Đọc truyện Long Uyên – Chương 17: Long Điên: Tứ
Long Điên: tứ
“Hiểu Hiểu!” Lâu Uyên hoảng hốt.
Ngân long mang theo sấm sét cùng thanh âm đinh tai nhức óc hướng hắn rít gào bay đến. Ngân long ngửa đầu lên, vẫy đuôi cực mạnh hướng đến cái rìu đang chuẩn bị chém xuống.Tiếng động rất lớn suýt nữa khiến long cung lung lay sắp đổ. Mọi người ở chung quanh đều bịt tai lại. Một khi tiếng rống bén nhọn, cường đại bùng nổ thì có thể phá hủy hết thảy mọi vật. Luyện ngục thình lình bị đuôi rồng quật bay trở về tay Chú Thương.
Cự long nhào vào ***g ngực rộng lớn, ấm áp của nam nhân.
“Hiểu Hiểu” Đây là sức mạnh khiến thiên địa chấn động cùng với dáng vẻ ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Hiểu biến thành hình rồng. Long thân rực rỡ, tuyệt mỹ cùng tinh tế. Quả thực xinh đẹp độc nhất vô nhị.
Ngân long đem cái đuôi quấn quanh trên người nam nhân. Long lực dần dần bị rút đi. Bạch Hiểu hóa thành hình người, toàn thân trần trụi ngã vào trong lòng ngực hắn. Làn da mịn màng, trơn bóng khiến Lâu Uyên hận không thể móc mắt mọi người ra đem đi tế trời. Tùy tiện cắt xuống một phần lông mao (lông bờm) màu trắng rất lớn trên người hắn đem Bạch Hiểu tầng tầng bao lấy.
Nước mắt trong suốt chảy xuống không ngừng, rơi trên vai, trong ngực Lâu Uyên khiến lòng hắn đau đớn. Lúc cái bụng tròn xoe của người trong ngực cọ cọ trên người khiến Lâu Uyên mới ý thức được bản thân khư khư cố chấp làm cho người yêu trong lòng sợ hãi.
“Hiểu Hiểu.” Lâu Uyên nâng khuôn mặt ướt át của Bạch Hiểu lên, nhìn đôi mắt đẹp sưng đỏ cùng nước mắt trong sáng nhẹ nhàng chảy xuống không ngừng. Thân thể lạnh lẽo giống như không phải vật sống. Lúc hóa thành hình rồng sử dụng sấm sét, phía trên lông mi còn phủ thêm một màn sương lạnh lẽo. Mang theo ủy khuất, căm tức cùng yêu say đắm. Đủ loại thần sắc rõ ràng, sâu thăm thẳm giống như nhìn thấy chính mình trong đó.
” Người này còn muốn mình lo lắng hãi hùng như thế nào mới chịu ngừng đây. ” Trong lòng hai người đồng thời phát ra tiếng chất vấn.
“Ngu ngốc.” Bạch Hiểu cắn vai Lâu Uyên, thấp giọng nức nở.
“Ừ.”
“Rất ngốc.”
“Ừ.” Lâu Uyên ôm chặt lấy Bạch Hiểu, mặc kệ bị cắn đến chảy máu. Vẫn cưng chiều hôn lên môi người yêu.
“Các ngươi diễn đủ rồi đấy!” Chú Thương không thể tin được Bạch Hiểu có thể phá tan cấm chế, hủy hoại kết giới, vốn nghĩ chỉ là một mỹ nhân vô dụng.
“Lâu Thanh mang Bạch Hiểu đi đi.” Lâu Uyên quay đầu nhìn Lâu Thanh trợn mắt há hốc mồm, lạnh lùng nói.
“Vâng.” Lâu Thanh đỡ lấy Bạch Hiểu. Bạch Hiểu biết mình ở đây sẽ chỉ làm Lâu Uyên phân tâm, lo lắng cố gắng quay đầu lại nói: “Ngươi phải cẩn thận đấy.”
Lâu Uyên ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Bạch Hiểu. Nói ra một câu hứa hẹn “Trong thiên hạ chỉ có ngươi mới có thể gây tổn thương cho ta.”
Bạch Hiểu nghe vậy run rẩy, sắc mặt đỏ lên, xấu hổ trộm nhìn Lâu Thanh một cái. Gật gật đầu, thối lui đến bên ngoài đàn tế. Mà lúc này Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đúng lúc xuất hiện.
“Tình huống ra sao rồi.” Chu Tước mặt than hỏi.
Mạnh Thanh liếc liếc Bạch Hiểu bên người Lâu Thanh, một thân lông mao tuyết trắng rất lớn làm nền cho Bạch Hiểu càng thêm tuấn mỹ, mà ánh mắt cũng chỉ nhìn người nam nhân ở trên đàn tế kia, bản thân mình thì không thèm nhìn dù chỉ một chút. Cho dù lông mao cực lớn cũng che không hết đôi chân ngọc ngà của Bạch Hiểu. Thuận theo tầm nhìn từ đôi chân hướng lên trên.
“Khụ khụ.” Lâu Thanh trừng mắt ý bảo vô lễ chớ nhìn. Cởi hài để Bạch Hiểu mang vào. Lại đem áo choàng buộc chặt một chút, nếu để cho Lâu Uyên biết mình không chiếu cố tốt Bạch Hiểu khiến cho tầm mắt kẻ xấu lưu luyến thì sẽ có thêm người chết tại đây cũng nên.
“A.” Bạch Hiểu cúi người xuống. Ôm bụng rên rỉ.
“Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Thanh cấp bách bước lên phía trước hỏi. Lâu Thanh xoa nhẹ lên mạch đập Bạch Hiểu.”Chỉ sợ vừa rồi bất ngờ phá tan cấm chế, Thanh long châu cùng Bạch long châu trong cơ thể dung hợp kịch liệt làm động thai khí.” Đúng rồi, Bạch Hiểu một khi vận dụng long khí, thanh long châu sẽ cùng bạch long châu trong cơ thể tiến hành dung hợp. Bảo bối bị sức mạnh thật lớn ảnh hưởng đến, sẽ cảm thấy bất an dao động. Hôm nay Bạch Hiểu đã tiêu hao rất nhiều long khí.
“Thanh long châu? Lâu Uyên đem thanh long châu của hắn… Ô…”
Chu Tước che miệng Mạnh Thanh đang gào to quang quác lại, hiện tại sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
“Chỉ sợ long nhi muốn chui ra.” Lâu Thanh đỡ lấy Bạch Hiểu, đối mặt với ba người nói.
“Khôn Cực cung cùng Thanh Long cung đã bị thủ hạ của Chú Thương bao vây, chúng ta sẽ giúp các ngươi che giấu.” Huyền Vũ đứng một bên nói.
Lâu Thanh gật gật đầu, mặc dù bản thân là quốc sư cùng dược sư nhưng lại không tinh thông pháp thuật.
“A… Đau quá…” Bạch Hiểu bị cơn đau không ngừng tra tấn, từ trong lòng Lâu Thanh từ từ trượt xuống.
Phía trên đàn tế, Lâu Uyên dường như cảm ứng được, quay đầu lại nhìn thân ảnh màu trắng té trên mặt đất.
“Hiểu Hiểu xảy ra chuyện.” Lâu Uyên xoay nửa người nhìn về phía dưới chân. Lại không chú ý tới, luyện ngục phía sau hóa thành trường kiếm bay nhanh xẹt qua, đâm vào trái tim Lâu Uyên.
Bạch Hiểu nhìn người trên tế đàn, thân thể lay động một cái. Phía sau liền có một đôi tay che đi mắt y. Đau đớn dường như dừng lại. Tất cả mọi vật giống như đều dừng lại, toàn bộ tế đàn yên tĩnh không tiếng động. Thậm chí cả thở dốc cũng không nghe thấy. Lâu Thanh kiên quyết ôm lấy Bạch Hiểu, ra hiệu ánh mắt đối với ba người.
“Hắn không có việc gì. Ngươi phải tin tưởng hắn.” Lâu Thanh cố gắng trấn an người trong lòng nhưng dưới bàn tay lại là một mảnh ẩm ướt.