ khụ!” Vân Tiểu ho khan, “Lời này ta thấy ngươi nên đợi đánh bại được Cổ Nguyệt rồi