Long Uyên

Chương 30: Long Hậu: Thập


Đọc truyện Long Uyên – Chương 30: Long Hậu: Thập

Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki

Long Hậu: thập

Toàn bộ long cung lâm vào một mảnh yên lặng. Ở bên trong lao ngục, một nam nhân ôm lấy một nam tử cả người đầy máu xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Cả người nam nhân kia phát ra sát khí khiến người ta sợ hãi. Đôi mắt ngoan độc đã biến thành một màu đỏ rực. Lâu Thanh ở sát bên cạnh, hắn một bên không chỉ lo sợ nam nhân kia nhất thời xúc động mà đem toàn bộ long cung hủy diệt, một bên lại thầm than quả thật Bạch Hiểu có ý nghĩ quá kinh người, y quyết đoán dùng tính mạng của mình để cởi bỏ cổ đồng tâm.

Quay đầu nhìn về phía lao ngục đã sớm bị Lâu Uyên mất đi lý trí phá hủy thành một đống đổ nát. Lúc Thọ Thi tới thì nhìn thấy toàn thân Lâu Uyên tràn ngập táng thiên chi hỏa (ngọn lửa tang thương), điên cuồng gào thét, giống như con sói mất đi thần trí, một bàn tay của nam nhân nắm chặt thi thể Lâu Cơ, xác nàng bị táng thiên chi hỏa của Lâu Uyên đốt thanh tro tàn.

Long hình dần dần hiện ra, mang theo cái đuôi chậm rãi lộ ra ngoài, táng thiên chi hỏa không bị không chế càng lan nhanh thế nhưng nó lại đốt trụi luôn vảy đuôi rồng. Táng thiên không phải là thuật công kích bình thường mà nó tương đương với thuật hủy diệt chính thân thể bản thân. Thọ Thi chưa bao giờ nhìn thấy Lâu Uyên điên cuồng như thế. Nhìn Bạch Hiểu ở xa xa bị máu nhiễm đỏ, lẳng lặng nằm trên mặt đất. Nhất thời, Thọ Thị liền hiểu đã phát sinh chuyện gì.

“Lâu Uyên! Đủ rồi! Bạch Hiểu còn cứu được!” Thọ Thi lớn tiếng hô lên.

Lâu Uyên đã mất tâm trí, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đỏ rực hồi phục thành một mảnh mờ mịt.

“Hiểu Hiểu…”

Thọ Thi gật đầu.

Táng thiên chi hỏa dần dần biến mất, Lâu Uyên chần chờ nhìn thoáng qua Thọ Thi, đi đến chỗ Bạch Hiểu. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể Bạch Hiểu, hắn mới biết Thọ Thi không lừa gạt mình. Ôm Bạch Hiểu vào lòng, mới cảm nhận được sự hô hấp mỏng manh kia, kinh hãi cùng vui sướng đan xen lẫn nhau khiến Lâu Uyên vội vàng ôm chặt lấy Bạch Hiểu.


Hắn mệt mỏi dựa vào bên cạnh Bạch Hiểu, y bào cũng bị thiêu đến te tua xơ xác. Nhưng, hắn hoàn toàn không quan tâm mình có giống một quân vương hay không.

“Trong cơ thể Bạch Hiểu có thanh long châu của ngươi nên sẽ không chết. Thế nhưng, chỉ sợ cổ thuật trong cơ thể y không thể hoàn toàn phá bỏ. Ngay lúc, đâm một đao vào tim thì thanh long châu cũng xoay chuyển để giữ tính mạng Bạch Hiểu cùng đứa nhỏ nên đã hao tốn long khí rất lớn dẫn đến mất đi sức mạnh long châu. Cũng may, Bạch Hiểu là người long tộc chứ nếu không sẽ giống như người thường, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử.”

Lâu Uyên vui sướng đến nỗi ngay cả đôi mắt mệt mỏi cũng thể hiện ra tia vui vẻ.

“Thế nhưng, chuyện đã phức tạp lại phức tạp hơn. Đứa nhỏ trong bụng Bạch Hiểu sẽ ….” Thọ Thi không đành lòng nói tiếp.

“Ý ngươi là đứa nhỏ đã chết?” Lâu Uyên run rẩy hỏi.

Thọ Thi lắc đầu: “Cổ mẫu tử đồng tâm sẽ chuyển dời đến thân thể đứa nhỏ. Tuy cơ thể Lâu Cơ đã bị táng thiên chi hỏa của ngươi thiêu trụi nhưng chỉ sợ linh hồn sẽ chyển đến trên người nó. Phương pháp tốt nhất là phải giết chết đi. Nhưng hiện tại, Bạch Hiểu sắp sinh nên các loại thuốc thông thường không chỉ tổn hại đến long thể mà cũng không phá bỏ được đứa nhỏ. Vì vậy, các ngươi sẽ phải đối mặt với tình cảnh khi nó sinh ra liền phải giết chết.”

Lâu Uyên giống như người bị sét đánh. Đây là một sự lựa chọn quá tàn nhẫn. Nhưng lại không thể không đưa ra kết quả.

Bạch Hiểu do mất máu quá nhiều đến nửa đêm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mà Lâu Uyên cũng không thể đi vào giấc ngủ. Hôm nay, nếu không phải Thọ Thi xuất hiện thì hắn đã dùng táng thiên chi hỏa đốt mình thành tro tàn. Nhìn Bạch Hiểu nằm nghiêng trên giường cùng cái bụng tròn xoe rất yên tĩnh chính là hai bảo bối của hắn và cũng nhận được sự cưng chiều cùng khen ngợi của toàn bộ long tộc. Nhưng vì sao phải gánh chịu chuyện tàn nhẫn như vậy chứ. Lâu Uyên nhìn đôi bàn tay của mình, chính đôi tay này sẽ chấm dứt sinh mệnh của đứa nhỏ sao?

Hắn xoay đầu nhìn khuôn mặt Bạch Hiểu đang ngủ “Hiểu Hiểu. Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy. Không lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới ta và đứa nhỏ? Địa vị của ta ở trong lòng ngươi thấp kém đến vậy sao”. Lâu Uyên đau lòng che ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, Bạch Hiểu tỉnh lại. Lâu Uyên kinh ngạc ngồi dậy lại phát hiện toàn thân Bạch Hiểu co rút run rẩy.

“Hiểu Hiểu…” Lâu Uyên khuẩn trương đỡ lấy Bạch Hiểu, để cho y ngồi dậy.

“Uyên.. Bụng…đau quá” Ý thức Bạch Hiểu mê man, than nhẹ nói.

“Cái gì!” Bàn tay Lâu Uyên khẽ vuốt bụng y. Trong lòng thầm nghĩ: “Không phải là muốn sinh chứ?”

“Người đâu? Đi gọi quốc sư mau” Lâu Uyên gọi người ở bên ngoài.

Bất quá một lát sau, Lâu Thanh liền vội vàng chạy tới, mọi chuyện xảy ra gần đây cứ như thời buổi loạn lạc. Trải qua chuyện hôm nay khiến Lâu Thanh cả đêm không ngủ được. Hắn không hề nghĩ đến nửa đêm lại xảy ra biến cố.

Lâu Thanh xem mạch đập của Bạch Hiểu, quay đầu lại với Lâu uyên: “Sắp sinh rồi”.


Lâu Uyên lau mồ hôi trên trán Bạch Hiểu, trấn an y: “Hiểu Hiểu.. Lập tức sẽ tốt thôi, cố gắng nhịn đau một chút”

Lâu Thanh vốn muốn hỏi khi sinh đứa nhỏ ra sẽ xử lý như thế nào. Dù sao đứa nhỏ này nhất định không được giữ lại. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của Lâu Uyên khi giúp đỡ Bạch Hiểu sinh đứa nhỏ thì hắn biết đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Lần trước mắc chuyện Chú Thương khiến cho Lâu Uyên chưa thể chính mắt thấy đứa con chào đời nhưng lúc chân chính đối mặt thì trong lòng lại một mảnh thấp thỏm lo âu, Lâu Uyên cầm chặt tay Bạch Hiểu.

Một canh giờ trôi qua.

Trong long cung không hề vang lên tiếng khóc vang dội, trong trẻo giống như lần trước sinh Giác Giác.

Bạch Hiểu mở to mắt muốn nhìn đứa con vì sao không khóc.

Ngay cả, Lâu Uyên cùng Lâu Thanh cũng không thể tin được nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ vừa mới sinh ra.

Đứa nhỏ vừa sinh ra đã gầy trơ xương mà khi đôi mắt mở ra lại giống Lâu Cơ như đúc, ánh mắt màu lam tím trời sinh tàn nhẫn cùng nồng đậm địch ý.

Nhưng đứa nhỏ này, rõ ràng nó cái gì cũng không hiểu được mà khóe miệng hơi hơi cong lên, quỷ quyệt mà lạnh lẽo nở nụ cười.

———————————————————————————————————————————–

Ngốc manh tiểu phiên ngoại

Huyền Vũ Đại Quân nhổ một cộng lông mũi, khinh thường nói: “Sao ngươi cứ cố tình khiến cho ta, một đại nhân vật quan trọng vào thời khắc này mới bước lên sân khấu là sao!”


Ngư Mè Hoa: “……..”

Huyền Vũ Đại Quân: “Ngươi là một tác giả vô dụng. Nói đúng hơn là không viết được nội dung vở kịch, hừ!”

Ngư Mè Hoa: “……..”

Huyền Vũ Đại Quân cười đắc ý: ” Thật là đáng thương!”

Ngư Mè Hoa: “Thượng Mạnh Thanh!”

Huyền Vũ Đại Quân: “……” Nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Mạnh Thanh bước từng bước đuổi tới, dịu dàng nói: “Huyền Vũ”

Ngư Mè Hoa thoáng nhướn mi: “Nam nhân của ngươi chạy rồi.”

Mạnh Thanh lấy chiếc khăn tay, nhỏ giọng khóc lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.