Bạn đang đọc Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình: – Chương 38
Tụi nó kéo nhau ra gốc cây sau nhà ăn. Thiện đưa cho nó một bịch khăn giấy
– Lau đi
– Cảm ơn _ nó nói
– Tại sao cô ta cứ ưng gây chuyện với tụi mình vậy _ Thiện hỏi
– Tớ không biết _ nó nói
– Tao nghĩ chuyện này chưa dừng ở đây đâu _ Linh nói
– Sao Bảo không thử dành lại anh Đức từ tay Hồng _ Thiện nói
– … _ nó lắc đầu
– Mày sợ thua hả _ Linh nói
– Không, tao không thích tranh giành _ nó nói _ với lại tao đã nói mày rồi mà, nếu là của nhau thì là của nhau thôi _ nó cười
– Con này… _ Linh gắt
Kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng tơi, mục tiêu của bà cô hắc ám đặt ra cho tụi nó là cái vị trí đứng nhất toàn khối. Tụi nó đứa nào cũng hoang mang, lo sợ. Nó cũng chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi đến chuyện tình cảm lúc này. Nó đang ra sức học để chuộc lại lỗi với lớp. Tại nó nên hai tháng trước lớp mới không đứng nhất được, tụi bạn nó bị cô phạt cũng là lỗi tại nó. Chẳng còn ai động chạm đến nhau nữa. Cho đến khi kỳ thi trôi qua, bọn nó mới họp mặt quậy phá.
– Xong rồi _ nó nói
– Thoải mái quá _ Thiện nói
– Giờ về chuẩn bị đồ lên Đà Lạt thôi _ Linh nói
– Con ngất _ nó nói
– Rủ anh Khánh chưa Thiện _ Linh hỏi
– Sao phải rủ, tao tưởng chỉ có ba đứa mình thôi _ nó nói
– Tự túc, nên kiếm đủ 5 người đi cho ba tao khỏi đi cùng _ Linh cười ranh ma
– Ây… _ nó thở dài thườn thượt
– Giờ mấy giờ rồi _ Thiện hỏi
– 3 giờ 15, sao á _ nó nói
– 5 giờ tôi qua đón cậu nha, ta đi trong đêm đi _ Thiện nói
– Cũng được, mất có khoảng 9 hay 10 tiếng chứ mấy, ta tới nơi là sáng rồi _ Linh nói
– Sao cũng được _ nó trả lời
– Vậy giờ nhà ai nấy về nha, 5 giờ gặp lại _ Linh cùng Thiện nắm tay nhau ra về
– Hajzzz, tao còn chưa xin anh Cường đi nữa là _ nó thở dài
Nó về đến nhà đã lên lầu tắm rửa, mở tủ xếp vài bộ đồ. Trong lúc lấy đồ ra nó làm rớt hộp quá nó tính mua tặng hắn. Mở ra coi, nó cảm giác như cái ngày tụi nó còn bên nhau mới đây thôi, vậy mà giờ đã thế này. Nó xếp ngay ngắc chiếc áo khoác vào hộp rồi bỏ vào vali mang đi Đà Lạt luôn. Nó cũng chẳng biết sao lại làm vậy nữa. Nó chọn ình một chiếc quần đùi màu đen, bên trong mặc một chiếc quần bò len màu da. Mặc một chiếc áo sơ mi carô màu đo đen, ngoài mặc một chiếc áo len dày màu trắng, quàng thêm một cái khăn quàng màu đen trắng nữa. Nhìn nó rất đẹp.
– Em đi đâu à _ anh nó nói khi thấy nó kéo vali xuống nhà
– À….anh hai mới về ạ _ nó nói
– Anh hỏi em đi đâu mà _ anh nó nói
– À, anh hai cho em đi Đà Lạt với Linh nha _ nó xin anh nó
– Có những ai
– Chỉ lũ bạn em hay chơi thôi
– Không nhậu nhẹt rượu bia chứ
– Không đâu anh hai
– Khi nào về
– Chắc hai ba ngày hay có thể lâu hơn
– Rồi ở đâu
– Bọn em ở căn hộ của ba Linh
– Có cần anh đi cùng không
– Không đâu anh hai
– …. _ anh nó im lặng không nói gì nữa làm nó thấy sợ
– Anh hai cho em đi nha _ nó nói
– …. _ anh vẫn không nói gì
– Gì chứ, hỏi nhiều vậy mà không cho đi à _ nó nói nhỏ
– Đi thì đi đi, sao phải nói xấu anh hai như vậy
– Nói nhỏ vậy mà nghe à _ nó lí nhí trong mồm _ dạ, làm gì có
Kính Kong
– Chắc mấy đứa tới, em đi nha anh hai
– Đi cẩn thận _ anh nó nói _ riết rồi đi hết để mình tôi ở nhà
– Hai à… _ nó nói
– Biết rồi biết rồi _ anh quay lưng bỏ vào phòng
Nó thở dài nhìn anh nó, rồi bước ra ngoài kẻo mấy đứa kia đợi.
– Lâu thế _ Thiện đứng dựa vào cổng nhìn nó
– Tưởng mày không được đi _ Linh ngồi trong xe mở cửa bỏ một chân ra nhìn nó
– Chào em _ Khánh nói
– Hì, mới xin anh Cường _ nó kéo vali ra rồi đóng cổng lại
– Đưa đây _ Thiện giúp nó kéo vali để bỏ lên xe
– Anh Cường không ày đi à _ Linh nói
– Không hẳn, chỉ là ảnh ở nhà một mình nên thấy trống trải thôi _ nó nói
– Lên xe đi, Bảo ngồi trên đi _ Thiện nói
– Ớ, ở sau hết chỗ hả _ nó ngơ ngác
– Hết rồi _ Linh nói
Thiện bước lên xe ngồi cạnh Linh rồi đóng cửa lại. Nó nghiêng đầu tò mò, mấy đứa kia hối nó cũng mở cửa bước lên xe. Lúc ngồi vào xe đóng cửa lại nó giật mình khi thấy hắn đang ngồi vào ghế của tài xế. Nó đỏ mặt ngại ngùng, thầm trách hai cái đứa kia. Nó quay đầu ra sau nhìn Linh, Linh thấy ánh mắt chéo lửa của nó thì vội đổi nhanh chủ đề.
– À, anh Đức ta chạy luôn tới Đà Lạt hay là có dừng lại đâu không ?
– Chắc không, tí nữa ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn nhanh thôi là được _ hắn nói
– Ờ, thế ta xuất phát thôi.
Hắn mặc một chiếc quần short màu nâu, áo sơ mi màu trắng, ngoài mặc một chiếc áo len họa tiết thổ cẩm cổ chui, chân mang dép bệt. Linh vẫn tôn sung phong cách nữ tính, chị ta mặc một chiếc đầm tùng màu trắng, ngoài mặc một chiếc áo len dạng áo choàng. Khánh và Thiện có phong cách ăn mặc khá giống nhau, quần jeans lửng, áo thun, ngoài mặc chiếc áo hơi dày cộm.
– Linh à, có gì đọc không _ nó hỏi
– Linh à _ nó quay lại khi không thấy con bạn trả lời
Linh đang được Thiện ôm trong vòng tay ngủ ngon lành. Khánh thì đọc sách tham khảo ngủ quên ngã người ra sau. Chỉ còn nó với hắn thôi.
– Con quỷ _ nó bực dọc quay lên
– Nè… _ hắn đưa cho nó một quyển sách
– Bảo bình thú vị _ nó đọc tựa quyển sách _ anh cũng đọc nó sao
– Gần đây thôi _ hắn nói
– Hì _ nó cười
– Cười gì _ hắn hỏi
– À, không…chỉ là …_ nó cười
– Em là bảo bình mà _ hăn nói
– Hả _ nó ngạc nhiên quay qua nhìn hắn
– Em với anh cùng cung hoàng đạo mà _ hắn cười
– Ờ… _ nó chẳng biết nói gì nữa
Đi được một tí nữa thì hắn lại bắt chuyện với nó
– Hơn 11 giờ rồi, em ngủ tí đi _ hắn nói
– Được rồi _ nó phất lờ chuyện hắn nói
– Lạnh không _ hắn nhì nó
– Một chút _ nó vẫn cắm cúi đọc sách mà chẳng thèm nhìn hắn
– Nè _ hắn giật lại quyển sách
– Gì vậy _ nó cau có nhìn hắn _ quyển sách _ nó chỉ tay vào quyển sách
– À… _ hắn cảm thấy mình hơi vô duyên nên đã trả quyển sách lại cho nó
– …. _ nó lấy quyển sách mà nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn
– Em chú ý anh một tí đi _ hắn nói
– Hả _ nó hỏi lại như nghe không rõ
– Thôi…dẹp đi _ hắn ngại đến đỏ cả mặt
– Phì …. _ nó cười phì khi thấy hắn đỏ mặt
– Cười gì chứ _ hắn ngại
– Lạnh rồi _ nó nói và hắn gật đầu như đồng tình với nó
– Nắm tay em không _ nó cười
Hắn quay qua nhìn nó mắt mừng rỡ, vội nắm lấy tay nó. Hắn mỉm cười như một đứa trẻ nhận quà mới, nó cũng thấy ấm áp hẳn lên. Suốt chặng đường còn lại tới Đà Lạt hắn với nó cứ nhìn nhau cười hoài.
– Tới rồi _ hắn nói đánh thức mấy đứa kia dậy
– Ơm….tới rồi sao _ Linh nói
– Xuống thôi _ Thiện nói
– Lâu lắm tớ mới trở lại đây _ Linh bước xuống vươn vai nói
– Đẹp quá _ nó thốt lên
– Vào nhà đã rồi ta đi ăn _ Linh kéo vali bước đi trước
– Đưa đây _ hắn giật lấy vali của nó làm nó đứng khựng lại
– Đi thôi, mấy đứa kia đi hết rồi _ hắn dục nó khi thấy nó đứng lại
– À…ừ _ nó chạy theo
Tụi nó vào nhà vệ sinh cá nhân rồi thay đồ xuống nha đợi nhau để đi ăn. Bọn nó tới một nhà hàng sang trọng cách nhà Linh khoảng 2 3km gì đó. Chọn một bàn gần cửa sổ để đón ánh nắng sáng sớm, tụi nó ngồi nói chuyện vui vẻ.
– Ôi trời, đây không phải là Gia Bảo sao _ giọng nói quen thuộc khiến tụi nó giật mình quay lại.
– Đúng rồi, Gia Bảo đây mà _ Ly nói
– Lại gặp nữa _ Linh thốt lên
– Nực cười thật _ Thiện nói
– Đúng là quả đất tròn mà, mấy người cũng đến nên này nghỉ ngơi sao _ Ngọc nói
– Đúng là bộ ba già mồm _ Linh nói rồi đá chân nó làm nó phì cười
– Nè, nói gì đó con kia _ Ngọc chỉ tay vào mặt Linh nói
– Đừng có chỉ tay vào mặt bạn gái tôi như thế bà thím _ Thiện đứng dậy chụp lấy ngón tay của Ngọc nói
– Anh à, anh tới đây sao không nói em biết _ Hồng chạy lại ôm hắn và đẩy nó xích qua một bên
– Ôi trời _ nó nhìn Hồng nực cười nói
– Xin chào quý khách _ một chị phục vụ tới _ nhân dịp tết dương lịch nhà hàng chúng tôi có mở một bữa party nho nhỏ dành cho những vị khách tới vào giờ vàng của nhà hàng, đây là giấy mời ạ
– Cảm ơn chị _ nó nhận giấy mời từ tay chị phục vụ
– 7 giờ tối mai à _ Linh nói
– Tối nay ta quẩy được rồi… _ Thiện nhìn Linh cười
– Ly _ một người đàn bà đứng phía xa gọi Ly
– Đi thôi, bố mẹ chị gọi kìa _ Ly kéo tay Hồng đi
– Hẹn gặp mấy người vào tối mai _ Hồng liếc xéo nó
– Bộ tụi này sợ mấy người chắc _ Linh le lưỡi, phồng má nói
– Xấu quá _ Thiện vỗ má Linh
– Hì, tao đi vệ sinh một lát _ Khánh đứng dậy vào nhà vệ sinh
Lúc đi ra hắn nghe tiếng của Hồng và Ly trong nhà vệ sinh nữ nên đã đứng gần lại nghe.
– Con nhỏ đó lúc nào cũng bám víu lấy anh Đức của em _ Hồng nói
– Chị tưởng em đã hạ cô ta thành công rồi chứ _ Ly nói
– Em tính sẽ cho nó bẽ mặt trước cả lớp lúc em gửi nó thiệp đính hôn của bọn em _ Hồng cười ha hả
– Em tính vậy thôi sao _ Ly nói
Có tiếng nước xả nên Khánh nghĩ bọn họ sắp ra nên đã bỏ đi tránh bị để ý. Lúc ra bàn ăn, mọi người chọc ghẹo Khánh.
– Tao tính vào tìm mày _ hắn nói
– Em tưởng anh bị gì nên tính gọi cấp cứu nè _ Thiện quơ quơ chiếc điện thoại trên tay
– Điên à…tao bị gì đâu _ Khánh nói
– Lâu quá mà _ Linh lắc đầu
– Xong rồi ta về thôi _ nó đứng dậy trước rồi tụi kia đứng lên theo
Tụi nó ăn xong thì lái xe vòng quanh thành phố Đà Lạt. Nó với Linh lon ton đi vào chợ mua đồ. Tụi nó tính làm một bữa buffer nhỏ ở nhà Linh vào tối nay. Nó cũng mua ình một cái khăn quàng cổ được người dân ở đây đan thủ công, rất tinh tế và đẹp. Nó lựa cho Linh một chiếc áo khoác len, nhìn rất dễ thương màu hồng cam. Hắn đội lên đầu nó một cái mũ len màu trắng, rồi phì cười làm cả đám đổ dồn ánh mắt nhìn nó.
– Há, há giống 7 chú lùn trong phim hoạt hình quá _ Thiện chọc nó
– Đúng á, người lùn lùn, mập mập, đầu đội mũ len…. _ Linh vuốt vuốt cằm _ rất giống, ha ha _ rồi phán một câu xanh rờn làm cả đám bật cười ha hả
– Gì chứ … _ nó gắt _ mấy người cười tôi vậy
– Dễ thương mà _ hắn rút điện thoại ra để lưu lại khoảnh khắc này _ cười lên nào
Nó quay qua khi hắn nói, mặt còn nhăn nhó nhìn giống con cún con cực kì. Thấy khuôn mặt nó trong màn hình điện thoại, tim hắn bỗng lỗi mất một nhịp. Mặt bỗng đỏ dựng lên, ngại quá hắn quay mặt đi để đám kia không thấy. Nó còn giận tụi kia cho đến khi về nhà, ai hỏi gì cũng không nói.
– Gia Bảo đâu _ hắn hỏi Linh đang làm bếp
– Kia kìa, ngồi một đốn ở ngoài vườn á _ Linh hất mặt về phía vườn
Đứng trong bếp này cũng có thể nhìn ra ngoài vườn, tại nhà được làm bằng kính để đón ánh nắng mặt trời mà. Hắn gật đầu rồi bỏ ra ngoài tìm nó.
– Làm gì ngồi ngoài này _ hắn ngồi xuống cạnh nó
– … _ nó chẳng thèm trả lời
– Giận thật à _ hắn vén tóc nó lên
– Không thèm _ nó nói
– Còn không nữa chứ _ hắn nói
– Em ổn chứ _ hắn hỏi
– Không ổn xíu nào hết _ nó nhìn hắn
– Có chuyện gì à _ hắn nói _ có thể nói với anh không
– Nói rồi anh làm được gì
– Anh… _ hắn bối rối khi nó hỏi như vậy
Hắn ngồi bên nó, chỉ ngồi im không nói gì, không cần nói hai con tim cũng chạm được vào nhau. Đến khi trời bắt đầu tối và Linh gọi bọn nó vào nhập tiệc thì nó với hắn mới đứng dậy vào nhà. Tụi nó ăn nhậu hò hét vui vẻ, bỗng Khánh có điện thoại.
– Alo, em nghe cô
– Dạ,…em đã nộp bài rồi mà cô
– Em hiện không có ở nhà
– Dạ….
– Dạ, mai em sẽ qua gặp cô
– Dạ, chào cô
– Gì vậy _ hắn hỏi
– Bà cô bảo tao không có bài kiểm tra bắt tao về làm lại bài _ Khánh cầm ly rượu lên uống sạch
– Rồi mày nói sao _ hắn rót ly khác cho thằng bạn mình
– Mai tao về thôi chứ sao giờ, không có điểm loạng quạng khỏi thi đại học _ Khánh uống tiếp ly hắn mới rót
– Gì chứ, mới xuống mà anh _ Linh nói
– Xin lỗi mấy đứa _ Khánh tự rót ình một ly khác _ anh phải vể trước rồi _ Khánh cầm ly uống hết
– Vậy anh lên nghỉ trước đây _ Khánh đứng dậy nói
– Dạ… _ Linh nói
– Thế là còn có 4 đứa à _ Thiện nói
– Biết sao giờ _ Linh rót rượu cho cả đám
– Uống đi _ Thiện nâng ly lên
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 39