Đọc truyện Long Vũ Phi Thiên – Chương 122
“Thật tốt ngươi ngươi còn gọi gọi ta một một tiếng Dung di ”. Hoa Dung cố cười, cố sức nâng tay lên, sờ lấy mặt Long Tại Vũ: “Ngươi ngươi có biết khi ta khi ta nghe được Hoa Hoa Tề nói nói ngươi là là đứa nhỏ kia lúc đó ta rất vui mừng bởi vì bởi vì ta, ta cuối cùng cuối cùng cũng có một cơ hội cơ hội chuộc tội hảo hảo hài tử ”.
“Dung di, ngươi ngươi đừng nói nữa, ta sẽ liền ta nhất định sẽ cứu ngươi ”. Long Tại Vũ luống cuống tay chân nghĩ muốn ôm Hoa Dung.
“Ngươi làm gì?”. Hoa Tề vội vàng kéo Long Tại Vũ: “Làm như vậy máu sẽ chảy nhiều hơn!”.
“Làm sao bây giờ?”. Long Tại Vũ gắt gao bắt lấy tay Hoa Tề: “Ngươi nhất định có biện pháp đúng hay không?”.
“Ta không có”. Hoa Tề không tiếp thu quay đầu đi: “Ta không phải thần tiên”.
“Phụ thân còn ngươi? Còn Đế Uyên cùng Long Tứ các ngươi nhất định có biện pháp! Đúng hay không?”. Long Tại Vũ chuyển hướng ba người Phi Long Liệng Thiên, bọn họ đều đã sống mấy ngàn mấy vạn năm nhất định sẽ có biện pháp gì có thể cứu người!
“Không có”. Phi Long Liệng Thiên nhíu mày: “Chúng ta cũng vô pháp cứu một người một lòng muốn chết”.
“Một lòng muốn chết?”. Long Tại Vũ ngây ngẩn cả người.
“Thế nào?”. Long Tại Vũ khẩn trương nhìn Đế Uyên. Xem miệng vết thương khép lại như vậy Dung di sẽ không có việc gì đi.
“Đợi khi nào nàng tỉnh lại mới biết được”. Đế Uyên thản nhiên mở miệng: “Đại khái sẽ chịu kích thích gì đi”.
“Kích thích?”. Long Tại Vũ khó hiểu.
“Về sau rồi nói”. Đế Uyên phất phất tay: “Hai tiểu tử bên kia, lại đây đem nàng ôm vào phòng đi”.
Hoa Tề cùng Hoa Luân bị Đế Uyên dọa sợ, bọn họ tuy rằng kiến thức rộng rãi, nhưng dù sao cũng là nhân loại, hiện tại Đế Uyên gọi bọn hắn, cũng không có phản ứng gì, chỉ là dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bọn họ.
“Sợ cái gì? Ta có thể ăn các ngươi a?”. Long Tại Vũ hung hăng mở miệng: “Nhanh lên a, nếu Dung di thật sự chết, ta sẽ ăn các ngươi!”.
“Bảo bối a, chúng ta không có thói quen ăn thịt sống”. Phi Long Liệng Thiên nhắc nhở nói: “Hơn nữa chúng ta cũng không ăn thịt người”.
“Ngươi câm miệng”. Cái trán Long Tại Vũ nhảy lên một cái gân xanh.
“Tại Vũ ”. Hoa Tề ánh mắt phức tạp ôm lấy Hoa Dung: “Ngươi vẫn là cốc chủ của ‘Hoa Tẫn Cốc’ sao?”.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ta làm?”. Long Tại Vũ bi thương nhìn Hoa Tề: “Chẳng lẽ ngươi thật sự chán ghét ta như vậy?”.
“Không phải ý này!”. Hoa Luân bĩu môi: “Ý của Hoa Tề là ”.
“Ý của ta là nếu ngươi vẫn muốn làm cốc chủ của ‘Hoa Tẫn Cốc’, thì đem ba người kỳ quái này đi đi!”. Hoa Tề ôm Hoa Dung có chút tố chất thần kinh rống to: “Bọn họ thật là người sao? Người có thể trị liệu trọng thương như vậy? Người thì trên tay có thể xuất hiện kiếm mũi nhọn sao?”. Người sẽ ”.
“Dừng!”. Cái trán Long Tại Vũ lại nhảy lên thêm một cái gân xanh: “Bọn họ sẽ không thương tổn một người một vật nào của ‘Hoa Tẫn Cốc’”.
“Nhưng bọn họ cũng thật là quá kỳ quái đi!”. Hoa Luân cũng hét lớn một tiếng: “Hơn nữa bọn họ nhìn qua không giống người bình thường! Không đúng, ngay cả nếu là yêu cũng không giống bình thường ”.
Cái này không chỉ làm trán Long Tại Vũ nổi gân xanh, vẻ mặt của ba người ở phía sau hắn cũng y chang như vậy. Cái gì gọi là “ngay cả nếu là yêu cũng không giống bình thường?” Bọn họ gặp qua yêu sao? Mấy con yêu kia có thể có phong thái như bọn họ sao? (t/g: hãn, đây là lý do chính!)
“Trước chờ Dung di tỉnh lại đi”. Long Tại Vũ đỡ lấy cái trán ẩn ẩn đau, hắn quen biết con người thì bọn họ cũng không thể có bộ dáng bình thường a! (t/g: ra vẻ, ngươi cũng không bình thường đi!!!)
“Hảo”. Hoa Tề tuy rằng đi đầu ở phía trước, nhưng lại cách bốn người Long Tại Vũ rất xa!
“Hoa Luân lấy rượu thuốc đến”. Long Tại Vũ ngồi ở bên giường Hoa Dung, đặt nàng nằm chính giữa.
“Đây”. Hoa Luân đem rượu thuốc giao cho Long Tại Vũ: “Ngươi muốn xử lý nàng như thế nào?”.
Tay Long Tại Vũ tiếp rượu thuốc trở nên cứng đờ, sau đó thở dài: “Nàng có ân với ta”.
“Vậy ngươi ”. Hoa Tề ánh mắt phức tạp nhìn Long Tại Vũ. Hoa Tề hiểu được trước kia Long Tại Vũ vì muốn báo thù cho mẫu thân, mà khi sinh hoạt tận lực không làm cho mình làm phiền đến ai cả.
“Không được tốt lắm”. Long Tại Vũ chua sót cười: “Dù sao nàng cũng đã chết qua, thù của mẫu thân coi như đã báo”.
“Như vậy chúng ta cũng đi thôi”. Phi Long Liệng Thiên kéo Long Tại Vũ.
“Hảo”. Long Tại Vũ nhìn Phi Long Liệng Thiên nở nụ cười ngọt ngào, kiếp này coi như không còn gì vướng bận, nên hảo hảo bồi nam nhân đã đợi mình cả ngàn năm này!
“Ngươi không đợi Dung di tỉnh lại?”. Hoa Tề kinh ngạc nhìn Long Tại Vũ: “Còn có ngươi lần này đi thì khi nào trở về?”.
“Hoa Tề, từ nay về sau ngươi cùng Hoa Luân hảo hảo quản lý ‘Hoa Tẫn Cốc’ đi, còn có khi Dung di tỉnh lại, ngươi giúp ta nói cho nàng: Ta không có hận nàng, để nàng không cần phải áy náy nữa. Ngươi cũng vậy Hoa Tề, không cần áy náy, có thời gian ta sẽ trở về!”. Long Tại Vũ hít sâu một hơi, buông xuống hận thù trong lòng, thân thể giống như cũng nhẹ đi, nên hảo hảo hưởng thụ cuộc sống kế tiếp, còn nam nhân đã đợi mình ngàn năm này, có phải nên hảo hảo bồi hắn hay không?
“Đi thôi”. Phi Long Liệng Thiên lôi kéo Long Tại Vũ, Đế Uyên lôi kéo Long Tứ. Bốn người nhìn nhau cười, lập tức biến mất ở phòng.
Về sau sẽ như thế nào? Ai biết a! Chỉ cần bọn họ một mực cùng nhau thì cái gì cũng không cần phải để ý.
Hoa Tề cùng Hoa Luân nhìn theo bốn người biến mất, không khỏi nhìn nhau cười khổ, đi rồi a! Lần này có phải chờ thêm mười năm nữa hay không? Hoặc là hai mươi, ba mươi năm thậm chí là cả đời đi!
Nguyên bản đang hôn mê Hoa Dung mở to mắt, hai giọt thanh lệ chảy xuống. Tại Vũ không có hận mình! Hắn đã tha thứ cho mình a! Thật tốt!