Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình

– Chương 24


Bạn đang đọc Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình: – Chương 24

Vào giờ học…
–          Các em bắt đầu ôn tập cho bài kiểm tra định kỳ hằng tháng sắp tới rồi đấy, cô muốn thành tích lớp ta đứng đầu khối 10 _ bà cô hắc ám liếc nhìn cả lớp
–          Ôi trời, bài kiểm tra tháng trước tớ làm không tốt
–          Làm sao mà đứng đầu khối được, tụi a2 trâu quá
Cả lớp bàn tán sôi nổi, ai cũng lo lắng cho kỳ thi tới. Vì tháng trước tụi nó đã nhận đủ hình phạt về cả đống bài tập do đứng thứ 3 sau lớp a2 và a4. Bà cô đã nổi trận lôi đình khi tụi nó chỉ thua tụi a4 có 1 điểm, và thua tụi a2 có 5 điểm. Ngay cả nó cũng thấy lo lắng về thành tích. Nó chỉ đứng thứ 5 toàn khối, liệu lần này có vượt qua được không.
–          Các em nhớ ôn bài kỹ vào, nhớ là phải đứng đầu toàn khối, đừng để cô nghe thêm tin xấu nào hết
–          Dạ thưa cô _ cả lớp đồng thanh chào cô
–          Tớ điên mất _ Linh quay xuống nói với nó
–          Đống bài tập tháng trước phá vỡ mọi kế hoạch đi chơi của tớ _ Thiện thêm vào
–          Tớ cũng đang lo nè _ nó lo lắng thấy rõ
–          Đi ăn đã rồi tính tiếp _ Thiện đứng dậy kéo nó và Linh xuống nhà ăn
Xuống tới nhà ăn, ba đứa nó mệt mỏi ngồi xuống bàn. Cả ba chống cằm nhìn nhau như muốn khóc vậy.
–          Ba đứa đi đưa đám ai vậy _ Khánh nhìn ba tụi nó hỏi

–          Anh chuẩn bị tiền mua nhang cho em đi _ nó nói
–          Sao vậy _ hắn  lo lắng nhưng không tỏ ra ngoài
–          Bà cô chủ nhiệm lớp em bị điên rồi anh à _ Linh như muốn khóc nhìn Khánh và hắn
–          Bả phạt ba đứa hả? Tội gì vậy ? _ Khánh hỏi
–          Anh nghĩ tụi em bị phạt à _ Thiện nhìn Khánh nhếch mép khó chịu _ đúng là một kẻ khó ưa mà _ thằng nhỏ nói to như hét vậy
–          Cái thằng này _ Khánh giơ tay lên định cú lên đầu thằng nhỏ
“ Alo alo, tôi xin thông báo, học sinh lớp 10a1 về lớp ngay…một nữ sinh lớp 10a1 bị mất đồ, một chiếc đồng hồ đắt tiền…ai tìm thấy thì về văn phòng gặp thấy Minh để trao trả
Một lần nữa tôi nhắc, học sinh lớp 10a1 về lớp ngay “
–          Tôi còn chưa ăn gì nữa đó _ Thiện gắt lên
–          Đi thôi _ Linh đứng dậy đi nó cũng đi theo
Tại lớp 10a1
–          Các em đã đến đủ chưa _ cô chủ nhiệm nói
Bên cạnh cô là chú bảo vệ, thầy hiệu trưởng, thầy Minh và một nữ sinh lớp 10a1. Nhìn thầy hiệu trưởng rất bực.
–          Từ xưa tới nay, trường mình chưa có trường hợp mất cắp như vậy _ thấy hiệu trưởng lắc đầu _ thật đáng xấu hổ
–          Ai lỡ lấy thì trả lại cho bạn đi…sẽ kỷ luật nhẹ nhàng thôi _ cô nói
Mọi người nhìn nhau chờ đợi, nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Các học sinh khác đứng đầy ngoài hành lang để xem thầy cô xử vụ ăn cắp này. Trong đó có cả hắn và Khánh nữa.
–          Nếu không ai nhận tôi sẽ kiểm tra cặp từng người một, lúc đó thì đừng có hòng thoát tội. _ cô nói như thách thức tụi nó, nhưng không ai lên tiếng càng làm cô tức giận hơn
–          An An, em có thể miêu tả đồng hồ của em cho cô xem được không. _ cô nhìn nữ sinh bị mất cắp
–          Dạ…thưa cô…đồng hồ của em hiệu Rolex, màu ánh kim ạ
Câu trả lời của nữ sinh đó làm nó giật mình. Theo như miêu tả thì chiếc đồng hồ đó y hệt chiếc nó được nhận sáng nay. Nó giật mình khi nhìn lên cô bạn cùng lớp đó…
“ – Mình đến từ phòng thư của trường, có một món quà tên bạn nên mình mang tới “
Nó sững người khi cô bạn sáng nay với cô bạn cùng lớp là một.

–          Linh đưa cặp em đây _ tiếng cô giáo nói làm nó chợt bừng tỉnh
–          Tới lượt em _ nó đơ ra khi cô giáo nói
–          Gia Bảo…_ cô như hét lên vậy _ tôi nói em đưa cặp em đây
Nó nhìn cô khổ sở, rồi nhìn Linh và Thiện như cầu cứu. Đợi hai đứa bạn nhận ra tín hiệu của mình thì quá muộn. Đến khi cô giáo giật cặp của nó để lục soát thì tụi bạn mới nhận ra nó muốn nói gì với mình. Trong đống đồ đạc trong cặp nó được đổ ra thì có một vật lấp lánh gây sự chú ý của cả lớp.
–          Ôi trời, chiếc đồng hồ
–          Chẳng lẽ cậu ấy…
–          Thần tượng 10a1 sụp đổ
Cả lớp bàn tán, cả học sinh đứng ngoài cũng bon chen nhau nhìn vào. Hắn và Khánh cũng giật mình khi chiếc đồng hồ rớt ra từ cặp nó. Thầy Minh thì nhìn nó lắc đầu, thầy hiệu trưởng mở to mắt để mong mình nhìn lộn đồ vật rơi ra đó.
–          Đồng hồ của em _ cô nữ sinh kia chạy lại chụp lấy chiếc đồng hồ trên bàn
–          Tôi không ngờ em lại là một kẻ….
–          Không phải em _ nó khẳng định với cô giáo
Việc nó nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ từ mọi người nó cảm thấy sợ hãi. Nó không biết nói gì để giải thích điều này. Liệu nó nói ra có ai tin không, hay mọi người nghĩ nó là một kẻ dối trá.
–          Không phải em thì tại sao nó lại trong cặp của em, em giải thích sao đây _ cô quát lớn
–          Đã bảo là không phải em mà _ nó đanh giọng lại
–          Em còn chối cãi nữa sao…mọi thứ đều….
–          Nếu em nói em bị hại thì sao _ nó cắt ngang lời cô

–          Em dám cắt ngang lời tôi sao _ cô giận dữ
–          Nếu em nói em bị hại thì sao _ nó lặp lại câu hỏi một lần nữa
–          Ai có thể hại em chứ…em đang nghĩ mình bị hại sao _ cô nhìn nó cười mỉa mai _ theo tôi xuống văn phòng, với hành vi của em thì em có thể sẽ bị đuổi học đây, tốt nhất nên thành thật xíu đi _ cô nói rồi quay lưng bước đi
–          Nực cười _ nó cười hắt ra _ em đang tự hỏi nếu giáo viên không cho học sinh nói, không nghe học sinh giải thích thì nhưng gì giáo viên nói ra có thật sự đúng hay không _ nó trả treo
–          Em giám nói vậy với tôi sao _ cô quay lại giơ tay toan đánh nó
–          … _ nó trừng mắt nhìn cô, đồng thời nhếch mép lên cười nửa miệng
–          Cô Trang, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện _ thầy hiệu trưởng lên tiếng
–          Em có thể làm chứng rằng bạn ấy bị hại _ Linh nói
–          Em cũng có thể làm chứng cho bạn ấy _ Thiện thêm vào
–          Tất cả các em có thể xuống nhà ăn, riêng 3 em _ thấy Minh chỉ ba bọn nó _ và em _ cô nữ sinh bị mất đồ _ theo tôi xuống văn phòng
–          Chuyện gì vậy chứ _ Khánh nói.
Đọc tiếp  Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 25


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.