Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 6: Na nhi


Đọc truyện Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) – Chương 6: Na nhi

Dịch giả: Tiểu Băng

Lúc rời khỏi Hồng Sơn Học Viện, Đường Vũ Lân rất không vui. Chuyện không vui từ khi sinh ra tới giờ cũng không nhiều bằng ngày hôm nay, làm nó rất phiền muộn.

Nó sinh ra trong một gia đình bình dân, nhưng gia đình nó vui vẻ hạnh phúc, cha mẹ tình cảm rất tốt, rất yêu thương nó, dù nó có phạm phải lỗi lầm, cũng đều ân cần dạy bảo.

Hôm nay ở học viện, lần đầu tiên nó đã được biết tới cái gì gọi là “Khó khăn”. Bởi vì Võ Hồn là Lam Ngân Thảo, nên các bạn học đều bài xích nó, ngay cả lão sư cũng không nhiệt tình với nó.

Buổi chiều lúc dạy học sinh minh tưởng, thời gian lão sư dành để chỉ cho nó là ít nhất.

“Võ Hồn của ta, thật không tốt tới vậy sao?” sự buồn rầu trên mặt Đường Vũ Lân dần biến thành quật cường, “Dù Võ Hồn của ta không tốt, ta cũng nhất định phải trở thành một Hồn Sư vĩ đại. Phụ thân từng nói, thành công là chín mươi chín phần trăm cố gắng cộng với một phần trăm thiên phú, Võ Hồn của ta không tốt, ta sẽ cực kỳ cố gắng!”

Tính nó vốn phóng khoáng, khi trong lòng đã nghĩ thông suốt, sự buồn bực cũng tự nhiên biến mất.

Nhưng mà, hình như thấy đói bụng? Đường Vũ Lân khó hiểu vuốt bụng, ở học viện học sinh đều được ăn cơm trưa, còn không giới hạn muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Học sinh của lớp Hồn Sư còn được ăn nhiều ăn ngon hơn học sinh các lớp bình thường. Đường Vũ Lân đã ăn rất nhiều, được đặt biệt danh là ‘thùng cơm’, vì nó ăn bằng một nửa của tổng cộng mười người bạn học cộng lại, còn hơn cả một người trưởng thành.

Trước kia tuy nó ăn rất tốt, nhưng chưa bao giờ ăn nhiều tới như vậy! Bây giờ mới tới chiều, mà sao đã lại thấy đói bụng rồi?


Về nhà tìm xem, có cái gì ăn ngon không. Đường Vũ Lân vừa nghĩ tới ăn, mắt liền sáng lên lấp lánh.

Đang đi, một người nhỏ bé ven đường đột nhiên thu hút sự chú ý của nó.

Ánh nắng chiều tuy không gay gắt bằng buổi trưa, nhưng hôm nay thời tiết tốt, nên ánh nắng vẫn còn khá nóng. Thứ hút ánh mắt của Đường Vũ Lân là cái vầng màu bạc dưới ánh nắng.

Có một cô bé con ngồi ở ven đường, trông còn nhỏ hơn nó một chút, cô bé có một mái tóc ngắn màu bạc, ánh mặt trời chiếu xuống màu tóc hiếm thấy của cô bé, làm nó sáng lên như phản quang.

Hình như cảm thấy được cái gì đó, cô bé ngẩng đầu lên nhìn nó, mặt bé rất bẩn, quần áo cũ kỹ rách rưới, cứ như một bé ăn mày. Ngoài mái tóc màu bạc đặc biệt, cô bé còn có một đôi mắt không giống người thường.

Mắt bé rất to, hai đồng tử như hai khối thủy tinh trong suốt, Đường Vũ Lân có thể nhìn thấy bóng nó phản chiếu trong mắt cô bé. Lông mi rất dài tự nhiên cong vút.

Đường Vũ Lân biết mắt mình nhìn rất đẹp, nên tự nhiên cũng sinh ra cảm tình với những bạn cùng lứa tuổi có mắt to. Theo bản năng, nó dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, cô bé nhìn thẳng vào mắt nó, trong đôi mắt to hiện ra vẻ khó hiểu.

“Bé con, phụ mẫu đâu rồi?” có mấy thiếu niên dáng vẻ lưu manh cũng bị mái tóc bạc thu hút ánh mắt, đi tới gần cô bé.

Cô bé cúi đầu xuống.

Mấy thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, một đứa nói: “Tóc màu bạc này hiếm thấy lắm nha! Coi chừng là người dị tộc từ hai đại lục kia tới. Chắc chợ đêm dưới mặt đất thích nó lắm đó, úy, mắt nó có màu tím kìa.”

Mấy thiếu niên còn lại ánh lóe ánh tham lam, đều gật đầu.

Thiếu niên nói chuyện ngồi xổm xuống, “Này, tiểu muội muội. Người nhà em đâu?”

Cô bé cúi đầu, lắc lắc, không nói chuyện.

Thiếu niên cười híp mắt: “Bé có đói bụng không? Ca ca dẫn ngươi đi ăn nhé, chịu không?”

Cô bé lại lắc đầu, lần này lắc mạnh hơn.


Thiếu niên nháy mắt với đồng bọn, vươn tay kéo tay cô bé đứng dậy, đám còn lại vây quanh, ngăn cản không cho người ngoài nhìn thấy.

Cô bé kêu lên, nhưng thiếu niên đã vác cô bé lên vai.

“Các người đang làm gì?” Tiếng trẻ con kêu to, làm mấy thiếu niên giật mình nhảy dựng.

Cả đám quay đầu lại nhìn, không khỏi xấu hổ, vì kẻ đang đứng ra bênh vực người yếu chỉ là một thằng bé con chỉ cao tới eo bọn chúng, một thằng bé con rất xinh xắn.

Thiếu niên đứng vòng ngoài mắt lóe tia âm tàn, giơ chân đá Đường Vũ Lân, “Nhóc con thúi, dám chõ mõm vào.”

Đường Vũ Lân bị hắn đạp ngã, văng cả hai mét.

“Các ngươi đều là người xấu!” Nó lăn một cái bò dậy, chạy tới cản đường đám thiếu niên.

Thiếu niên vác bé gái bực bội, ồn ào ở đây đã làm một số người qua đường chú ý, dù sao họ cũng đang ở trên đường cái.

Cổ tay khẽ lật, một thanh hàn quang lóe lên, dao găm trong tay quét một cái về phía Đường Vũ Lân đang múa may, “Không muốn chết thì cút ngay!”

Đường Vũ Lân quật cường nhìn hắn, tức giận: “Người xấu chắc chắn không có kết cục tốt, ta là Hồn Sư, ta không sợ ngươi đâu. Buông cô ấy ra!”


Vừa nói, nó vừa giơ tay phải ra. Một vầng sáng lam nhạt sáng lên, Lam Ngân Thảo từ trong lòng bàn tay chui ra, một luồng năng lượng chấn động nhàn nhạt tỏa ra.

Hồn Lực Cấp ba làm được cái gì? Đơn giản chỉ là mạnh hơn bạn bè cùng lứa một chút thôi, không có Hồn Linh, Hồn Hoàn hỗ trợ, Võ Hồn không thể phát huy ra chiến đấu. Chính vì vậy, người ta phải tu luyện tới Hồn Lực cấp mười mới chuyển từ Hồn Sĩ cấp thấp nhất vào cảnh giới Hồn Sư.

Thiếu niên ngơ ra, đồng bọn bên cạnh kéo tay hắn.

Nếu trước mặt chỉ là một thằng bé con bình thường, dù bọn chúng có làm gì, chỉ cần hỗ trợ nhau kỹ càng, thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng một thằng bé có Hồn Lực thì khác. Những đứa bé này đều được ghi chép lưu trữ thông tin, được đăng ký ở Truyền Linh Tháp, nếu chúng xảy ra chuyện, chính phủ liên bang nhất định sẽ tìm cho ra nguyên nhân, vô cùng phiền toái. Huống chi, ở đây cũng đã không ít người nhìn thấy bọn chúng.

“Xúi quẩy!” thiếu niên cầm đầu bực bội hừ một tiếng, hạ cô bé con xuống, cùng đồng bọn bỏ chạy.

Cô bé lảo đảo, ngồi phịch xuống đất, Đường Vũ Lân chạy tới, ngồi xuống bên cạnh, “Muội đừng sợ, huynh là nam tử hán, huynh sẽ bảo vệ muội!”

Cô bé ngẩng đầu nhìn nó, đôi mắt to màu tím đẹp long lanh, trong mắt xuất hiện một làn nước.

“Đừng khóc, đừng khóc. Người xấu bị huynh đuổi đi rồi. Huynh là Đường Vũ Lân, muội tên là gì?”

Cô bé ngơ ra, lần đầu lên tiếng, “Muội là Na Nhi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.