Đọc truyện Long Thần Tại Đô – Chương 59: Ngày cuối cùng của Vu Gia Đống
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không vì là chủ nhà mà làm giá, mặc dù biệt thự không lớn lắm nhưng vẫn dư sức cho mấy người ở, còn về bọn họ muốn làm gì thì đã có quản gia Trương Dĩnh sắp xếp.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho từng người, Diệp Phàm quay về phòng mở máy tính lên, nhanh chóng tìm ra thông tin về năm người và cả quản gia Trương Dĩnh.
Anh đọc lướt qua rồi tắt trang web, yên tâm thở phào.
Các thông tin của năm người đều không có điểm nào đáng nghi, ngoài quản gia chăm chỉ Trương Dĩnh, cả năm người đều được tuyển trọn một cách tỉ mỉ và nghiêm ngặt, từ nhân phẩm đến năng lực đều rất đáng tin cậy.
Sau đó Diệp Phàm mở một trang web mới, sau một loạt các thao tác phức tạp, Diệp Phàm đã mở ra một trang web có màu đen chủ đạo, trên trang này dày đặc các loại tin tức.
Người nào có thị lực không tốt thì cho dù có trợn to hai mắt ra cũng không thể đọc hết được chỗ tài liệu này, chắc chắn phải bỏ sót đến tám chín phần.
Hắc Phong Vương.
Đó là địa chỉ quan trọng nhất trong số hàng loại những trang tập hợp và phân tán thông tin, đồng thời cũng là một trong ba trang tin tức tình báo ngầm lớn nhất.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt Diệp Phàm đã đảo qua hàng nghìn dòng thông tin, mua bán người, ám sát, giao dịch vũ khí, cá lớn nuốt cá bé…Các loại hành vi phạm pháp bị cấm ở tất cả các quốc gia lại là điều rất bình thường ở đây, nếu tình cờ đọc được một thông tin trong sạch nào đó thì đủ khiến người đọc lấy làm kỳ lạ.
Đây chính là thế giới ngầm.
Kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu không có chút danh dự và bảo vệ nào, giá trị tồn tại duy nhất của họ là biến thành tờ tiền xanh biếc trong tay kẻ mạnh hoặc vui vẻ làm đồ chơi cho họ.
Sự đồng cảm và lương thiện là những điều cực kỳ hiếm hoi.
Cả nửa tiếng đồng hồ Diệp Phàm không nhúc nhích chăm chăm nhìn những dòng thông tin không ngừng chuyển động, người tung ra những tin tức này là kẻ đứng đầu bang phái xã hội đen, “tên côn đồ nào may mắn xâm nhập được vào mạng ngầm”, “các chiến sĩ vừa bị chém giết trên chiến trường”, “một tên lưu manh trong tay có mười mấy cô gái ngành”…
Thông tin rất đa dạng, Diệp Phàm nhìn thấy thông tin liên quan đến sự việc xảy ra tại sân bay Kinh Đô hôm nay, nhưng bài viết chỉ cho thấy sự kinh ngạc và khen ngợi Hoa Hạ có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, không có một thông tin quan trọng nào.
Ví dụ như, ai là kẻ chủ mưu lần tập kích khủng bố này, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, tất cả đều không đề cập đến giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
Điểm này vốn không phù hợp với nguyên tắc làm việc của tổ chức Cự Giải.
Cho dù hiện tại Diệp Phàm không còn am hiểu về tổ chức Cự Giải, nhưng anh làm việc gì lớn, cho dù thành công hay thất bại thì mạng ngầm vẫn có thể tìm ra dấu vết. Trên thực tế trước đây tổ chức Cự Giải trả thù Mỹ, mỗi lần trả thù dù thành công hay không thì bọn họ đều công khai trên mạng xã hội ngầm.
“Chẳng lẽ không phải tổ chức Cự Giải?”
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Diệp Phàm, anh tắt hết trang web, tổ chức Cự Giải sẽ không ngu ngốc đến mức đi trêu vào Hoa Hạ.
Không sai, Mỹ mới là cường quốc đứng đầu thế giới, nhưng do phương diện chính thể và người dân được phép sử dụng súng nên về mặt bảo an thì Mỹ không phải là đối thủ của Hoa Hạ.
Dám trêu vào Mỹ chẳng qua là kẻ bị truy nã, nói không chừng kẻ đó còn được kẻ thù của Mỹ đối đãi như khách quý.
Đã động vào Hoa Hạ thì dù kẻ đó đã xuống suối vàng vẫn bị lôi lên róc xương đốt thành tro bụi, vậy nên muốn gây chuyện ở Hoa Hạ không phải là chuyện đơn giản, mỗi bước đều tiềm ẩn trăm mối nguy hiểm, chỉ đơn giản là cửa ải vũ khĩ cũng khiến nhiều người vò đầu bứt tai.
Tổ chức có thể gây ra chuyện ở sân bay sẽ không im hơi lặng tiếng
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi lên giường đi ngủ.
Trời có sập xuống thì còn có người chống đỡ, một tổ chức hoạt động kín đáo và nghiêm ngặt đến đâu mà hành động hung hăng càn quấy và khiến nhiều người sợ hãi như vậy, và thật sự khiến cho lực lượng cấp quốc gia phải để mắt đến, đặc biệt là một quốc gia lớn mạnh như Hoa Hạ, thì tổ chức đó sẽ hiểu mình đã mắc phải tội lớn gì.
Cùng lúc đó tại bệnh viện Thủ đô.
Trên mặt Vu Gia Đống bị quấn rất nhiều lớp vải gạt, ánh mắt hắn ta đờ đẫn nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình.
Người cha uy nghiêm, người mẹ hòa nhã, người cậu mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều nịnh hót lấy lòng và người cô nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng…
Đó đều là những người đã từng rất thân thiết của hắn ta.
Nhưng hiện tại…
“Gia Đống, chúng ta đã bàn bạc với nhau, sau khi ra viện bố sẽ đưa con đến thôn Cổ La, con hãy ở đó sống tốt nửa đời còn lại.”
Vu Gia Đống không thể tin được chính miệng bố của mình lại nói ra những lời này.
Thôn Cổ La.
Tại nhà họ Vu thì cái tên này có tiếng tăm lẫy lừng, nói cách khác, tất cả những cậu ấm cô chiêu ở Hoa Hạ đều biết đến cái tên này.
Nghe thì có vẻ nơi đó là một ngôi làng nhỏ, thực chất chính là nhà tù để giam giữ con cháu.
Quả thật ở trong thôn Cổ La không phải lo cái ăn cái mặc, điện và wifi đầy đủ, nhưng một khi đã vào đây ở thì đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể thoát ra ngoài, chỉ có thể ở đây chờ chết mà thôi.
Đối với những người quen thói chỉ tay năm ngón, nắm mọi quyền lực, làm mưa làm gió mà nói, thôn Cổ La chính là địa ngục của bọn họ.
“Bố….Mẹ….” Vu Gia Đống dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hai người thân yêu nhất trên cuộc đời này của hắn ta.
Ánh mắt bố của Vu Gia Đống lộ ra chút khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy đứa con trai từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh cứng đầu giờ lại có thể cầu xin như vậy, trong lòng ông ta càng thêm chua xót.
Nhưng đây chính là biện pháp giải quyết cuối cùng mà ông ta có thể thực hiện được.
Ông ta sẽ không nói với Vu Gia Đống, sau khi sự việc xảy ra, trong lúc nhất thời ông ta đã chạy đến cuộc họp của người bề trên trong nhà, đích thân đảm bảo với những người lớn tuổi rằng ông ta sẽ không truy cứu trách nhiệm về sau, thông thời cũng giao ra quyền kinh doanh nhiều năm.
Sau khi Vu Gia Đống đến thôn Cổ La, cả nhà họ Vu sẽ như ong vỡ tổ, chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Vu sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Nếu Vu Gia Đống còn ở lại thủ đô, kết quả sẽ còn thê thảm hơn bây giờ rất nhiều.
Đây là là chỗ dựa tốt nhất mà ông ta có thể cho con trai mình.
“Sau này…”
Ông ta sờ lên đầu Vu Gia Đống, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa mà quay người rời đi.
Không cần phải nói gì nữa.
Bố của Vu Gia Đống vừa rời đi, những người khác lần lượt đi theo, ngoài Vu Gia Đống, bọn họ cũng cần phải sắp xếp nhiều việc khác, bọn họ đã cống hiến cho nhà họ Vu bao nhiêu năm nên không thể cứ thế mà bỏ đi được.
Còn về sau lưng họ bỉ ổi đến mức nào Vu Gia Đống cũng không muốn suy nghĩ, hắn ta cũng chẳng nghĩ ra, chỉ cần nhắc tới thôn Cổ La là hắn ta đã hoàn toàn suy sụp.
Ngày tận thế.
Đối với Vu Gia Đống mà nói, hôm nay là ngày tận thế của hắn ta.
…
Mỗi ngày đều là một ngày mới.
Thức dậy có thể ăn đồ ăn sáng thơm ngon, những chuyện rắc rối đều có người làm thay, còn rất nhiều những lời hỏi thăm của mọi người, tất cả khiến tâm trạng của Diệp Phàm tốt lên rất nhiều.
Đương nhiên, nếu không phải đối mặt với đôi mắt u oán kia trên bàn ăn thì hoàn hảo hơn rất nhiều.
“Có thời gian anh sẽ tự tay vào bếp.”
Cuối cùng Diệp Phàm vẫn xuống nước trước.
“Không được, tốt nhất một tuần anh phải vào bếp bảy lần.” Diệp Nguyệt bĩu môi, không ngừng chọc đũa lên chiếc bánh bao trắng muốt, vì đã từng ăn đồ ăn Diệp Phàm nấu nên cô ăn bánh bao này cảm giác như đang nhai sáp nến vậy.
Một tuần bảy lần, vậy anh có cần phải thuê đầu bếp nữa không?
Diệp Phàm cạn lời.