Bạn đang đọc Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình: – Chương 11
– Alo, alo….nhà trường xin thông báo đã có danh sách những học sinh trúng tuyển chuyển lớp, các em về bảng tin của trường để xem kết quả.
– Bảo…đi không _ Thiện gọi nó
– Hả, à đi _ nó đứng dậy _ đi thôi Linh
Ba đứa nó kéo nhau xuống bảng tin của trường để xem kết quả. Đông nghẹt người, tất cả học sinh đổ dồn về bảng tin để xem khiến sân trường đông không còn chỗ đứng. Các bảng tin ở các khối, cũng đông không kém. Ba tụi nó đành đứng chờ đám học sinh kia vãn bớt mới tới gần để xem kết quả. Nó thì chống căm lên ban công ngó, Thiện thì một tay chống nạnh thờ dài, còn Linh thì đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại làm tụi nó cũng nóng ruột. Đám học sinh coi xong, khi đi ngang qua tụi nó cứ chỉ chỉ chỏ chỏ tụi nó bàn tán, làm tụi nó càng sốt ruột hơn.
– Trời ơi…. _ Thiện vò đầu bứt tai _ quái gì mà lâu vậy, xem ít thôi chớ
– Từ từ, đừng có vội _ nó trấn an Thiện
– Không cần xem nữa đâu _ Khánh từ sau nói lớn làm ba đứa nó quay lại
– Gì nữa đây _ Thiện lên tiếng
– Được chuyển lớp rồi, không cần xem nữa đâu _ Khánh cười dịu dàng nhìn tụi nó
– Thật không? _ nó mở to mắt nhìn Khánh
– Ai đỗ mới được chứ _ Thiện hỏi lại
– Cả ba đứa, chúc mừng nha
– Thật chứ, Yeah _ Linh nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nó
– Khoan đã, em học lớp nào vậy _ nó bỗng dừng lại hỏi
Khánh chưa kịp trả lời thì nó đã chạy lại bảng tin gần đó nhất để xem. Mọi người bỗng tản ra cho nó xem kết quả. Hai đứa kia cũng chạy theo nó tới bảng tin.
– Ôi trời đất…_ Thiện thốt lên _ không thể tin được
– Làm sao có thể chứ _ Linh cũng thốt lên
– Bạn ấy là Gia Bảo đấy _ hs1
– Gia Bảo 10a2 phải kia không _ hs2
– Giỏi thật đấy, đứng đầu bảng luôn _ hs3
– Anh đã nói là em đậu rồi mà _ Khánh tới cạnh nó vỗ vỗ vai
– Bạn được 97 điểm luôn, làm sao có thể chứ Bảo _ Thiện tiến sát tới bảng tin để xem cho rõ _ minh đứng thứ 2 chỉ có 78 điểm, khoảng cách xa quá
– Cậu giỏi thật đấy _ Linh ngạc nhiên nói với nó
– Chúc mừng bạn _ các học sinh khác cũng chúc mừng nó khôn ngớt
Riêng bản thân nó thì không vui gì cả, một chút thôi, nó chỉ cảm thấy vui một chút thôi. Bỗng dưng hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu nó. Nó sẽ học cùng lớp với hắn, sẽ còn gặp mặt nhiều lần, đụng độ nhiều lần. Việc nó được điểm cao trong kỳ thi này đã là tâm điểm của mọi người rồi. Nói chi tới việc hắn ngày càng để ý đến nó hơn, còn ra mặt bảo vệ nó nữa. Không biết nó sẽ chịu đựng được tới bao giờ nữa. Cười nhẹ rồi nó quay đầu bỏ đi, mặc ọi người trầm trồ kết quả của nó trên bảng tin. Cái tên Trịnh Gia Bảo – 97 điểm cứ hiện ra trước mắt nó vậy. Không ai để ý rằng nó đã rời khỏi đó đi rồi.
– Em có vẻ không vui với kết quả của mình _ hắn đi theo nó từ nãy tới giờ mới lên tiếng
– …. _ nó đứng lại làm hắn va phải nó té nhào _ ui da _ nó xoa xoa cánh tay chống đât của mình
– À…xin lỗi _ anh đỡ nó dậy
– Không có gì _ nó phủi phủi đồng phục rồi đi tiếp
– Không ưng ý với kết quả hiện tại hả
– Không có
– Trông em có vẻ không vui
– Đúng là không vui thật _ nó đứng lại khoanh tay trước ngực nhìn hắn
– Tại sao _ hắn cũng không vừa, đút tay vào túi quần dựa lưng vào tường nhìn nó
– Việc học cùng mấy anh làm em thấy rất mệt, không biết chuyện gì nữa sẽ xảy ra
– Em lo lắng tới vậy ạ, tôi sẽ bảo vệ em
– Hajz…_ nó thở dài rồi bỏ đi _ không cần
Để hắn đứng đó một mình nó về lớp để chuẩn bị ra về. Về đến lớp ai cũng nhìn nó với ánh mắt hồn tạp khác nhau, ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, ghét bỏ có…
– E hèm _ cô đọt nhiên vào lớp khiến tụi nó giật mình
– Chúng em chào cô _ cả lớp đứng dậy chào cô răm rắp
– Không có gì, cô chỉ muốn nhắc các bạn đỗ kỳ thi chuyển lớp mai tự các em di chuyển tới lớp mới của mình, những bạn còn lại thì vẫn học tại lớp của mình bình thường _ cô nhìn quanh lớp một lượt _ các em ra về cẩn thận _ rồi cô bước ra khỏi lớp
– Hên là tôi với cậu vẫn chung lớp _ Thiện cười nhăn nhở vừa nói với nó vừa dọn sách vở
– Ừ _ nó trả lời ngắn gọn rồi ra về
Tin tin _ tin nhắn điện thoại đến, nó mở ra đọc
“ – Anh hai không tới đón em kịp, thằng Vương sẽ tới đón em. Anh sẽ về sớm “
Cất điện thoại vào cặp, nó bước đi vô hồn. Đứng trước cổng trường đợi anh Vương thì mọi người đi ngang qua nó lại xì xầm bàn tán. Nó ngại lắm, chẳng biết phải đi đâu nữa. Đứng đợi cũng không được, mà đón taxi về cũng không được, nó còn không biết taxi có đưa nó đi lung tung không nữa là… Thế là nó quyết định tự di bộ về nhà. Rút chiếc mp4 trong cặp ra đeo headphone vào rồi về nhà. Trên đường đi nó cứ lẩm bẩm hát theo lời bài hát mà không hay biết rằng có người theo sau mình.
– Lạc rồi _ nó ngơ ngác nhìn xung quanh _ chẳng phải đường về nhà
Nó quay lại thì gặp hắn đứng trước mặt mình. Mở to hai mắt hết cỡ nhìn hắn, làm sao mỗi lần gặp hắn nó toàn bị giật mình không vầy nè. Chẳng lúc nào gặp cho tử tế cả là sao. Nó nhíu mày nhìn anh, tò mò. Chẳng lẽ nhà anh đường này, hay là anh đi theo mình ta. Nó suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định bỏ đi, tại nó nghĩ chẳng có lý do gì anh phải đi theo nó cả. Nó cười ngớ ngẩn rồi bước tiếp, nụ cười ngớ ngẩn đó chợt làm hắn đứng hình vài giây.
– Em còn không biết nhà mình ở đâu à _ hắn giữ tay nó lại
– Ơ … _ nó tháo headphone ra nhìn hắn _ đi đi _ nó hất hất tay nhìn hắn, cứ như đuổi gà vậy
– Đi đâu
– Về đi, đường về nhà anh mà
– Ai nói đây là đường về nhà tôi
– Chẳng lẽ anh đi theo tôi à
– Nếu đúng thì sao _ hắn tiến lại gần nó
– À …không sao …. _ nó lùi lại để giữ khoảng cách với hắn
– Em luôn tìm cách tránh né tôi _ hắn giữ nó lại để thu hẹp khoảng cách nó đang giữ
– Không có _ nó chối lia lịa
– Tốt, muốn đi đâu không _ hắn thả nó ra rồi nói
– Không, tôi muốn về nhà _ nói rồi nó quay lưng bỏ đi thật nhanh
– Tôi sẽ đưa em về _ câu nói của hắn làm nó phải đứng lại
– Nhà ở đâu, tôi đưa em về _ hắn tiến lên đi cùng nó, nhưng nó vẫn đứng yên chỗ đó
– Sao thế, đi thôi, tôi đưa em về _ hắn quay lại nắm tay nó kéo nó đi.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 12