Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình

– Chương 42


Bạn đang đọc Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình: – Chương 42

–          Đồ đạc xong hết chưa mày _ Vương hỏi
–          Rồi, chắc không quên gì nữa đâu _ anh nó trả lời
–          Ok
–          Đi thôi _ anh nó chất hành lý lên xe rồi thúc dục nó
–          Dạ… _ nó quay lại nhìn căn nhà lần cuối rồi lên xe ra sân bay
Thằng radio chạy vào lớp thật nhanh, làm cả lớp muốn thót tim vì nó.
–          Tin n…óng…tin nóng đây
–          Tin gì vậy _ lớp nó nhôn nhao lên
–          Gia Bảo….Gia Bảo
–          Mày nói đàng hoàng coi thằng kia _ Linh gắt khi nghe thấy tên Gia Bảo
–          Từ từ mày, làm tao sợ à _ thằng radio hít một hơi rồi tuôn ra một lèo
–          Gia Bảo nghỉ học đi nước ngoài rồi, sẽ không học cùng chúng ta nữa đâu
–          MÀY NÓI GÌ _ Thiện với Linh hét lên
Cùng lúc đó ở lớp 12a1
–          MÀY NÓI GÌ
–          Con bé đi rồi, nghe nói sẽ bay chuyến lúc 8giờ 30 đấy _ Khánh nói
–          Chết tiệt _ hắn nhìn đồng hồ, giờ là 6giờ 55 rồi, liệu có kịp không
Chụp lấy điện thoại trên bàn hắn chạy vội ra ngoài. Tay thì bấm gọi cho nó….
–          Bắt máy đi…làm ơn bắt máy đi _ hắn vừa chạy vừa nói
–          Anh … _ hắn chạy qua Hồng _ đi đâu vậy
–          Làm ơn bắt máy đi mà _ hắn như sắp khóc vậy
Trước cổng trường Linh với Thiện cũng đang đón taxi đến sân bay thì thấy hắn chạy từ trường ra với chiếc moto của hắn. Trên suốt đường ra sân bay hắn luôn thầm mong rằng nó sẽ ở lại, hắn chỉ có một suy nghĩ lúc này là đến đó và ngăn nó lại
Tại sân bay
–          Nhóc con, em đi rồi anh sẽ nhớ em lắm đó _ Vương nói
–          Gì chứ, anh giàu vậy mà, qua thăm em là được _ nó cười
–          Vậy mà mày cũng để con bé đi được _ Vương nói
–          Nó muốn mà, tao chỉ có mình nó thôi _ anh nhìn nó đau xót
–          Anh hai à … _ nó nói
Hắn tới sân bay là lúc 8 giờ 5 phút, hắn chạy thật nhanh vào trong để tìm nó. Nó ở dưới lầu thì hắn chạy lên trên tìm, đến khi nó lên lầu để vào khoang hành khách thì hắn lại chạy xuống.
“ Xin thông báo chuyến bay đi Mỹ….. “ hắn giật mình chạy ngược lên lầu trên để tìm nó.
–          GIA BẢO _ hắn hét lên kho nhìn thấy nó

–          … _ nó và anh nó quay lại
–          Anh vào trước đây _ anh nó vỗ vai nó rồi bước vào trước
–          Anh…hì, tới rồi hả _ nó cười
–          Em đừng có cười, tại sao vậy, tại sao lại đi _ hắn hỏi, mắt hắn long lanh những giọt nước mắt sắp rơi
–          Chỉ là đi du học thôi _ nó nói
–          Đó chỉ là lý do thôi, vì anh đúng không , có phải là vì anh không _ anh nắm chặt hai vai nó
–          Không phải mà _ nó nhăn mặt
–          Em đừng có nói dối, tại sao em luôn che giấu mọi thứ, em ngốc đến nỗi cứ cấm đoán bản thân mình nhiều thứ rồi đêm về dằn vặt bản thân mình vậy sao
–          Không phải mà _ nó sắp khóc tới nơi rồi
–          Em đứng cầm em yêu anh mà, làm ơn _ hắn bật khóc như đứa trẻ làm nó khóc theo
–          Làm sao em yêu anh được, em là một đứa mồ côi, gia đình anh sẽ chấp nhận sao _ nó hét lên
–          Ai nói với em như vậy chứ, anh có thể đấu tranh cho em mà _ hắn năn nỉ nó
–          Đừng như vậy _ nó gạt tay hắn ra rồi quay lưng đi
–          Làm ơn, đừng đi mà, anh xin em đó, làm gì để em ở lại anh cũng sẽ ở lại mà
–          …_ nó nấc lên đau đớn, nó mệt mỏi lắm rồi
–          Đừng đi, đây là cơ hội cuối cùng của em đó, cơ hội cuối để em giữ anh ở bên em đó, làm ơn hãy giữ anh lại đi _ anh nói vội khi nó bước vào
–          Anh về đi _ nó nhắm mắt cho nước mặt chảy xuống rồi bước vào trong
–          Em đừng đi, tình yêu mà em nói chỉ có vậy thôi sao _ hắn khụy hai đầu xuống đất
–          Phải, anh còn trông chờ gì nữa _ nó đứng lại nghe hắn nói
–          Em không thể nào hợp với anh được _ nó khóc
–          Về hoàn cảnh gia đình anh có thể thay đổi, đó đâu phải là lý do, làm ơn đi _ hắn cũng khóc
–          Lý do sao _ nó quay lại nhìn hắn _ được, em là một bảo bình, lòng tự trọng với em là rất quan trọng, và lòng tin cũng vậy….
Nói rồi nó quay lưng bước vào trong thật nhanh để không phải nghe thêm bất kỳ lời nào nữa. Nó sắp sụp đổ rồi mọi thứ trong nó giờ này đang dần tan biết khi thấy hắn khóc. Một con người mạnh mẽ như hắn mà vì nó phải rơi nước mắt thì nó đúng là quá tệ.
–          GIA BẢO, CON QUỶ KIA _ Linh khóc thét lên ngồi ra ăn vạ
–          Em đã không giữ anh lại _ hắn ngồi bệt xuống đất nhìn theo dánh nó
Máy bay đã cất cánh, hắn và hai đứa kia đứng nhìn theo chiếc máy bay cho đến khi khuất hẳn.
–          Con quỷ _ Linh khóc
–          Về thôi _ Thiện xoa xoa vai Linh
–          Về thôi anh  _ Linh nói hắn
–          Hai đứa về trước đi _ hắn nói rồi đứng dậy bỏ đi
Hắn bắt đầu chán nản và chìm đắm trong rượu bia và thuốc lá. Mỗi ngày tới trường là mỗi giờ ngủ của hắn. Ngoài việc ngủ ra thì hắn chẳng thèm bận tâm đến chuyện gì khác.

Nhiều người cũng lo lắng xem hắn có bị gì không, nhưng không một ai có thể nói chuyện với hắn, kể cả Khánh. Trừ có Linh, mỗi khi giáp mặt hắn đều hỏi nó có liên lạc gì với con bé không. Hắn cứ cầm điện thoại trên tay mở những tin nhắn nó gửi cho hắn, xem những bức hình hắn đã chụp nó và hắn. Hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi không lý do.
–          Con tính như vậy tới bao giờ _ ba hắn nói
–          …. _ hắn chẳng nói gì hết chỉ câm lặng ngồi nhìn xa xăm ra cửa sổ
–          Ta hỏi con tính như vậy tới bao giờ nữa _ ba hắn quát lên
–          Con lên phòng _ hắn đứng dậy dút hai tay vào túi quần bỏ đi
–          Con đứng lại, ta chưa nói chuyện với con xong mà _ ba hắn bực bội
Hắn đã không còn sợ ba hắn như trước đây, với hắn bây giờ không còn gì cả. Hắn biết ba hắn thương hắn như thế nào, những vì cái tình thương máu mủ đó mà hắn đã mất mẹ hắn.
Nằm dài trên giường trong căn phòng một màu đen hắn nhớ về cái ngày đó.
–          Làm sao bà có thể để thắng bé chơi một mình ngoài vườn như vậy chứ _ ba hắn quát
–          Tôi chị vào lấy sữa cho thằng bé thôi _ mẹ hắn ôm hắn vào lòng
–          Con đâu có bị gì đâu _ hắn nhìn vẻ mặt đáng sợ của ba hắn
–          Bà vào đây nói chuyện với tôi _ ba hắn nói rồi bỏ vào phòng
–          Con trai, ở đây đợi mẹ nha con _ bà đặt hắn ngồi xuống ghế vuốt má hắn
–          Dạ _ hắn cười tươi nhìn mẹ hắn
Hắn đâu biết đó là lần cuối bà nói lời âu yếm với hắn đâu. Với cái tính tung tăng của hắn, làm sao hắn chịu ngồi yên. Hắn leo xuống ghế tới gần phòng ba mẹ hắn, tính vào hù ba mẹ hắn nhưng….
Chát…
–          Bà phải biết bà ở trong cái nhà này để làm gì
–          Bà chỉ là một người chăm cho con tôi lớn lên an toàn thôi
–          Tôi là vợ ông, tôi có quyền đó chứ
–          Câm mồm, bà nghĩ bà có cái quyền đó sao…nếu không có cái đêm đó thì bà đã không có cơ hội đứng trong cái nhà này đâu
–          Ông nói vậy mà nghe được sao _ mẹ nó khóc thét lên
–          Tôi thừa nhận tôi đã yêu bà, nhưng nếu không có cái thai đó thì bà nghĩ bà sẽ vào được cái nhà họ Vũ này sao, bà nên nhớ tôi là ai, tôi là Vũ Thạch, Vũ Thạch đấy _ ông cầm hai vai bà lắc mạnh
–          Gì chứ…ông nói vậy là ý gì
–          Một kẻ mồ côi như bà làm sao có thể vào nơi này được…tôi không muốn con tôi lớn lên mà phải gọi người khác là mẹ nên bà mới được bước vào cái nhà này _ ông quát vào mặt bà
–          Đê tiện…thì ra ông chỉ xem tôi không hơn một con ở sao
–          Nếu đã biết rồi thì nên làm tốt bổn phận của mình trong căn nhà này đi
–          Hừ, ông sẽ phải hối hận điều ông mới nói.
Mẹ hắn mở cửa chạy ra ngoài, gặp hắn ở cửa nhưng bà không để ý hắn đang đứng đó. Bà chạy một mạch ra khỏi nhà.
–          Ba à, mẹ con đâu _ đang ngồi ăn cơm hắn hỏi

–          Tí mẹ con về thôi _ ba hắn nói
–          Không có mẹ ai đút cơm cho con ăn _ hắn nói
–          Con lớn rồi tự ăn đi _ ba hắn trả lời
RENG….RENG….
–          Chị giúp việc, nghe điện thoại đi _ ba hắn nói
–          Dạ _ chị giúp việc chạy ra phòng khách nhấc máy lên nghe
–          …Cạch….
–          Gì vậy _ ba hắn đứng dậy bước ra
–          Ông chủ…_ chị giúp việc khóc sướt mướt _ bà chủ…
–          Chuyện gì _ ông gắt
–          Bà chủ mất rồi, công an gọi tới để xác nhận _ chị giúp việc nói một lèo
Mẹ hắn đã nhảy song tự tử, hắn vẫn được ba hắn dâu kín cho đến khi có người đàn bà khác bước vào nhà và hắn bị bắt phải gọi người đó là mẹ thì hắn mới hiểu ra mọi chuyện. Hắn luôn căm ghét người đàn bà đã thay thế vị trí của mẹ nó, hắn cũng muốn ghét ba hắn lắm, nhưng nếu suy cho cùng cũng chỉ vì hai chữ “ thương con “ ba hắn mới như vậy. Ba hắn cũng phải trả giá cho việc của mình, ông bị tai nạn và bị liệt hai chân trong một lần cứu hắn lúc băng qua đường. Hắn cũng chẳng nhắc lại chuyện xưa, vì hắn biết điều đó chỉ khiến ba hắn cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Cốc cốc cốc
–          Anh ngủ chưa _ Hồng bước vào phòng hắn tự tiện
Không thấy hắn trả lời, Hồng chỉ thấy cái dáng của hắn trong bóng đêm. Tiến lại gần giường hắn, cô ta ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt ve mái tóc của hắn. Rờ từng nét trên khuôn mặt hắn, Hồng cảm thấy vui mừng vì chưa bao giờ Hồng được ở gần hắn như lúc này. Hồng vuốt nhẹ vành môi của hắn, rồi cúi xuống định hôn lên môi hắn thì…
–          Cô tới đây làm gì _ hắn nói làm Hồng giật mình
–          À…em tới để hỏi anh khi nào rảnh ta đi chọn trang phục _ Hồng ngồi thẳng dậy chinh sửa quần áo
–          Tôi thì sao cũng được _ hắn lăn qua đầu giường với tay bật chiếc đèn ngủ
–          Anh cũng nên đi để chọn trang phục cho em chứ
–          Cô không có mắt à _ hắn hỏi
–          Anh…_ Hồng đứng bật dậy
–          Gia Bảo mãi mãi sẽ không ở bên anh được đâu _ Hồng nói
–          Gì… _ hắn nhìn Hồng
Hồng cứng đơ khi hắn nhìn Hồng bằng con mắt tức giận này. Hắn chồm tới kéo tay Hồng ngã xuống giường.Dùng hai tay chống hai bên mặt cô ta, anh cúi đầu hạ thấp xuống.
–          Anh làm gì vậy, buông ra coi _ Hồng đẩy lồng ngực hắn ra
–          Không phải cô muốn vầy sao _ hắn nhìn Hồng
–          Anh…. _ Hồng thấy hụt hẫng khi hắn nói như vậy
–          Biến đi _ hắn ngồi dậy với tay lấy bao thuốc ở đầu giường đốt ình một điếu
–          Anh… _ Hồng ngồi dậy  nhìn hắn như tiếc nuối điều gì
–          Tôi nói cô biến _ hắn nhấn mạnh từng chữ nhìn Hồng
Tức giận cộng với sự quê độ, cô ta đứng dậy bỏ đi. Cánh cửa chịu sự tức giận của cô ta đóng cái “RẤM” sau lưng. Hắn nhếch môi cười nửa miệng, dựa lưng vào thành giường hắn ngửa cổ ra nhìn lên trần nhà. Kê cánh tay cầm thuốc lên đầu gối, hai hàng nước mắt chợt lăn xuống.
Tin …tin
“ Đang ở đâu…tới zuums đi “
Hắn lau vội giọt nước mắt còn vương trên gò má, ngồi dậy với lấy chiếc áo khoác rồi ra ngoài.
–          Con còn đi đâu nữa _ bà dì hỏi

–          Tôi có cần báo cáo cho dì không _ hắn vừa đi vừa nói
–          Nếu gặp con bé Hồng thì….
–          Tôi không gặp cô ta…muốn thì tự đi mà gặp _ rồi hắn đẩy cửa bước đi
Tại Zuums
–          Mày tới rồi à _ Khánh nói khi hắn ngồi xuống
–          Mệt mỏi _ hắn nói rồi cầm ly rượu lên uống
–          Tao hủy hôm với Ly rồi _ Khánh nói
–          Gì…không phải mày yêu nó lắm sao _ hắn tò mò hỏi
–          Không thích nữa….
–          Mày nói với ba mày chưa
–          Rồi…._ Khánh rót rượu cho hắn
–          Rồi sao…mày kể chuyện kiểu đó mất hứng quá _ hắn hối
–          Tao gọi mày tới là để trả tiền cho tao _ Khánh cũng uống ly rượu mình mới rót
–          Ông già mày dám làm vậy với thằng con yêu quý sao _ hắn chẳng có gì ngạc nhiên
–          Tao tính thi xong tao sẽ đi du học _ Khánh hút một điếu thuốc _ đi không
–          Mày lại bảo tao trả tiền máy bay với tiền ăn ở ày à _ hắn nhìn Khánh
–          Nếu tao không có tiền _ Khánh cười
–          Mày lớn rồi… _ hắn cười
–          Tao có chuyện muốn kể ày nghe _ Khánh bỗng nghiêm lại
–          Không phải chuyện này à _ hắn chỉ vào đống rượu và đồ ăn trên bàn
–          À…thì đúng…nhưng còn chuyện khác quan trọng hơn
–          Chuyện gì _ hắn cũng nghiêm giọng lại
–          Hồng và Gia Bảo….
–          … _ hắn nhìn Khánh bằng con mắt khó hiểu _ ý mày là sao
–          Tao đã điều tra và hỏi thằng Thiện nhiều điều để biết được sự thật
–          Sự thật ?
–          Phải, sự thật
Khánh kể lại toàn bộ chuyện Thiện kể cho anh nghe, từng chi tiết một. Cộng với những việc Ly kể cho Khánh nghe. Hắn như không tin nổi vào tai mình những việc Khánh vừa nói. Cô ta vhỉ mới 15 tuổi nhưng tâm địa độc ác như bà già 50 tuổi. Thật không ngờ vẻ ngây thơ của cô ta mà có thể đánh lừa như nhiều người.
–          Kể cho tao làm gì _ hắn hỏi làm Khánh ngạc nhiên
–          Mày không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao _ Khánh hỏi
–          Tao biết rồi Gia Bảo của tao có về không _ hắn nhìn Khánh đau đớn
–          Tao ….tao…. _ Khánh như muốn quát vào mặt hắn rằng tại sao không bỏ đi tìm Gia Bảo mà ngồi đây nhưng rồi lại hạ giọng xuống _ xin lỗi
–          Uống đi _ hắn đưa cho Khánh ly rượu _ tao mời
Đáng lẽ Khánh phải kể cho hắn nghe sớm hơn, đáng lẽ Khánh không nên ích kỷ như vậy. Tất cả mọi chuyện tồi tệ như hôm nay là tại Khánh, Khánh rất ân hận.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 43


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.