Long Uy Chiến Thần

Chương 7: Quả Báo Tới Sớm


Đọc truyện Long Uy Chiến Thần – Chương 7: Quả Báo Tới Sớm


“Đầu tiên, tất cả các bộ phận của Tập đoàn vẫn không thay đổi, cũng như nhân sự.

Danh tính của tôi, cô phải giữ
bí mật tuyệt đối, không cho ai biết.

Tôi sẽ không đến đây thường xuyên và cô sẽ là người chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề của DG .” Uy Long nói.
“Vâng thưa ngài Chủ tịch, tôi sẽ không làm ngài thất vọng!” Ngô Tường Ninh không ngờ Uy Long sẽ giao phó cho mình những nhiệm vụ quan trọng ngay khi nhậm chức.

Cô rất vui mừng.
“Thứ hai, ngay lập tức đình chỉ mọi sự hợp tác với Chu gia.” Uy Long nói tiếp.
Ngô Tường Ninh sững người một lúc và hỏi: “Chu gia, ý ngài là gia đình họ Chu của vợ ngài ư?”
“Đúng.”
“…Vâng.” Mặc dù Ngô Tường Ninh rất kiếu kỳ tại sao Uy Long lại làm vậy với Chu gia, cô vẫn không hỏi gì thêm.
“Thứ ba, giám đốc bộ phận phát triển dự án có phải là ông Trần không?” Uy Long sợ sẽ bỏ sót điều gì đó, nên đã hỏi trước.
“Vâng, giám đốc bộ phận phát triển dự án là ông Trần Túc Bình, và ông ấy là người Trần gia, một trong những gia tộc lớn nhất Quốc Hòa .” Ngô Tường Ninh nói.
“Vậy cô hãy sa thải ông ta và ngừng mọi sự hợp tác với Chu gia ngay.

Khi ông ta hỏi tại sao, cô hãy nói với ông ta có hai lý do, một là vì ông ta đã ký hợp đồng với Chu gia, và thứ hai là vì cháu trai của ông ta Trần An Khang đã xúc phạm người mà anh ta không đủ tư cách xúc phạm.

“Vâng.” Ngô Tường Ninh dặn lòng bất kể Uy Long ra lệnh gì, cô sẽ làm mà không thắc mắc.
“Tốt lắm, cô hãy thực hiện những điều này trước, tôi sẽ nói với cô những chuyện khác sau.” Uy Long nói.
“Vâng, tôi sẽ làm những việc này ngay bây giờ.” Ngô Tường Ninh nói và bước ra khỏi văn phòng.

Lúc này, trong văn phòng của Giám đốc bộ phận phát triển dự án…
“Chú ơi, hiện tại Tập đoàn DG đã thay đổi chủ tịch.

Cháu có thể tìm cho Chu gia một dự án khác không?” Trần
An Khang hỏi.
“Hôm qua không phải cháu mới có được một hợp đồng sao? Tại sao hôm nay lại muốn dự án khác?” Trần Túc Bình hỏi, vẻ mặt không hài lòng.
“Chú ơi, đây là tình thế khác mà.

Gia đình họ Chu rất có tiềm lực, một dự án là không đủ! Trong khi chủ tịch mới
vừa nhậm chức, chắc vẫn chưa hiểu rõ lắm về công ty, vì vậy xin chú hãy ký thêm một số hợp đồng cho chúng cháu!” Chu Lệ Ngọc nói.
“Hai đứa thật tham lam quá đấy.” Trần Túc Bình nói.
Đến đây, Chu Lệ Ngọc lặng lẽ trao một hộp quà cho ông ta và nói thì thầm: “Cháu sắp trở thành người của Trần gia, chú hãy coi như giúp đỡ thông gia thêm một lần nữa được không?”
“Được rồi, ta sẽ xem xét và sắp xếp một dự án khác cho con.” Trần Túc Bình cười lớn và nói trong khi cất hộp
quà vào ngăn kéo.
“Cảm ơn chú!” Chu Lệ Ngọc vui vẻ nói.
“Chú, vừa nãy gã con rể vô dụng của Chu gia cũng đến Tập đoàn DG để tìm việc làm.


Chú nhất định không được để hắn ta vào Tập đoàn DG , ngay cả việc dọn dẹp cũng đừng cho làm.” Trần An Khang nói.
“Ý cháu là chồng của cô Chu – Uy Long ?” Trần Túc Bình hỏi.
“Vâng, chính là anh ta!” An Khang nói với giọng tức giận.
“Sao cháu lại có vẻ căm thù cậu ta quá vậy?” Ông Trần hỏi lại.
“Bởi vì anh ta chỉ toàn nói những lời độc địa, dám bảo rằng sẽ cắt đường sống của chú và chú sẽ bị sa thải ngay hôm nay.” Trần An Khang nói.
“Đúng là hoang đường! Tên phế vật đó dám nguyền rủa ta? Ta sẽ lập tức gọi cho bộ phận nhân sự để đuổi cổ hắn ra!” Trần Túc Bình tức giận nói.
Lời của Trần Túc Bình vừa dứt, Ngô Tường Ninh đã đến trước cửa văn phòng ông ta cùng với một số nhân viên bảo vệ.
“Giám đốc Ngô, cơn gió nào mang cô đến đây nhanh vậy!? Có chỉ thị gì, xin cô cứ nói!” Trần Túc Bình ngay lập tức đứng dậy với một nụ cười thật giả tạo.
Ngô Tường Ninh là tổng giám đốc của Tập đoàn DG.

Cô hiếm khi đến văn phòng của Trần túc Bình.
“Ông Trần, tôi tới đây để thông báo cho ông biết rằng ông đã bị sa thải.” Tường Ninh nói rất thẳng thắn với chất giọng lạnh lùng.
Trần Túc Bình dường như nghe thấy tiếng sét trong ngày nắng, không thể tin vào tai mình.

Trần An Khang và Chu Lệ Ngọc cũng chết lặng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Giám đốc, tôi…!tôi đã làm gì sai? Tại sao tôi lại bị sa thải?” Trần Túc Bình hỏi với giọng run run.
“Đây là chỉ thị của tân chủ tịch.” Ngô Tường Ninh nói, khuôn mặt không chút cảm xúc.
“Tân Chủ tịch? Tân Chủ tịch vừa mới nhậm chức nên đã chưa hiểu tình hình của công ty.

Tại sao lại sa thải tôi ngay khi vừa nhậm chức?” Trần Túc Bình đã toát mồ hôi lạnh.

“Ngài ấy nói có hai lý do, một là vì ông đã ký hợp đồng với Chu gia, lý do còn lại là vì cháu trai của ông đã xúc phạm người mà anh ta không đủ tư cách xúc phạm.” Ngô Tường Ninh nói.
Trần Túc Bình bất ngờ tìm kiếm và nhìn lại bản hợp đồng đã ký với Chu gia, điều này cũng trở thành lý do sa thải ư? Trần An Khang cũng như bị sét đánh ngang tai.

Anh đã xúc phạm ai? Vì vậy mà chú anh bị sa thải? Chu Lệ Ngọc cũng chết lặng.

Mới đó cô ta còn tặng Trần Túc Bình một món quà đắt đỏ?
“Chủ tịch cũng đã ra lệnh rằng kể từ bây giờ, mọi sự hợp tác với Chu gia và Trần gia sẽ bị đình chỉ vô thời hạn.

Còn ông hãy nhanh chóng làm thủ tục từ chức!” Giám đốc Ngô nói.
Trần Túc Bình đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, đôi chân mềm nhũn, ông ta ngồi phịch xuống ghế như sắp chết đến nơi.

Những gì ông coi trọng không phải là lương bổng của giám đốc bộ phận phát triển dự án, mà là tầm ảnh hưởng và vị thế của vị trí này! Đừng đánh giá thấp vị trí của người quản lý bộ phận này, tiềm lực của vị trí này có thể mang lại lợi ích không giới hạn cho gia đình ông ta.

Cứ khi Tập đoàn DG có bất kỳ dự án mới nào, ông ta có thể ưu tiên cho gia đình của mình.

Có thể nói rằng việc được xếp hạng đầu trong các đại gia tộc lớn của Quốc Hòa có liên quan mật thiết đến vị trí của ông ta.

Tại bữa tiệc đêm qua, những người trong Chu gia đã nói rất đúng.

Bất kỳ gia đình nào cũng có thể bay lên cao nếu họ có thể có một mối quan hệ nhỏ với Tập đoàn DG.

Có biết bao nhiêu gia đình phải cúi đầu trước Tập đoàn DG, bởi vì đó là hoàng đế của khu thương mại của thành phố Quốc Hòa.

Bây giờ, Trần Túc Bình đã bị cách chức, và Tập đoàn DG cũng đã đình chỉ hợp tác với Trần gia, làm sao ông ta không mất hồn cho được? Còn lý do bị cách chức chỉ là vì ông ta đã ký hợp đồng với Chu gia, và cháu trai của ông ta đã xúc phạm một người nào đó?!

Lúc này, Chu Lệ Ngọc cảm thấy như rơi vào một hầm băng.

Cô ta chỉ mới nhận được hợp đồng với Tập đoàn này ngày hôm qua.

Cô hoàn toàn không mong muốn phải ngừng hợp tác trong hôm nay! Trần An Khang chợt nghĩ rằng cái miệng độc địa của tên vô năng Uy Long đã gây ra tất cả việc này! Chú của anh ta đã thực sự bị sa thải như lời Uy Long nói! Làm sao chuyện này có thể? Ai là người anh ta không đủ tư cách xúc phạm?
“Các anh hãy ở lại đây, xem ông ta đóng gói đồ đạc, rồi đưa ông ta đi làm thủ tục từ chức.” Ngô Tường Ninh thấy Trần Túc Bình đang trong tình trạng hoảng loạn, bèn dặn dò các nhân viên bảo vệ xung quanh, rồi quay bước ra ngoài.

Tại văn phòng Chủ tịch…
“Chủ tịch, tôi hy vọng ngài hài lòng về những việc vừa rồi.” Ngô Tường Ninh nói khi cô bước vào.
“Được rồi.

Tôi vẫn còn một vài điều cần nói.” Uy Long điềm đạm.
“Vâng, xin ngài hãy nói.” Ngô Tường Ninh lắng nghe một lần nữa.
“Bây giờ vị trí giám đốc của bộ phận phát triển dự án đã bị bỏ trống.

Hôm nay, tôi sẽ công khai tuyển dụng vị trí này.

Khi vợ tôi Chu Nhược Mai đến nộp đơn xin việc, cô hãy chấp nhận cho cô ấy vào làm.

Tôi không muốn ai khác ngoài cô ấy được nhận.” Uy Long nói.
“Chủ tịch, ngài muốn để vợ mình làm quản lý dự án và để cô ấy đến trực tiếp xin việc.

Tại sao ngài không tự làm điều đó luôn?” Ngô Tường Ninh không hiểu ý định của Uy Long và cuối cùng không thể kìm chế được sự hiếu kỳ phải hỏi một câu hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.