Đọc truyện Long Uy Chiến Thần – Chương 52: Cuộc Chiến Đẫm Máu
Rốt cuộc, Dương Văn Diệp đã quá già, cộng thêm chiếc chân phải bị tàn phế khiến việc di chuyển không thuận tiện.
Trong khi phía bọn côn đồ có tới hơn 30 người, mỗi người đều có vũ khí trong tay, tình hình hoàn toàn không khả quan đối với Dương Văn Diệp.
Trong vụ ẩu đả, ông đã nhiều lần bị thanh sắt của đối thủ đánh trúng, thêm cả vài vết thương do dao kiếm cắt trúng và máu bắt đầu chảy ra từ các vết thương.
Chu Nhược Mai đã rất lo lắng và chỉ muốn lái xe xông đến ngay lập tức tông chết băng Hổ báo, nhưng bố chồng cô lại đang ở trong vòng vây của lũ khốn này.
Nếu tông xe qua, cô chắc chắn sẽ đâm trúng cả ông Dương.
Vì vậy, Chu Nhược Mai hoàn toàn bất lực và không thể giúp gì.
Lúc này, một tên trong băng đảng Hổ Báo đã toan đâm trúng vào bụng của Dương Văn Diệp!
Ông vội vã quay sang một bên và thoát khỏi lưỡi kiếm kia trong khoảnh khắc.
Nhân lúc đó, ông đã nắm lấy cơ hội hiếm có này, giật lấy tay cầm kiếm của hắn, rồi đấm lại vào bụng hắn bằng nắm tay trái.
Thế là con dao dài như thanh kiếm đó đã rơi vào tay ông.
Với một thanh kiếm trong tay, máu trong cơ thể ông đột nhiên sôi lên vì phấn khích, ánh mắt ông lạnh lùng lóe lên nhưng tia nhìn chết chóc.
Tình thế hiện giờ chỉ cho ông hai lựa chọn: tiếp tục chiến đấu để vừa cứu được cô gái, vừa giành lấy cơ hội sống cho bản thân; hoặc lơ là một chút và chết chắc.
Ông không thể chết được! Dù sao đi nữa, tình huống này là do chúng ép ông, ông chỉ là đang tự vệ, cho dù ông có giết chết bọn chúng, cũng sẽ không cần phải chịu trách nhiệm.
Băng Hổ báo không quan tâm việc Dương Văn Diệp đã lấy được một thanh kiếm, bọn chúng vẫn chực chờ sơ hở để tiếp tục tấn công ông.
Lúc này, Dương Văn Diệp bỗng gầm lên, giữ chặt thanh kiếm trong tay rồi vung tới!
Ánh sáng của thanh kiếm lóe lên trong khoảnh khắc, và rồi máu bắt đầu từ đâu bắn ra tung tóe!
“Cái gì——“
“Á áaaa———“
“Oái—-“
Một vài tên trong băng đảng gào thét đau đớn trước mũi kiếm của Dương Văn Diệp, máu từ vết chém ở bụng trào ra, bắn lên không trung rồi rơi xuống đất.
Ngay lập tức sau đó, ông Dương đã tiếp tục sử dụng kiếm thuật của Dương gia để chiến đấu chống lại bọn chúng.
Ngay lập tức, máu vương vãi khắp nơi, những cánh tay bị bẻ gãy, và tiếng la hét vang lên inh ỏi.
Dương Văn Diệp đã quá mạnh tay khiến nhiều tên trong số chúng bị đâm chết tại chỗ, một vài tên bị chặt đứt hẳn cánh tay.
Lúc này, trong mắt Dương Văn Diệp chỉ có những kẻ trong băng đảng giang hồ này là kẻ thù.
Ánh mắt ông đỏ ngầu, ông đang chìm trong những ký ức ở chiến trường của máu và lửa năm xưa.
Đám người bang Hổ Báo không ngờ một lão già khập khiễng như Dương Văn Diệp lại mạnh tới như vậy, không chỉ giỏi khinh công mà kiếm thuật cũng rất nguy hiểm.
Điều này cũng khiến Chu Nhược Mai hết sức bất ngờ.
“Giết lão! Giết lão đi!” Lưu Bảo Thục hét lên khiếp đảm khi thấy Dương Văn Diệp đang ngày càng bạo sát, còn người của hắn thì đang bắt đầu chùn bước vì sợ hãi.
Bang Hổ Báo là những kẻ tàn nhẫn cực độ và giết người không chớp mắt.
Nên sau khi nghe lệnh của Lưu Bảo Thục, bọn chúng bắt đầu vùng lên trở lại và bao vây tứ phía Dương Văn Diệp, sát khí ngùn ngụt.
Một cuộc chiến mới lại bắt đầu.
Mặc dù lưỡi kiếm của Dương Văn Diệp rất nhanh, nhưng đám người này quá đông, ông sẽ sớm kiệt sức.
Dù ông chém được không ít tên, nhưng ông ít nhiều cũng đã dính vài nhát dao.
Tốc độ không thể theo kịp ý thức, kiếm thuật của Dương gia do đó mà giảm công lực đi rất nhiều, không còn bách phát bách trúng như năm nào.
Điều quan trọng nhất là con dao rựa dài trong tay ông Dương lúc này không phải là thanh kiếm bảo vật của tổ tiên, khiến ông khó lòng thi triển kiếm pháp!
Thanh kiếm gia truyền bảo vật của tổ tiên ông rất dài, bản rộng, dày và đủ nặng để phát huy sức mạnh vô hạn, nhưng con dao rựa trong tay ông thì ngắn, mỏng và quá nhẹ.
Bất chợt, ngay lúc đó một vài tên trong băng nhóm đã giương con dao từ trên xuống dưới, chém về phía đỉnh đầu của ông Dương!
Dương Văn Diệp vội vàng giơ kiếm lên chặn lại nhát dao đó.
Ngay khi hai tay ông bận giữa chặn con dao nọ, có một kẻ khác nhân cơ hội lập tức đâm vào người ông từ cả hai bên trái và phải.
Dương Văn Diệp chỉ kịp tránh con dao của người bên phải, đạp nó chệch ngược lại về phía cổ họng của hắn.
Cổ họng anh ta bị cắt trúng thành một vết dài và máu phun ra đỏ lòm! Anh ta chết ngay mà không kịp kêu lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Văn Diệp cũng định quay sang trái và đánh trả lại kẻ định tấn công mình.
Nhưng vì chân phải của ông tàn phế và không thể quay lại, ông đã bị chậm một bước.
Ngay lập tức, con dao của đối phương đã đâm trúng bụng ông Dương!
Nhìn thấy cảnh này, Chu Nhược Mai suýt nữa đã hét lên vì sợ hãi, khuôn mặt cô tái nhợt, trong lòng đau đớn như muốn vỡ tung lồng ngực.
Mặc dù dạ dày của Dương Văn Diệp đã bị đâm thủng, nhưng nó không thể gây tử vong.
Ngay sau đó, ông đã đâm lại tên kia.
Trận chiến đẫm máu vẫn tiếp diễn.
Dương Văn Diệp không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh kiếm thuật của Dương gia nữa, với quá nhiều vết thương trên cơ thể, chuyển động của ông đã chậm hơn rất nhiều.
Nhưng trận chiến vẫn chưa dừng lại và ông vẫn cần phải giữ lấy thanh kiếm.
Chu Nhược Mai lúc này không thể ngồi yên được nữa, cô vội vã xuống xe và hét lên, “Đừng đánh nhau nữa! Làm ơn dừng lại đi!”
Tuy nhiên, bang Hổ Báo không hề quan tâm đến lời cô nói và cuộc chiến vẫn tiếp diễn khốc liệt hơn.
Lúc này, Nhược Mai đã trông thấy Trương Minh Trí, thiếu chủ của gia tộc họ Trương giàu có bề thế nhất thành phố Quốc Hoà, đang ngồi im quan sát trong chiếc Ferrari.
Cô lập tức chạy đến cầu xin anh ta.
“Cậu Trương, tôi xin cậu! Làm ơn hãy bảo họ dừng lại!” Chu Nhược Mai khẩn khoản nói.
Trương Minh Trí không ngờ mỹ nhân đẹp nhất Quốc Hoà lại xuất hiện ở đây, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Lão già này liên quan gì đến cô?”
“Ông ấy là cha nuôi của chồng tôi! Là bố chồng tôi!” Chu Nhược Mai nói.
“Hóa ra ông ta là cha nuôi của thằng khốn vô dụng đó sao?!” Trương Minh Trí nói một cách khinh bỉ.
“Chồng tôi không vô dụng.
Hiện giờ anh ấy đã phải đi đến phía Tây để chiến đấu.
Anh ấy là một quân nhân.
Lễ cưới anh ấy tổ chức cho tôi cách đây ít lâu vô cùng hoành tráng, anh hẳn đã nghe nói rồi! Tôi hy vọng anh sẽ tôn trọng chồng tôi.
Vậy nên, làm ơn hãy tha cho cha nuôi của anh ấy.” Chu Nhược Mai tha thiết.
“Cô nghĩ tôi sợ chồng cô chỉ vì những điều vớ vẩn đó sao? Bây giờ cả Quốc Hoà đều đã biết hắn ta chỉ là một người bình thường đã may mắn cứu mạng Đại Uý Minh Hải nên được trả ơn chứ chẳng có gì to tát.
Ông già này cứ thích chúi mũi vào việc người khác, lại còn giết rất nhiều người của tôi, tôi nhất quyết không tha cho ông ta.” Trương Minh Trí giận dữ nói.
“Nếu anh giết ông ấy, chồng tôi sẽ không bao giờ tha cho anh!” Chu Nhược Mai nói mà trong lòng không khỏi lo lắng.
“Haha, cái gì cơ? Chồng của cô chỉ là một thằng vô dụng.
Tôi cứ giết cha nuôi của hắn đấy.
Để xem hắn có thể làm gì tôi?” Trương Minh Trí khoái trá cười lớn.
“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu để cha tôi đi?” Chu Nhược Mai biết không thể thuyết phục hắn ta liền xuống nước hỏi.
“Chỉ trừ khi cô chịu làm người phụ nữ của tôi, nếu không lão ta chắc chắn sẽ chết đêm nay.” Trương Minh Trí nói và nhìn Chu Nhược Mai đầy tư tình.
“Đừng có hòng!” Chu Nhược Mai không ngờ Tiểu Trương gia lại dám đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy.
Cô dĩ nhiên sẽ không bao giờ đồng ý với hắn.
Ngay cả khi cô đồng ý, với tính cách của Dương Văn Diệp, ông cũng nhất định không để yên.
“Được! Nếu cô muốn chứng kiến cha nuôi của chồng mình chết ngay trước mặt, thì cứ việc làm bất cứ điều gì cô muốn đi.” Trương hong Trí thản nhiên nói.
Chu Nhược Mai cau mày, nhìn lại và thấy rằng cơ thể của bố chồng đã thẫm đầy máu vào lúc này, và cô thấy lo lắng khôn nguôi.
“Cậu chủ Trương, cậu làm ơn đi mà, miễn là không phải trở thành người phụ nữ của cậu, tôi có thể hứa với cậu bất cứ điều gì.” Chu Nhược Mai vì cứu bố chồng mình đã chấp nhận vứt bỏ lòng tự trọng mà quỳ xuống ngay cạnh chiếc xe của Trương Minh Trí năn nỉ.
“Tôi chỉ muốn có được cô thôi, tôi không quan tâm đến bất cứ cái gì khác.” Hắn ta vẫn thản nhiên nói.
Từ lâu họ Trương này đã luôn thèm muốn đệ nhất mỹ nhân Quốc Hoà.
Lúc này Chu Nhược Mai lại đích thân đến tận chân anh ta, tất nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Thấy Chu Nhược Mai đang quỳ bên cạnh xe của Trương Minh Trí, Dương Văn Diệp đã lờ mờ đoán ra được cô đang định làm gì.
“Hân Hân, đừng cầu xin anh ta vô ích, con phải đi ngay đi!” Dương Văn Diệp hét lên.
Ông thà chết chứ không muốn con dâu phải đi cầu xin người khác.
Con dâu của ông có một người chồng tuyệt vời, đại hộ vệ của đất nước và là Tổng tư lệnh quân đội, một Long thần chiến.
Việc cô phải quỳ xuống và cầu xin người khác là một nỗi nhục đối với Lê Uy Long!
Chu Nhược Mai đã không biết rằng cô là vợ của Soái tướng.
Vì không muốn phải chứng kiến Dương Văn Diệp chết trong tay những người này, cô đã quỳ xuống khẩn khoản cầu xin Trương Minh Trí: “ Làm ơn đi cậu chủ Trương, nếu bố tôi thực sự bị anh giết, anh cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt.
Hãy tha cho ông ấy! “
“Haha! Chẳng lẽ cô không biết sức mạnh của Trương gia chúng tôi à? Dù là thẩm phán thành phố, cục trưởng cục cảnh sát đến đại ca băng đảng xã hội đen và những ông lớn từ mọi tầng lớp trong thành phố này đều có một mối giao hảo với gia đình tôi.
Kể cả tôi đã giết lão ta, cũng đơn giản như bước lên một con kiến, tôi sẽ chẳng hề hấn gì cả.” Trương Minh Trí nói một cách tự mãn.
Đến nước này thì Chu Nhược Mai đã hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì những gì họ Trương nói đều là sự thật.
Tất nhiên, cô biết rằng đó là một gia đình có thể một tay che kín bầu trời.
Lúc này, Lâm Khánh Hoa đã lợi dụng cơ hội đánh mạnh vào chân hai kẻ đang giữ tay cô để thoát ra và chạy về phía xe của Chu Nhược Mai.
“Hân Hân, nhanh lên, đừng cầu xin anh ta nữa, vô ích thôi! Con mau đưa cô gái này đi thật xa khỏi chỗ này đi!” Dương Văn Diệp, người vẫn đang chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, thấy Lâm Khánh Hoa đã thoát ra liền hét lên lo lắng với Chu Nhược Mai.
Những người trong băng đảng Hổ Báo đã thấy Lâm Khánh Hoa trốn thoát và định đuổi theo ngay, nhưng họ đã bị Dương Văn Diệp chặn đứng lại.
Chu Nhược Mai biết rằng có nói gì với Trương Minh Trí cũng vô ích.
Cô nghe thấy tiếng hét của ông Dương và lập tức chạy lại.
“Nhanh đưa cô gái đó đi cùng con đi, mau!” Dương Văn Diệp hét lên khi vẫn đang cố ngăn đám xã hội đen.
“Bố ơi, con mà đi rồi thì bố phải làm sao?” Chu Nhược Mai bật khóc, cô không muốn bỏ ông lại mà một mình trốn đi cùng Lâm thị.
“Đừng lo lắng cho bố! Đã quá muộn để bố rời đi rồi!” Dương Văn Diệp kiên định nói.
Tình hình rất nghiêm trọng và Chu Nhược Mai không thể chần chừ nữa.
Cô đành nói với Lâm Khánh Hoa: “Lên xe mau!”
Lâm Khánh Hoa chỉ một lòng muốn thoát khỏi đây nên ngay lập tức kéo cửa ra rồi ngồi vào trong xe.
Chu Nhược Mai cũng vậy.
“Bố, bố mau đi cùng con luôn đi!” Chu Nhược Mai hét lớn với ông.
Tuy nhiên, Dương Văn Diệp đã bị bao vây bởi một nhóm quá đông, ông không thể nào thoát ra được.
“Đi mau! Đừng lo lắng cho ta!” Dương Văn Diệp vừa hét lên vừa vung thanh dao ra tứ phía, mồ hôi nhễ nhại.
Chu Nhược Mai chưa bao giờ phải trải qua tình huống đáng sợ này và cô đã vô cùng hoảng loạn.
Cô thực sự muốn đưa ông Dương đi cùng, nhưng tình thế hiện tại rõ ràng không đứng về phía cô.
Bây giờ tất cả những gì cô có thể làm là đưa Lâm Khánh Hoa rời đi, và sau đó gọi cảnh sát giúp đỡ, để họ có thể giải cứu ông Dương, còn nếu cứ dùng dằng ở lại thì chính cô và Lâm Khánh Hoa cũng sẽ không thể thoát được.
Vì vậy, bất chấp những giọt nước mắt dàn giụa trên má, Chu Nhược Mai đành quay xe lại.
“Mau, đừng để họ chạy!” Trương Minh Trí thấy Nhược Mai và Lâm Khánh Hoa đang chuẩn bị lái xe đi mất liền hét lên giận dữ.
Anh ta cũng muốn lái chiếc Ferrari của mình để đuổi theo, nhưng những chiếc Porsche và Mercedes đang đậu quanh khiến anh ta không thể lao ra ngoài.
“Nhanh lên! Tóm lấy hai người phụ nữ đó! Không được để chúng thoát!” Lưu Bảo Thục cũng hét lên giận dữ.
Băng Hổ báo bắt đầu tuyệt vọng lao về phía trước, nhưng Dương Văn Diệp vẫn đang lăm lăm một con dao dài trên tay.
Bất cứ ai chạy qua ông ta đều sẽ bị chém đến chết hoặc bị thương nặng.
Sau khi lùi ra khỏi nơi đó hàng chục mét, Chu Nhược Mai nhanh chóng nhấn ga hết cỡ và bỏ chạy.
“Giết lão già đi, giết chết lão!” Trương Minh Trí nổi giận đùng đùng và gần như rống lên khi thấy Chu Nhược Mai đã chạy thoát cùng Lâm Khánh Hoa.
Băng Hổ Báo cũng tức giận và bắt đầu tấn công ông Dương một cách điên cuồng.
Đối mặt với sự bao vây của hàng chục người, Dương Văn Diệp vẫn tỏ ra không hề sợ hãi và không lùi đến nửa bước.
Ông có thể đã già, nhưng thanh kiếm trên tay ông vẫn sắc.
Ông cầm chặt nó trên tay và lao lên phía trước chiến đấu với đám xã hội đen to lớn.
Lúc này, Dương Văn Diệp không hề có quân tiếp viện, chỉ có mình ông chiến đấu, máu từ vết thương tuôn ra không ngớt.
Đám người của bang Hổ báo nãy giờ đã liên tục chứng kiến đồng bọn bị Dương Văn Diệp giết chết, trong lòng chúng cũng rất căm phẫn và thề sẽ giết ông sớm thôi.
Dù ông Dương có kiếm thuật vô song, nhưng rốt cuộc, ông cũng đã già, chân phải tàn phế, ông đã mất quá nhiều máu và thể lực thì bị hạn chế.
Chuyển động của ông ngày càng trở nên chậm chạp.
Sau đó, chân phải đã bị tê liệt của ông lại bị cắt trúng, không thể chống đỡ được nữa, ông đành quỳ thụp trên mặt đất, cứ như thế, ông tiếp tục chiến đấu giữa bao nhiêu là máu.
Băng Hổ Báo thấy Dương Văn Diệp đã bị thương nặng, chúng cảm thấy bớt sợ hãi và tấn công ông Dương một cách điên cuồng hơn.
…
Sau khi lái xe đưa Lâm Khánh Hoa thoát khỏi nơi hỗn chiến kia, Chu Nhược Mai nói: “Cô mau xuống xe đi rồi gọi cảnh sát tới! Chỉ có họ mới cứu được bố tôi!”
“Được, cảm ơn cô đã giúp đỡ.” Lâm Khánh Hoa thở dốc nói, lúc này cô vẫn chưa hết sợ hãi.