Đọc truyện Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) – Chương 607: Bạo phát! Liên kích!
Biên soạn: Đức Uy – SSTruyen.com
– —
Lăng Vô Tà lúc này cảm thụ sâu sắc nhất. Tàng Phong Thức có thể bùng nổ ra sức phòng ngự mạnh nhất của hắn. Đồng thời Cửu Hoàn Ngân Đao trong trạng thái phòng ngự cực hạn, sẽ có một lực phản đòn vô cùng sắc bén dội ngược lại. Vì lẽ đó, đây là Hồn kỹ công phòng một thể rất mạnh của hắn. Nếu được vận dụng thoả đáng, Hồn kỹ này có thể nói là tuyệt chiêu giúp chuyển bại thành thắng.
Nhưng mà, hắn vạn vạn không ngờ tới, lực trùng kích do chiếc đầu đại long khổng lồ kia mang lại sẽ kinh khủng như thế! Kinh khủng đến trình độ hắn căn bản không chịu nổi. Sự phản đòn sắc bén mà Tàng Phong Thức đem lại, chưa kịp hiển lộ đã bị đánh tan. Hắn chỉ cảm giác giống như mình bị một chiếc Hồn Đạo Đoàn Tàu tông trực diện vậy, ngũ tạng như thiêu đốt, đã bị thương không nhẹ.
Không còn cách nào rồi!
Người hắn bay ngược trên không trung, Lăng Vô Tà vung hai tay ra, một vệt sáng nhanh chóng bắn ra từ chiếc vòng trên cổ tay hắn, hóa thành một khối áo giáp dán chặt vào trên thân người.
Giáp trụ màu bạc nhanh chóng hòa vào, chớp mắt đã bao trùm toàn thân. Đặc biệt là trong nháy mắt ngay khi phần giáp ngực hợp lại, một ánh hào quang bạc phóng lên trời, lập tức ổn định lại thân hình đang bay tự do của hắn.
Nhất Tự Đấu Khải! Nguyên bộ Nhất Tự Đấu Khải!
Ngay khi luồng hào quang bạc kia xuất hiện, Đường Vũ Lân cũng cảm giác được không ổn. Luận về thực lực cá nhân, bất kể là Tứ Hoàn hay là Ngũ Hoàn, hắn đều có lòng tin đi đối kháng. Thứ duy nhất hắn sợ, chính là đối thủ đã nắm giữ nguyên bộ Nhất Tự Đấu Khải.
Nhất Tự Đấu Khải giúp tăng cường thực lực của Hồn Sư lên rất nhiều, sức chiến đấu cá nhân tuyệt đối không kém hơn Nhất Tự Đấu Khải Sư lúc trước Đường Vũ Lân, Diệp Tinh Lan đối mặt. Cuối cùng phải dùng phương thức gần như đồng quy vu tận, mới làm suy yếu đối phương.
Bởi vậy, khi Đường Vũ Lân nhìn thấy trên người Lăng Vô Tà có Nhất Tự Đấu Khải được phóng thích, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là, tuyệt đối không thể để cho hắn phát huy ra toàn bộ uy năng của Nhất Tự Đấu Khải. Nếu không, ngay cả một cơ hội chiến thắng nhỏ nhoi, mình cũng không có được.
Tiếng long ngâm to rõ một lần nữa bạo phát từ trên người Đường Vũ Lân. Ngay khi Kim Long Kinh Thiên đánh bay đối thủ, thân ảnh hắn cũng áp sát theo. Lăng Vô Tà bị đánh bay trên không trung, phóng thích Nhất Tự Đấu Khải, Kim Long Trảo tay phải Đường Vũ Lân cũng đã đuổi sát phía sau.
Năm chiếc móng vuốt hoàng kim trong nháy mắt phóng lớn, hóa thành đại trảo kinh thiên hung hãn đánh thẳng tới.
Lúc này, mặc dù có Đấu Khải bảo vệ, nhưng cảm giác ngũ tạng như thiêu như đốt do Kim Long Kinh Thiên mang lại, vẫn khiến Lăng Vô Tà hết sức khó chịu. Đang chuẩn bị dựa vào Đấu Khải dồn sức phản kích, Kim Long Khủng Trảo cũng đã đến.
Cửu Hoàn Ngân Đao che ngang trước người, nhưng Hồn kỹ lại không kịp triển khai. Hồn lực trong cơ thể Lăng Vô Tà hỗn loạn, cần thời gian điều chỉnh.
“Oanh ——” Một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Ánh hoàng kim, ngân quang đan xen rực rỡ.
Kim Long Khủng Trảo chính là thủ đoạn công kích cường hãn nhất của Đường Vũ Lân. Dưới một kích toàn lực, lực công kích khủng bố dị thường. Ám Kim Khủng Trảo Hùng chính là một tồn tại cực kỳ cường hãn trong thế giới Hồn Thú. Huống chi còn có thêm huyết mạch Kim Long Vương tăng cường.
Đấu Khải phát sinh một tiếng ken két do ma sát, Cửu Hoàn Ngân Đao chịu tác động của đòn đánh này, bật ngược lại trực tiếp đập vào trước ngực Lăng Vô Tà. Nếu như không phải kịp mặc Đấu Khải vào, giúp gia cố độ bền của Cửu Hoàn Ngân Đao, e rằng đòn đánh này đã nghiền nát Cửu Hoàn Ngân Đao rồi!
Gần như toàn bộ lực công kích khủng bố đều bị Nhất Tự Đấu Khải hấp thu. Đấu Khải chính là Đấu Khải! Dù cho là Kim Long Khủng Trảo, cũng không thể trực tiếp phá vỡ nó. Nhưng khí lực khủng bố kia đã lưu lại 5 vết vuốt sâu hoắm trên Đấu Khải của Lăng Vô Tà. Cả người hắn bật ngược ra, va chạm vào bên trên vòng bảo hộ.
Cú va chạm này rất nặng, dù cho là có Đấu Khải bảo vệ, Lăng Vô Tà cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Sức đàn hồi bắn cơ thể hắn bật ngược về.
Vào lúc này Đường Vũ Lân đã áp sát. Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, Kim Long Trảo nắm lại, dồn hết sức tung một cú đấm vào vị trí… bụng dưới của hắn, lần thứ hai đánh bay đối thủ đập lên lồng phòng hộ như một quả đạn pháo.
Một cây dây leo màu xanh lam sẫm thô to, thuận thế chui ra, quấn lấy cổ chân của Lăng Vô Tà. Dây leo vung vẩy, đem Lăng Vô Tà vung lên rồi lại đập xuống. “Rầm” thân thể hắn nằm bẹp trên mặt đất.
Thân hình Đường Vũ Lân đầy linh hoạt uyển chuyển, đuổi tới bên người Lăng Vô Tà. Một cái chớp mắt tiếp theo, tiếng rồng ngâm sục sôi lại vang lên, chân phải giẫm mạnh xuống mặt đất một cái.
Tám luồng năng lượng hình rồng tụ lại một nơi, xung kích ở trên người Lăng Vô Tà, mạnh mẽ khiến hắn bắn ngược từ dưới đất lên. Đầu rồng vàng óng lần nữa xuất hiện, Kim Long Kinh Thiên!
“Graooo!”
Trong phút chốc, Lăng Vô Tà toàn thân bao phủ ở bên trong Đấu Khải cứ như thể bị một đầu Kim Long khổng lồ nuốt chửng. Sức nghiền to lớn vang lên ầm ầm trên người hắn.
Từ lần thứ nhất Kim Long Kinh Thiên của Đường Vũ Lân đem Lăng Vô Tà đánh bay, đến sau đó là cảnh truy kích không ngừng, kéo dài liên kích khiến khán giả xem mà hoa cả mắt, trợn mắt ngoác mồm.
Chuyện này…
Dù gì cũng là Nhất Tự Đấu Khải Sư, cũng là Ngũ Hoàn Hồn Vương đấy! Nhưng trước mặt tên thiếu niên trên người chỉ có hai vầng sáng vàng lấp lóe kia, tại sao lại giống như là một cái bao cát vậy?
Ngay chính bản thân Lăng Vô Tà bị đánh văng lên cũng không hiểu. Vào giờ phút này, hắn chỉ cảm giác như thân thể mình như bị xé rách vậy. Đấu Khải giúp hắn chịu đựng được phần lớn công kích, nhưng lực trùng kích lại vẫn còn. Sự chấn động khiến cho Hồn lực hắn trước sau không cách nào ngưng tụ, không cách nào chân chính thôi thúc được uy năng của Đấu Khải.
Ngay khi thân thể đối phương bay lên, Kim Long Trảo bỗng nhiên cắp lấy cổ của hắn. Nơi đầu móng vuốt của Kim Long Trảo, quang nhận vàng sậm bạo thiểm, nhấn thân thể đối phương từ trên trời giáng xuống, nằm rạp trên mặt đất.
“Nhận thua đi!” Uy năng khủng bố của Kim Long Khủng Trảo ma sát tại vị trí yếu nhất nơi cổ của Đấu Khải. Hai đầu gối Đường Vũ Lân đè lên nơi bụng Lăng Vô Tà, lại một lần nữa đánh tan hồn lực hắn đang định ngưng tụ lại.
Cơn đau nhói nơi cổ cực kỳ mãnh liệt, trong nháy mắt Lăng Vô Tà lập tức cảm nhận được nguy cơ sống còn. Sức phòng ngự của Nhất Tự Đấu Khải cũng có giới hạn! Trải qua liên kích lúc trước của Đường Vũ Lân, sức phòng ngự của nó đã tiêu hao rất lớn. Khi đối mặt với lực đâm xuyên của Kim Long Khủng Trảo, cuối cùng đã sắp không chịu nổi.
“Đùng đùng!” Lăng Vô Tà đánh xuống mặt đất. Đây là ra dấu chịu thua.
Đường Vũ Lân phóng người lên, tay phải thu hồi Kim Long Trảo lại, vững vàng đứng trên mặt đất.
Trên khán đài, tất cả đều xôn xao. Hai vị sư trưởng của Lăng Vô Tà ngoại trừ trợn mắt ngoác mồm ra, sắc mặt đã âm trầm như muốn chảy ra nước.
Với tu vi của bọn họ, đương nhiên nhìn ra được, Lăng Vô Tà trên người mặc Nhất Tự Đấu Khải tuyệt đối có năng lực chiến thắng đối thủ. Nhưng đối thủ căn bản là không hề cho hắn cơ hội phát huy uy lực của Nhất Tự Đấu Khải, cũng đã kết thúc cuộc chiến đấu này. Từ đầu tới cuối, nhịp điệu trận đấu đều bị đối phương kiểm soát, chuyện này thực sự quá đáng sợ.
Thua, vậy mà lại thua ngay trận đầu? Điều này cũng mang ý nghĩa bị đào thải! Cơ hội cuối cùng của Lăng Vô Tà để tham dự Giải thi đấu Hồn Sư Thanh Niên Tinh Anh Cao Cấp Toàn Đại Lục, cứ như vậy bị đánh mất, làm sao bọn họ không vừa giận vừa sợ cho được?
Lăng Vô Tà nằm trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, hết thảy áp lực đều không còn. Đấu Khải bắt đầu gia trì bản thân, giúp hắn ổn định Hồn lực, điều chỉnh thân thể. Nhưng sự đau nhức trên người chỉ là phụ, quan trọng hơn chính là đả kích về phương diện tinh thần đối với hắn.
Thua, mình vậy mà lại thua, thua mà không hiểu tại sao!
Nếu như vừa mới bắt đầu mình đã phóng thích Đấu Khải, không cho đối phương cơ hội áp sát, liền sẽ không như vậy.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, trong đầu của hắn hồi tưởng lại lời dặn của lão sư. Hắn thật hối hận, hối hận vừa bắt đầu đã xem thường Đường Vũ Lân, hối hận từ đầu tới cuối ngay cả Hồn kỹ thứ năm đều chưa kịp dùng tới.
Nhưng mà, ở trên thế giới này, xưa nay đều không có thuốc hối hận, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai sẽ thương tiếc kẻ thất bại. Hắn thất bại, hắn đã bị đào thải, hắn là một kẻ thất bại.
Đường Vũ Lân hơi có chút thở dốc. Trên thực tế, áp lực lúc trước hắn phải chịu đựng cũng vô cùng to lớn.
Lực phản chấn do Nhất Tự Đấu Khải mang lại cũng khiến hắn rất không thoải mái. Sự tăng cường cho Hồn Sư mà nguyên bộ Đấu Khải đem lại, thực sự là quá khủng bố. Nếu như không phải nhờ Kim Long Kinh Thiên đã làm đối thủ trọng thương lúc đó, thêm vào liên kích chặt chẽ không ngừng theo sát, một khi đối thủ lấy lại được sức, người hắn phải đối mắt, chính là một đối thủ tương đương Thất Hoàn Hồn Thánh đấy! Dùng Tứ Hoàn đối chọi với Thất Hoàn, coi như cường độ thân thể hắn cao đến đâu, cũng rất khó chiến thắng đối phương. Nếu như thua ngay trận đầu, vậy thì quá mất mặt!
May là, không có “nếu như”. Hắn thắng, thắng vui sướng tràn trề. Trong đợt liên kích vừa rồi, mơ hồ giúp cho năng lực thực chiến của hắn tăng lên phần nào, đem tiềm năng được Bản Thân Tông kích phát, dung hợp vào năng lực vốn có của bản thân.
Đương nhiên, nếu như đối phương thật sự phát huy ra thực lực Nhất Tự Đấu Khải Sư, cũng không phải là hắn hoàn toàn không có cơ hội. Hắn còn có Lam Ngân Hoàng, còn có Kim Ngữ, còn có… Bá Vương long!!
Nhảy xuống đài thi đấu, Đường Vũ Lân nhanh chóng chạy vào trong thông đạo dành cho tuyển thủ. Hắn không muốn trở thành đối tượng bị muôn người chú ý à nha!
“Rất tuyệt!” Âm thanh Cổ Nguyệt vang lên ở bên tai. Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, nàng đã ở chỗ này đợi hắn.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: “Vận may này của ta thực sự là có chút nghịch thiên. Hi vọng vòng kế tiếp không còn như vậy. Nhất Tự Đấu Khải Sư, áp lực rất lớn!”