Đọc truyện Lộng Triều – Chương 3: Mới đến
Tiễn Ngô Trường Khánh, Triệu Quốc Đống thấy thời gian cũng gần tới giờ làm buổi chiều liền đi thẳng đến Đồn công an Giang Miếu.
Đồn công an Giang Miếu nằm trên đường chính thị trấn, gần như đối diện trụ sở Đảng ủy. Triệu Quốc Đống cầm theo cặp đi qua trụ sở Đảng ủy, bên trên có tấm biển Đảng ủy Huyện Giang Khẩu – trụ sở Đảng ủy Thị trấn Giang Miếu với những chữ đã loang lổ. Triệu Quốc Đống đi sang trụ sở Đồn công an.
Triệu Quốc Đống chưa đi vào cửa thì nghe thấy có tiếng động cơ lớn phía trước. hắn không cần đoán cũng biết là tiếng động cơ xe Motorized 75. Các Đồn công an Huyện Giang Khẩu đều có một xe Motorized, mấy điểm như Đồn công an của huyện thành và chi nhánh phía tây thì có hai xe.
Một xe Motorized từ trong cửa lao ra, Triệu Quốc Đống chưa kịp nhìn ra là ai thì đối phương đã phanh ngay trước mặt hắn.
– Ồ, Tiểu Triệu đến à?
Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy đó chính là trung úy Lưu Mãnh – Đồn công an Giang Miếu.
– Lưu ca, em vừa đến đang định vào đồn báo danh.
Đối với cảnh sát cùng quê thì Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng. Dù sao hắn cũng về đây vài lần nên mặc dù không quan hệ sâu nhưng vẫn biết.
– Ừ, đúng là không khéo, trưởng đồn Khâu không ở nhà, chỉ có Bí thư Lưu thôi. Vừa nãy sếp Lưu còn nhắc đến chú, vào đi.
Lưu Mãnh da đen rất nhiệt tình nhảy xuống xe cầm giúp túi cho Triệu Quốc Đống, sau đó xoay xe chạy vào trong đồn.
Vào sân Đồn công an, Triệu Quốc Đống thấy Lưu Mãnh lớn tiếng nói:
– Sếp Lưu, Tiểu Triệu, Triệu Quốc Đống đến.
Triệu Quốc Đống không phải lần đầu cảm nhận có nhiều ánh mắt nhìn mình. Một người đàn ông trung niên trên tầng hai bụng phệ đi ra khỏi phòng. Đây là Bí thư Lưu của Đồn công an.
Có không ít người ở tầng một nhìn ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát nhưng không có sao trên vai đều nhìn hắn, ngoài ra có một cô gái ở phòng bên cũng thò đầu nhìn ra, đây là phòng Quản lý hộ tịch.
– Ồ, Tiểu Triệu đến à, chào mừng, chào mừng. Trưởng đồn Khâu không có ở đây, trước khi đi đã bảo tôi tiếp cậu. Mau lên đây.
Người đàn ông trung niên kia từ trên lầu đi xuống và cười nói, điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy bớt xa lạ hơn. Đây là Bí thư Đồn công an Giang Miếu – Liêu Xương Thinh, một người đã công tác ở Đồn công an Giang Miếu vài chục năm.
– Bí thư Lưu, tôi đến báo danh. Từ hôm nay tôi là lính của sếp, có công việc gì thì sếp cứ sai bảo.
Triệu Quốc Đống trước đó đã đổi đồng phục cảnh sát, đứng nghiêm chào đầy kính cẩn.
– Khách khí làm gì chứ? Sau này mọi người cùng chung chiến tuyến, lên phòng họp trên tầng một chút.
Liêu Xương Thinh rất nhiệt tình bắt tay Triệu Quốc Đống rồi đi lên. Liêu Xương Thinh có ấn tượng tốt với Triệu Quốc Đống, trước kia mặc dù gặp ở trên huyện nhưng không quen, hôm nay coi như lần đầu giao tiếp:
– Lưu Mãnh, gọi mọi người lên để gặp mặt, tiện cho công việc sau này.
Buổi gặp mặt mặc dù không có trưởng đồn Khâu Nguyên Phong ở đây nhưng Triệu Quốc Đống thoáng cái đã quen hết các đồng nghiệp.
Đồn công an Giang Miếu chỉ có tám cảnh sát, ngoài Bí thư Liêu Xương Thinh và Lưu Mãnh, còn có Tiết Bích Cầm phụ trách hậu cần, Lâm Tú Chi Quản lý hộ tịch đều là nữ cảnh sát hơn 30 tuổi. Một cảnh sát mấy hôm trước đã điều lên Công an huyện, người đàn ông trung niên gầy là La Minh Sơn, còn một người là Hạ Hồng Hải đã xuống xã.
Triệu Quốc Đống kết hợp điều mình biết mà cẩn thận quan sát các đồng nghiệp. Đây là thói quen từ hồi còn đi học của hắn.
Liêu Xương Thinh là Bí thư đảng ủy Đồn công an, đương nhiên là xếp thứ hai. Mặc dù nói Đảng chỉ huy cảnh sát, quân đội, nhưng trong cơ quan bán quân sự như bên công an thì vẫn do thủ trưởng hành chính phụ trách, trưởng đồn là to nhất. Đại ca là đơn vị thực chiến, công tác nghiệp vụ là quan trọng nhất, chỉ cần đội ngũ không có vấn đề thì cuối năm khi bình bầu đều lấy số liệu nghiệp vụ ra mà nói chuyện.
Trưởng đồn Khâu Nguyên Phong mặc dù mới đến Đồn công an hai năm nhưng lại có tiếng nói trên huyện, cũng được Đảng ủy Giang Miếu chú trọng. Khâu Nguyên Phong nghe nói được điều từ phòng Nông nghiệp đến. Sau khi vào Phòng công an huyện mới làm sáu bảy năm mà có thể từ một cảnh sát bình thường đề bạt lên thành Trưởng đồn Giang Miếu, điều này nói rõ năng lực của y khá mạnh.
Còn lại là các cảnh sát bình thường như Triệu Quốc Đống. La Minh Sơn hình như biết tiếng dân tốc, có quan hệ tốt với mọi người. Hạ Hồng Hải xuống xã nên chưa kịp về, lớn hơn hắn vài tuổi, là binh lính xuất ngũ về. Nhà của tên này hình như trên huyện. Về phần hai nữ cảnh sát thì Triệu Quốc Đống không chú ý, bọn họ đã hơn 30, gần 40, chẳng qua Tiết Bích Cầm kia trông cũng khá được.
Nằm trên giường, Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
Ôi, Đội cảnh sát hình sự mới làm cơ sở gần năm mà đã phải rời đi. Vừa nãy nhìn Lưu Mãnh như muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống biết đối phương định hỏi nguyên nhân sao mình lại bị điều tới đây. Hừ, họa phục song song, Triệu Quốc Đống này chẳng lẽ là kẻ không chịu nổi chút đả kích sao/
Trời dần tối, bên dưới vang lên tiếng chơi bóng của đám dự bị. Triệu Quốc Đống cũng biết Giang Miếu cứ chập tối là ít người qua lại, hơn nữa không có mấy chỗ chơi, rạp chiếu phim mở nhưng không ai xem. Ngoài một sàn nhảy và một chỗ ca hát còn có chút người thì các nơi khác đều tắt đèn.
Mọi người ở Giang Miếu cũng quen với cuộc sống này. Mùa hè còn đỡ vì có người đi hóng mát, nhưng mùa đông thì tới tầm chín giờ là ngoài đường không có người. Mọi người nếu không có việc thì đi ngủ hoặc ngồi xem Tv, đánh cờ.
So sánh với ở xã thì trong khu tập thể Nhà máy dệt náo nhiệt hơn nhiều. Ngoài sàn nhảy thì trong nhà máy cũng có chỗ đọc sách, chỗ chiếu phim, mấy bàn bóng bàn, quán nước …
Triệu Quốc Đống nằm mà không được yên. Hắn đứng lên và nhìn ra ngoài. Khâu Nguyên Phong và Hạ Hồng Hải có nhà trên huyện, Lưu Mãnh là người của Thị trưởng Ô Hà, mấy cảnh sát khác đều là người địa phương. Ngoài phải trực ban thì cứ hết giờ là mọi người về nhà. Hôm nay Lưu Mãnh trực ban, mọi người định đi nhậu chào mừng Triệu Quốc Đống đến nhưng Khâu Nguyên Phong chưa về nên để ngày mai.