Đọc truyện Lộng Triều – Chương 10: Ra tay
Triệu Quốc Đống vừa vào Wc thì Uông Phi đã chạy theo, y thở hổn hển nói:
– Quốc Đống, xảy ra chuyện rồi, mau ra đây.
Nghe Uông Phi nói như vậy, Triệu Quốc Đống vội vàng kéo khóa quần rồi chạy ra ngoài. Sàn nhảy là nơi thị phi, Triệu Quốc Đống đã gặp hai vụ án do mâu thuẫn trong sàn nhảy mà giết người, hơn phân nửa xảy ra đều do ghen tuông hoặc say rượu. không ngờ trong sàn nhảy Nhà máy dệt cũng là như vậy.
Triệu Quốc Đống chạy ra ngoài thì thấy ở sảnh đã đầy tiếng hét, tiếng nhạc vẫn còn vang, góc bên phải đã bị vây thành một vòng lớn. Triệu Quốc Đống vội vàng chạy đến chen đám người tiến vào trong.
Quả nhiên là Khổng Nguyệt cùng cô gái váy tím kia gây họa. Mã Chánh Khuê cũng ở bên trong, trên trán đã có mồ hôi và nhìn xung quanh. Triệu Quốc Đống đoán có lẽ Mã Chánh Khuê tìm mình.
– Mã ca, không phải tôi không nể mặt anh. Sàn nhảy này mọi người có thể đến, sao anh em tôi không thể tới? Anh em tôi thay phiên mời em bé này nhảy, nhưng cô ta không nể mặt, anh nói có phải là tát vào mặt tôi không? Thằng ranh này còn dám lớn tiếng nói với anh em tôi, có tin là ông hôm nay lấy máu mày không?
Người lớn lối nói là một người trẻ tuổi tóc dài gần 30, chiếc áo sơ mi khá mốt, giày da sáng loáng, mặt có một vết sẹo dài làm cho mặt y càng thêm hung dữ, đôi mắt như chim ưng rất sắc.
– Hổ ca, nể mặt tôi được không? Hai cô ấy đều là con cái nhà máy nên không biết chuyện. Anh đừng chấp bọn họ, hôm nào chúng ta ngồi uống với nhau.
Mã Chánh Khuê đứng bên cạnh thằng thanh niên mặt tái mét vừa nãy nói giúp Khổng Nguyệt, một bên cười nói.
– Mã ca, tôi nể mặt anh chứ nếu với tính của tôi thì hôm nay thằng này đã nằm xuống rồi. Anh đã ra mặt thì tôi không chấp nó, bảo nó lập tức cút cho tôi. Ngoài ra anh cũng phải nhường tôi một chút chứ. Như vậy đi, bảo cô em này nhảy với anh em tôi một điệu, được chứ?
Người trẻ tuổi tóc dài bẻ ngón tay kêu rắc rắc, vết sẹo trên tay và mặt dưới ánh đèn càng thêm sợ người, con Rồng xanh trên tay cũng rất đáng sợ. Mà túi quần y lại phồng lên làm người ta nghĩ đó là thứ gì đó, khiến cho một đám người đứng xung quanh nghiến răng nghiến lợi muốn xông lên lại do dự.
Mã Chánh Khuê có chút khó xử, đám người này đang hoành hành ở Giang Miếu, hắn cũng quen mặt nhưng bọn chúng không thường xuyên đến nhà máy gây chuyện. Hai lần trước đều được hắn khuyên đi, lúc này xem ra đối phương không còn nể mặt hắn nữa. Nhưng nếu muốn Mã Chánh Khuê chấp nhận để hai cô gái kia nhảy với bọn kia thì hắn không làm được. Nếu là như vậy thì chức Trưởng phòng bảo vệ của hắn đừng mong làm nữa.
Tốt nhất là hai cô gái kia biết điều chấp nhận nhảy một điệu. Nhưng hai cô gái có lẽ đã quá sợ, đứng im không nhúc nhích thì còn biết gì nữa chứ?
– Quốc Đống, thằng đang sợ ngẩn ra đó là Cổ Tiểu Phong ít hơn chúng ta một tuổi. Ông có thể không có ấn tượng về nó, đấy là con của Cổ Chí Thường – phó giám đốc nhà máy phụ trách hậu cần, cả ngày đều thích ra vẻ ta đây, lần này thì hay rồi, gặp phải thứ dữ.
Uông Phi nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống.
– Mã Chánh Khuê không thể không ra mặt, nếu không cuộc sống của hắn sau này sẽ rất khổ.
Không khí khá nặng nề, Triệu Quốc Đống vốn không muốn xen vào vì đây là việc của Mã Chánh Khuê. Nhưng thấy Mã Chánh Khuê không thể làm gì được đối phương, hắn đành phải ra mặt.
– Nhảy với anh em của anh nhảy ư? Anh là cái thá gì? Không nhảy cùng, anh có thể làm gì?
Triệu Quốc Đống không hề khách khí đẩy đám người mà đi tới.
Người trẻ tuổi tóc dài lập tức cảm thấy áp lực. Người đến tuy có một mình nhưng khí thế rất mạnh, cũng là cao thủ.
– Mẹ nó chứ, thằng chó này không muốn sống hả.
Một thằng bên cạnh Người trẻ tuổi tóc dài không nhịn được cơn tức giận trong lòng mà lao lên, ngay cả Người trẻ tuổi tóc dài cũng không giữ lại được.
Triệu Quốc Đống hơi tránh sang bên, tay khoanh trước ngực không buồn động. Hắn vung chân lên đá ngã đối phương xuống mặt đất.
– Miệng sạch sẽ một chút cho ông, ở đây đến lượt mày nói chuyện sao/
Một cú đá rất đẹp.
Người trẻ tuổi tóc dài liền biết tên thanh niên cao to trước mặt không dễ dính vào. Thằng Mao Nhị kia tuy không giỏi nhưng cũng hay đánh nhau, vậy mà không có phản ứng gì đã trúng một đá của đối phương, một lúc lâu không đứng dậy được.
Người trẻ tuổi tóc dài hít sâu một hơi rồi mở to mắt, tay vô thức đưa vào túi:
– Chú em đang ở đâu? Ở Nhà máy dệt này hình như chưa từng thấy cậu.
– Anh muốn biết tôi đang ở đâu làm gì?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng khoanh tay nói:
– Đừng có định làm thân, tôi và các anh không chung đường. Ông hôm nay không có tâm trạng chơi với bọn mày, cút mau.
Người trẻ tuổi tóc dài có chút tức giận, thằng này lớn lối như vậy, chẳng lẽ ….
Người trẻ tuổi tóc dài nhìn vào quần của đối phương, y liền ý thức được thân phận của Triệu Quốc Đống. Là cảnh sát?
Đồn công an Giang Miếu không có người này, ừ, chẳng qua nghe Chu tử nói hình như trong đám con cháu Nhà máy dệt này có thằng họ Triệu làm ở Đội cảnh sát hình sự, nghe nói là anh của thằng Triệu lão tam thường xuyên lên Giang Miếu đánh nhau. Chẳng lẽ là thằng này?
Chẳng qua nếu cứ như vậy mà rời đi thì mình sao còn làm đại ca với anh em? Người trẻ tuổi tóc dài hừ lạnh một tiếng, cười cười đưa tay tới mà nói:
– Chú em, tôi khuyên cậu đừng lo việc người khác.
Triệu Quốc Đống cũng nhìn ra đối phương đoán được thân phận của mình, nhưng vẫn không cam lòng. Đối phương làm như vậy là thử mình một chút. Hắn cũng thoải mái đưa tay cầm tay đối phương:
– Tôi mới cần khuyên các người mau rời đi, nếu không chờ lát nữa muốn đi cũng không được.
Khi hai tay bắt nhau, Người trẻ tuổi tóc dài liền dùng sức nhưng cảm thấy tay đối phương như chiếc kìm sắt, không hề động đậy. Mình đã dùng hết sức, tay mình có thể đánh vỡ gạch mà đối phương không có phản ứng. Người trẻ tuổi tóc dài đang định thu tay lại thì đối phương đột nhiên dùng sức làm nửa cánh tay của y run lên, thiếu chút nữa hét thảm.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn làm lớn chuyện. Hắn vừa tới Đồn công an Giang Miếu, chuyện này mặc dù oai phong nhưng truyền đến đồn thì lãnh đạo sẽ không hài lòng, có lẽ còn cảm thấy là hắn cố ý ra vẻ.
Cho đối phương một bài học là đủ, người này cũng mạnh nếu là người bình thường bị Triệu Quốc Đống nắm như vậy đã không chịu nổi. Triệu Quốc Đống rất lạnh nhạt bỏ tay ra rồi nhỏ giọng nói:
– Cút ngay.
Người trẻ tuổi tóc dài mặt tái mét hung hăng nhìn xung quanh, không nói một lời mà quay đầu rời đi. Mấy tên bên cạnh không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng thấy đại ca mặt mày khó coi rời đi thì cũng đành xám xịt chạy theo.
Triệu Quốc Đống thấy đối phương đã đi, trước khi đi đối phương cũng không nói mấy câu chửi bới nên có ấn tượng tốt với tên này.