Lòng Tham

Chương 7 : Ôi, bị ghét bỏ


Bạn đang đọc Lòng Tham: Chương 7 : Ôi, bị ghét bỏ

“Đi theo tôi.” Chung Tĩnh Trúc đang đứng trước máy giặt cho nước giặt quần áo vào, Lệ Tô Liêu bỗng xuất hiện với vẻ mặt lo lắng không yên, anh kéo tay cô đi, cô trơ mắt nhìn cả đống nước giặt quần áo ừng ực ừng ực chảy vào không ít, lòng thầm mong đống quần áo của Lệ Tô Liêu sẽ không bị tẩy trắng hết.
Chung Tĩnh Trúc nằm mơ cũng không ngờ trong cuộc đời này cô còn có cơ hội thứ hai đặt chân vào Dao Trì, có điều hôm nay khi đặt chân vào, khuất sau bản hiệu rực rỡ ánh đèn, mọi thứ có vẻ yên ắng hơn rất nhiều. Nhưng mà trên cửa lại có thêm cái bảng nhỏ viết: Quần áo không chỉnh tề, cấm vào.
Chung Tĩnh Trúc vội vàng nhét áo thun vào trong quần thể thao, rồi kéo khóa kéo của áo khoác lên cao, Lệ Tô Liêu này thật quá đáng, tốt xấu gì bảo cô đến đây cũng phải biết mà nhắc cô thay quần áo khác chứ?
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Chung Tĩnh Trúc vẫn còn chút cáu kỉnh, huống chi ban nãy cô chuẩn bị tắm rửa thay quần áo rồi bắt đầu sự nghiệp luyện thanh cao cả của mình, không ngờ cứ thế đã bị Lệ Tô Liêu phá hủy hết rồi.
“Đương nhiên là luyện hát, trang bị âm thanh ở Dao Trì là đều là những thứ tốt nhất, rất nhiều minh tinh ca sĩ đều đến đây luyện tập.” Lệ Tô Liêu kéo cô đi thẳng vào trong, Chung Tĩnh Trúc nhớ rất rõ con đường này, đây chính là đường hôm trước cô chạy trốn mà.
Cùng một nơi, nhưng khi Lệ Tô Liêu đẩy cửa bước vào, bên trong không có nhiều người và ồn ào như lần trước nữa, căn phòng to thật cho chỉ có vài người, trông thật trống trải.
“Chú ba, chú mà cũng đến đây sao?” Một người đàn ông cười hì hì bước đến choàng vai Lệ Tô Liêu nói, mái tóc hơi xoăn màu nâu cột thành đuôi gà, anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ càng làm bản thân anh thêm rực rỡ.
“Cậu gọi gấp quá, chỉ tạm gọi được vài người trong tổ hý kịch thôi, nếu ình thêm chút thời gian, muốn gọi cả một đoàn hợp xướng đến cũng không thành vấn đề.”
“Đây? Đừng nói là cô gái này nhé?” Người đàn ông kia dời tầm mắt về phía Chung Tĩnh Trúc, giọng nói lộ rõ vẻ bất ngờ, lát sau ngượng ngùng nói: “Dáng vẻ có chút… hiền lành.”
Chung Tĩnh Trúc lại càng im lặng hơn, trước nay có vài người có cái nhìn đặc biệt khen cô, nhưng cùng lắm chỉ khen cô đáng yêu hay ngọt ngào, hôm nay lần đầu tiên có người bảo cô hiền lành. Con mắt nào của anh ta thấy cô hiền lành thế?
“Đây là Ngụy Cam Ninh, cô có thể gọi anh ta là anh Hai.” Lệ Tô Liêu đẩy cánh tay của người đàn ổng kia ra, vẻ mặt lộ rõ sự “trọng sắc khinh bạn”, đi ra đứng sau Chung Tĩnh Trúc.
“Anh hai.” Chung Tĩnh Trúc hoàn toàn không biết hai chữ “anh hai” này có ý gì, cô chỉ cảm thấy gọi thế nào cũng được.
“Chú ba, chú không giới thiệu một chút đi hả?” Ngụy Cam Ninh đợi mãi một lúc lâu cũng không thấy Lệ Tô Liêu lên tiếng giới thiệu, bực mình nói: “Này, cậu phải làm đầy đủ những chuyện cơ bản nhất chứ?”
Cái anh chàng Ngụy Cam Ninh này vì đã sinh hoạt trong giới giải trí quá lâu nên mắc phải bệnh của giới “chó săn”, chỉ cần để anh ta biết một chút tin tức thế nào cũng phải hỏi cho đến nơi đến chốn.

Chung Tĩnh Trúc lần đầu được gặp trực tiếp nhiều minh tinh như vậy không khỏi có chút kinh hãi, cô kéo kéo áo khoác của Lệ Tô Liêu rồi khẽ hỏi: “Những người này đều là thật hả?” Có điều, cô kiễng chân vừa kề sát vào tai anh nói nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng thổi vào tai anh làm lòng anh rung động không thôi.
“Ừ thật.” Lệ Tô Liêu bất ngờ tốt tính đáp, “Bọn họ đều đến dạy cô ca hát.” Chung Tinh Trúc nghe đáp án mà giật nảy mình, những người này đều là người có danh tiếng không nhỏ trong giới âm nhạc.
Chung Tĩnh Trúc lập tức có hành động, cô chạy đến lấy cây bút trên bàn cà phê gần đó, sau đó kéo áo thun trắng của mình ra, chạy đi xin chữ ký từng người.
“Cô bé này thật thú vị.” Ngụy Cam Ninh chọc chọc tay Lệ Tô Liêu, Lệ Tô Liêu xoa xoa đầu lông mày nhưng cũng không đành lòng làm Chung Tĩnh Trúc mất vui, cuối cùng đành chờ cô làm xong việc mình muốn.
“Tôi hát hơi bị lệch tông.” Chung Tĩnh Trúc cầm lấy microphone vẫn không lên cường điệu một chút, lúc này, vài vị “thầy cô giáo” bên dưới vẫn còn tươi cười chuẩn bị lắng nghe.
Nhưng sau khi nghe cô hát xong, ai ai cũng biến sắc.
“Ngụy chế (giám chế), cái này… tôi nghĩ với trình độ của mình có lẽ không dạy nổi cô gái này, dù anh cắt cảnh diễn của tôi, tôi cũng hết cách.” Cô gái mặc váy đỏ trong nhóm người đứng dậy nói, sau đó lập tức bỏ đi.
“Ngụy chế, tôi lăn lộn giới ca hát này cũng được mười mấy năm rồi, các trường hợp hát lạc tông đã nghe không ít, nhưng mức độ này thì quả thật là lần đầu tiên. Tôi cũng xin rút, cho dù anh bỏ vai diễn của tôi tôi cũng đành chịu.” Vị ngôi sao nam nào đó sợ bản thân chưa lộ đủ vẻ kinh hãi, câu nói không những nhấn mạnh mà tốc độ bỏ đi còn hơn hẳn cả nữ diễn viên ban nãy. Nháy mắt những người còn lại đều lật đật xin lỗi rồi bỏ đi, thoáng cái trên ghế sô pha thật dài kia chỉ còn mỗi một người.
Chung Tĩnh Trúc tuy xấu hổ nhưng còn người là mừng rồi, nhưng không hiểu sao cô lại có một dự cảm không được tốt lắm. Quả nhiên, người còn lại đó đứng dậy đi đến trước mặt Chung Tĩnh Trúc nói: “Xin cô sau này đừng hát lại bài hát của tôi nữa.” Hóa ra, bài cô vừa hát cũng là bài của người kia.
Ngụy Cam Ninh dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, anh quẫng bách nói: “Đạo diễn vừa gọi ình, bảo mình về tổ chế tác.”
“Không được, anh nhất định phải ở lại giúp tôi.” Lệ Tô Liêu không chút do dự lập tức từ chối, kéo mạnh Ngụy Cam Ninh đi theo mình ngồi xuống ghế.
“Tôi đi vệ sinh.” Chung Tĩnh Trúc thấy hai người đang lôi kéo nhau, một người muốn đi một người giữ lại, lòng thất vọng vô cùng, cô đành tìm cớ ra ngoài một chút.
Tuy là WC nhưng bề ngoài nó như một căn phòng nghỉ vô cùng xa hòa, bên trong có hai cô gái ăn mặc trang điểm lòe loẹt ngồi trong góc lén lén lút lút làm gì đó.

Theo sự nhạy cảm của một cảnh sát, Chung Tĩnh Trúc lặng lẽ bước nào, mùi hương này cô cực kỳ quen thuộc, là ma túy. “Các người đang làm gì đó?” Chung Tĩnh Trúc lớn tiếng hỏi, hai cô gái kia hơi chột dạ quay người, bột trắng trên tay bị hất rơi xuống đất không ít.
“Liên quan gì đến cô?” Một người có vẻ kích động, mạnh mẽ cãi lại.
“Đưa đây!” Chung Tĩnh Trúc lạnh nhạt nói, hai cô gái kia có vẻ hơi hoảng sợ nên im lặng vài giây rồi lại ngoan cố nói: “Mắc mớ gì phải đưa cho cô? Cô là ai?”
“Tôi là cảnh sát, giao thứ trong tay cô cho tôi!” Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên uy nghiêm một cách lạ lùng.
“Cảnh sát? Cô nói cô là cảnh sát thì chúng tôi tin sao?” Một trong hai cô bé khinh khỉnh đáp, dĩ nhiên là chả coi Chung Tĩnh Trúc ra gì.
Chung Tĩnh Trúc quả thật có chút muốn nổi điên, thẻ cảnh sát của cô đã bị Lệ Tô Liêu lấy đến nay còn chưa trả, đến lúc cần đến biết lấy đâu ra đây.
“Cô ấy đúng là cảnh sát.” Nhắc tào tháo là tào tháo đến, Lệ Tô Liêu không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng cô, tay quơ quơ thẻ cảnh sát của cô, “Đây là bằng chứng.”
“Giao thứ trong tay hai cô ra Đây!” Chung Tĩnh Trúc vội giật lấy thẻ cảnh sát, cô và bé cưng kia bị chia cắt lâu lắm rồi, thật là nhớ mà. Hai cô bé kia đúng là không ngờ cô thật sự là cảnh sát, cả hai sợ hãi vội vàng vứt mảnh giấy trong tay vào bồn, xả nước trôi đi mất.
“Giao gì? Trên tay chúng tôi có gì đâu?” Hai cô gái cùng xòe tay ra, một cô còn ra vẻ muốn làm khó làm dễ cô nữa. Chúng Tĩnh Trúc quả thật hết cách, bực bội vô cùng.
Hai cô bé cứ thế nghênh ngang ra ngoài, khi lướt qua cô còn nháy mắt một cái nữa. Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên mở miệng: “Hai cô bao lớn? Thứ kia không thể dùng bừa!”
“Các người chưa từng thử biết cái gì mà thôi?”. Một trong hai cô bé quắt mắt đáp. “Là thuốc Ke trộn với ma túy đá (*), tỷ lệ 3:1?” Chung Tĩnh Trúc lạnh lùng nói.
(*) Ketamine hydrochloride ( hay còn gọi tắt là thuốc Ke, K): là loại thuốc gây mê nhanh chóng được dùng hợp pháp ở cả con người (như thuốc giảm đau trong những tiểu phẩu) và động vật (như là thuốc làm dịu tính hung hăng ở vật). Với liều cao, nó có thể gây ra ngộ độc và gây ảo giác như chất LSD (Lysergic Acid Diethylamide). Người dùng nó có thể bị mê sảng, bị ảo giác, và mất cảm giác, có tác dụng trong khoảng dưới 2 giờ. Với liều cao, ketamine có thể gây ra những vấn đề về khả năng vận động, gây tê liệt, và khó thở…

Ma túy đá: Methamphetamine là một loại chất gây nghiện tổng hợp được nhà khoa học Nagai Nagayoshi tổng hợp lần đầu tiên vào năm 1983 tại Nhật Bản. Methamphetamine là chất gây nghiện thuộc nhóm các chất kích thích dạng amphetamine. Khi dùng nó tác động lên hệ thần kinh trung ương và kích thích giải phóng dopamine hàng loạt. Methamphetamine có nhiều dạng khác nhau như:
· Dạng bột trắng hoặc vàng, nâu, đỏ
· Dạng muối hydorochlorit bột vị đắng dễ hoà tan trong nước và có thể dùng để tiêm được
· Dạng tinh thể có độ tinh thể hay còn gọi là “hàng đá” được tổng hợp lần đầu tiên vào năm 1919
Ở Việt Nam, methamphetamine có các tên gọi khác như là “hàng đá”, “đập đá”, “pha lê”…
Hai cô bé kia như bị nói trúng tim đen, giật mình nhìn cô với vẻ không sao ngờ được. “Tôi không những biết mà còn hiểu rõ về nó, người không hiểu mới là các cô.” Chung Tĩnh Trúc không nói gì nữa, cứ thế rời khỏi.
Thật tội cho Ngụy Cam Ninh lo lắng sợ hãi ngồi chờ, còn hai vị khách quý kia cứ thể quên mất sự tồn tại của anh, ung dung lái xe về nhà.
“Lệ Tô Liêu, anh có từng dùng thứ đấy chưa?” Chung Tĩnh Trúc lặng lẽ ngồi trong xe, hơi thở nhẹ nhàng, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Tôi chỉ hít thử khói của nó một chút thôi.” Lệ Tô Liêu ngẫm nghĩ, “Sau lần đó là bị viêm phổi, nên không thử nữa.”
“Lúc thi làm cảnh sát, tôi đã từng muốn làm bên đội phòng chống tội phạm ma túy, nên về những loại chất gây nghiện này tôi biết rất rõ, mũi đánh hơi chúng còn nhanh hơn những chú chó được huấn luyện đặc biệt.” Tuy cô nói với vẻ tự hào nhưng ẩn sâu trong đó là một sự mất mát rõ nét, “Tuy về phương diện kiến thức tôi khá tốt nhưng thể lực không đủ, mỗi năm đều miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn nên đội phòng chống tội phạm ma túy không muốn nhận tôi.”
Lệ Tô Liêu quả thật kinh ngạc, vốn anh nghĩ Chung Tĩnh Trúc không hợp để làm cảnh sát bình thường rồi không ngờ cô còn muốn làm bên đội phòng chống tội phạm ma túy nguy hiểm như thế.
“Tôi đã từng thử.” Cô mở cửa kính, gió lùa vào, cô dường như muốn để cơn gió kia thổi bay đi lời nói của mình.
Cảm giác đau lòng của cô không tồn tại được lâu lắm, vì về đến nhà, liền trông thấy, đống quần áo cô giặt ban nãy, màu đen thành xám, xanh lá đậm thành xanh lá mạ, màu đỏ thẫm thành màu hồng nhạt…
“Cái này… mấy quần áo này đắt lắm không?” Chung Tĩnh Trúc vốn đã dự đoán được tình huống bi thảm này nên vô cùng hợp tác nói, tuy rằng thực ra chuyện này có một nửa trách nhiệm là của Lệ Tô Liêu.
“Quần áo bị nhạt màu cũng tốt.” Lệ Tô Liêu thấy vẻ mặt đau lòng của cô không nỡ gây chuyện nữa, lời nói thậm chí còn có chút an ủi.

“Thật sao?” Chung Tĩnh Trúc hơi khó tin.
“Ừ.”. Sau khi thấy Lệ Tô Liêu gật đầu đáp cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nửa tháng gian khổ tập luyện không hẳn không có kết quả, từ sự lạc giọng đặc biệt chuyển thành thỉnh thoảng mới lạc giọng, kết quả này đã là khả quan nhất rồi.
“Hội diễn văn nghệ hàng năm đều long trọng như vậy sao?” Chung Tĩnh Trúc nhìn nhìn xung quanh. Sân khấu với sức chứa bốn mươi ngàn người, dàn đèn còn xa hoa hơn các buổi biểu diễn của siêu sao ca nhạc nữa.
“Không có. Năm nay là kỷ niệm lần thứ mười, nên đặc biệt long trọng một chút.” Anh nghe nói trên cục tìm được mấy nhà tài trợ lớn, nếu không làm sao có quy mô lớn như thế này được.
“Em gái nhỏ à, lát nữa em cứ hát như bình thường là được, em biết không, mấy cái tiết mục tham gia đều dỡ tệ, lần trước bọn anh chỉ múa Thái Cực Quyền thế cũng được giải nhì.” Đàn anh Từ kiêu ngạo nói.
Chung Tĩnh Trúc thoáng bình tĩnh, đàn anh Tiếu may mắn rút được cho cô số thứ tự thứ ba, nên nửa đoạn đầu cô có thể thoải mái ngồi xem các màn trình diễn.
Ban lãnh đạo ngồi hàng ghế thứ nhất, dãy ghế này vô cùng xa hoa, được lót da mềm, nhưng do ngồi khá xa nên cô không thể trông thấy rõ lắm, không hiểu sao cô lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở dãy ghế đó. Chung Tĩnh Trúc sờ sờ mũi, ông trời à, sao cứ có ai dễ nhìn một chút là cô thấy quen quen hết thế này.
Đầu tiên là màn múa mở màn, ba mươi mấy cô nữ cảnh sát nối đuôi nhau bước ra, dáng người nhỏ có, gầy cỏ, quần áo xinh đẹp, dung mạo thì vì do xa quá nên cô nhìn không rõ, nhưng không tệ chút nào.
“Đây mà là bình thường sao? Còn hay hơn tiết mục diễn cuối năm nữa!” Chung Tĩnh Trúc có chút bực bội, cô bị gạt suốt nửa tháng, làm sao không bực mình cho được.
“Em gái nhỏ, anh không lừa em mà, những năm trước đúng là rất bình thường.” Mấy vị đàn anh bên cạnh thề sống thề chết giải thích nhưng một chữ cô cũng không nghe.
“Anh, hay là lát nữa để em kể chuyện cười nha?” Chung Tĩnh Trúc lật đật tìm đường lui, các đàn anh nắm lấy tay cô không buông nhưng thật ra chính là cô nắm tay bọn họ không chịu buông.
“Em gái nhỏ à, hay lát nữa em giả vờ múa rồi dùng giỏ trúc trùm lên đầu, vậy là không ai thấy mặt rồi.” Đàn anh Triệu đưa ra một ý kiến thật là… Chung Tĩnh Trúc thấy mọi người mạnh mẽ gạt tay mình ra, giận dữ bỏ đi.
Buổi biểu diễn này rất chuyên nghiệp nhưng chỉ là bên phía các cô không chuyên nghiệp, từ trang điểm đến quần áo, đều theo xu hướng khá đặc biệt, nếu dùng một chữ để hình dung thì là… Quỷ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.