Đọc truyện Long Thần Tại Đô – Chương 579: Ai cho người cái quyền hống hách?
Diệp Phàm nhìn bản đồ Đào Nguyên trong tay.
Bí cảnh Đào Nguyên rất rộng, tầm mấy trăm nghìn km2.
Bên trong bí cảnh ngoài những dãy núi lớn kéo dài còn có sông ngòi, ao hồ cùng với thành cổ với dân số hơn trăm nghìn người.
Theo bản đồ trong tay Diệp Phàm thì bí cảnh Đào Nguyên tổng cộng có ba khu vực cấm người bình thường không thể vào được, ba khu vực này lần lượt là Lam Phong Thập Nhị Đào, động Thần Tiên và Đào Nguyên Tiên Đô.
Trong đó động Thần Tiên là nơi bế quan của những nhân vật cấp Tản Tiên trong bí cảnh Đào Nguyên, Lam Phong Thập Nhị Đào là nơi tu luyện của các nhà tu hành, còn Đào Nguyên Tiên Đô là nơi ở của người tu luyện.
Diệp Phàm và Trương Vệ lượn một vòng trong bí cảnh Đào Nguyên theo tấm bản đồ, xác định vị trí của một vài nơi trong đó.
Anh không tùy tiện đến ba nơi không cho phép người bình thường vào là Lam Phong Thập Nhị Đào, động Thần Tiên và Đào Nguyên Tiên Đô.
Sau khi dạo một vòng quanh bí cảnh Đào Nguyên, Diệp Phàm và Trương Vệ đi vào thành cổ Đào Nguyên.
Lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên mở cửa được tổ chức ở thành cổ Đào Nguyên, trước đó lúc đón tiếp khách ở cổng vào, đệ tử của bí cảnh Đào Nguyên đã nói với mọi người, sau khi tham quan bí cảnh Đào Nguyên thì có thể vào trong thành cổ để đợi buổi lễ bắt đầu.
Lễ mừng không tổ chức vào ngày hôm nay mà là ba ngày sau.
Thành cổ Đào Nguyên rất lớn, có thể chứa được mấy trăm nghìn người.
Phải biết là người sinh sống trong bí cảnh Đào Nguyên không chỉ có nhà tu hành mà còn có rất nhiều người thường.
Chỉ có điều cuộc sống của những người bình thường này đều dừng lại ở thời kỳ thượng cổ Hoa Hạ.
Trong thành cổ Đào Nguyên, những con đường lát gạch xanh đan xen nhau, dòng người đông nghịt, xe cộ đi lại tấp nập.
Người thường trong thành cổ Đào Nguyên cũng biết đến sự tồn tại của nhà tu hành, họ cũng biết đến lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên mở cửa lần này vì thế mấy ngày nay thành cổ Đào Nguyên vô cùng náo nhiệt.
Đặc biệt là một số người bình thường sau khi nhìn thấy ‘người hiện đại’ từ bên ngoài đến bí cảnh Đào Nguyên thì đều bị thu hút bởi những sản vật khoa học kỹ thuật của họ.
Ở giữa thành cổ Đào Nguyên có một quảng trường vô cùng rộng lớn, đây chính là nơi tổ chức lễ mừng, có rất nhiều đệ tử của bí cảnh Đào Nguyên đã bắt đầu bày biện trang trí.
Mà ‘viện Đào Nguyên’ trong thành cổ đặc biệt dùng để tiếp đón người đến tham dự lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên.
Viện Đào Nguyên rất lớn, có hàng chục nghìn căn phòng, mỗi gian đều có một không gian nhỏ dùng đại thần thông để khai phá, trong không gian đó xây dựng một sân riêng, kiến trúc thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Bởi vì ba ngày sau lễ mừng mới được tổ chức, sau khi vào trong thành cổ Đào Nguyên có được chỗ ở trong viện Đào Nguyên, Diệp Phàm căn dặn Trương Vệ đi ra ngoài thu thập thông tin liên quan đến lão tổ của Vương Đằng, còn anh thì nhắm mắt dưỡng thần tại chỗ ở.
Không gian nhỏ do viện Đào Nguyên mở ra rất ổn định, không chỉ xây dựng sân theo phong cách cổ mà còn dùng thủ đoạn cao thâm để kết nối những không gian nhỏ này với không gian ở bên ngoài, dẫn dụ số lượng lớn linh khí, giúp nồng độ linh khí đậm đặc như trong không gian của bí cảnh Đào Nguyên.
Vì thế nhắm mắt dưỡng thần tại đây để tu luyện còn nhanh hơn nhiều so với tu luyện ở bên ngoài.
Mặc dù bây giờ linh khí toàn bộ trái đất đã phục hồi nhưng mức độ đậm đặc của linh khí vẫn không thể nào so sánh với trong bí cảnh Đào Nguyên.
Chớp mắt cái đã qua ba ngày.
Người đến tham dự lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên thực sự rất nhiều.
Trong ba ngày này Trương Vệ cũng điều tra được kha khá thông tin, ví dụ như lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên lần này thu hút nhiều người đến tham dự như thế ngoài việc nhân vật cấp Tản Tiên sẽ xuất hiện để thuyết giảng, điều quan trọng hơn đó là quả bàn đào trường sinh trong bí cảnh Đào Nguyên sắp chín rồi.
Vì những lý do này mà ban cấp cao của bí cảnh Đào Nguyên đã chuẩn bị tổ chức đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh, hơn nữa chỉ cho phép người tu hành dưới cảnh giới Độ Kiếp được tham gia.
Lần này có rất nhiều người đến bí cảnh Đào Nguyên, mục đích chủ yếu là vì quả bàn đào trường sinh.
Trương Vệ cũng đã điều tra ra thông tin liên quan đến lão tổ của Vương Đằng.
Thế lực tu hành của bí cảnh Đào Nguyên tên là Đào Nguyên chính tông, lão tổ của Vương Đằng chính là một trong mười đại trưởng lão của Đào Nguyên chính tông, địa vị rất cao, tên là Vương Thiên Hạ.
Lúc bí cảnh Đào Nguyên vẫn chưa mở cửa, ban cấp cao trong Đào Nguyên chính tông đã liên thủ với nhau để mở cửa vào bí cảnh Đào Nguyên, lúc đấy Vương Thiên Hạ đã ra khỏi Đào Nguyên chính tông để đi gửi thiệp mời cho các thế lực tu hành khác ở Hoa Hạ tham gia đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh.
Đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh được tổ chức sau khi kết thúc lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên.
Mà trong đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh, nếu như giành lấy được quả bàn đào trường sinh thì sẽ có tư cách nghe nhân vật cấp Tản Tiên thuyết pháp.
Theo quy định của bí cảnh Đào Nguyên, không phải tất cả mọi người tham dự lễ mừng bí cảnh Đào Nguyên đều có tư cách nghe thuyết pháp của Tản Tiên, chỉ có người tu hành ở cảnh giới Độ Kiếp mới có tư cách.
Ngoài ra còn có người đoạt được quả bàn đào trường sinh trong đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh.
“Đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh sao?”, Diệp Phàm nhíu mày, anh nghĩ một lúc rồi nói với Trương Vệ: “Theo thông tin mà anh điều tra được, Vương Thiên Hạ là một trong mười đại trưởng lão của Đào Nguyên chính tông, vậy thì trong buổi lễ chắc ông ta sẽ rất bận, tôi muốn anh trong thời gian đó điều tra ra chỗ Mã Hồng Dược bị ông ta bắt giữ, nếu có cơ hội thì hãy cứu cô ấy ra khỏi bí cảnh Đào Nguyên”.
“Tôi hiểu rồi, chỉ là……”, Trương Vệ do dự một lát, lo lắng nói với Diệp Phàm: “Long thần, theo thông tin và tư liệu hiện tại chúng ta có, bí cảnh Đào Nguyên rất lớn mạnh, lại có nhân vật cấp Tản Tiên trấn thủ, tôi cứu Mã Hồng Dược, Vương Thiên Hạ nhất định sẽ phát hiện ra, đến lúc đó ông ta sẽ tiến hành tìm kiếm nghiêm ngặt, ngộ nhỡ điều tra ra thân phận của Long thần anh thì đến lúc đó không phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Chắc Vương Thiên Hạ vẫn chưa biết tôi giết Vương Đằng, vì thế anh không cần lo lắng cho tôi đâu”, Diệp Phàm nói.
Sau khi biết được đại hội tranh đoạt quả bàn đào trường sinh, anh rất nóng lòng muốn được tham gia, nếu như có thể cướp được quả bàn đào trường sinh hì sẽ rất có lợi cho anh.
Quả bàn đào trường sinh là một những bảo vật đỉnh cao, nếu như ăn nó, cho dù chỉ là một quả cũng có thể giúp Diệp Phàm rút ngắn thời gian đạt đến cảnh giới Nguyên Anh.
Càng không nói đến việc còn có thể có tư cách nghe nhân vật cấp Tản Tiên thuyết pháp.
Diệp Phàm không thể bỏ lỡ cơ duyên như thế này được.
Hơn nữa, mặc dù Vương Thiên Hạ tìm đến Tần Phong Linh, nhưng chắc vẫn chưa biết thân phận của anh, nếu không thì ông ta đã trực tiếp ra tay với anh, chứ không bắt Mã Hồng Dược sau đó ép Tần Phong Linh.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ tùy cơ hành động, Long thần anh cũng phải chú ý an toàn, đợi sau khi thuận lợi hoàn thành xong công việc, tôi sẽ sắp xếp người ở bên ngoài bí cảnh Đào Nguyên để tiếp ứng cho anh”, Trương Vệ nghĩ một lúc rồi nói.
“Ừm!”, Diệp Phàm gật đầu rồi nói: “Anh hành động đi, tôi đi tham dự lễ mừng”.