Bạn đang đọc Lòng Tham: Chương 2 : Ôi, lại bị lừa rồi.
Bà Phương vừa gọi điện cho cô, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ bảo rằng Chung Tĩnh Văn đã về nhà rồi, nãy giờ bà quên không gọi báo cho cô. Vậy ra, việc cô đến Dao Trì hầu rượu hoàn toàn vô ích, vì dung mạo cô có chút “nam tính” nên “may mắn” chẳng được ai gọi cả. Cô rời khỏi Dao Trì vẫn không quên quay đầu mắng thầm, cô xinh xắn như vậy mà đám người kia mắt mũi để đâu thế không biết.
Chung Tĩnh Trúc tức đến đau bụng, không ngờ đêm nay cô mạo hiểm như vậy mà thành công cốc hết? Cô bực bội tháo bộ tóc giả ném xuống đất, dẫm dẫm mấy cái cho hả giận.
Cô vốn định về cục cảnh sát giả bệnh tiếp nhưng vừa sờ đùi liền phát hiện túi đựng súng của cô bị ai mở tung ra rồi, bên trong chỉ còn vài tờ ông nội Mao(ý chỉ tờ tiền in hình Mao Trạch Đông), sổ cảnh sát của cô đã không cánh mà bay? Cơn tức trong lòng cô nháy mắt tan biến, nỗi sợ hãi nhanh chóng ùa đến thế chỗ.
Cô gần như đoán được ông thầy Lưu Toàn sẽ mắng cô như thế nào vì trước đây… cô đã từng… làm mất… mũ cảnh sát.
Cô nhớ ban nãy lúc cô ngã vào lòng người đàn ông kia, anh ta có sờ sờ đùi của cô, lúc đó cô còn định rút sổ cảnh sát ra đập vào mặt anh ta, nói rằng cô là cảnh sát nhân dân, anh ta không thể sờ soạng cô như vậy.
Nhưng, sao bây giờ đâu mất rồi? Cô đánh rơi ở đâu thế này? Đang đau đầu nhớ lại những chuyện mình vừa làm lại giật mình hoảng hốt, cô đã rời khỏi Dao Trì, làm sao chui vào đấy tìm lại đây? Rồi cô lại cúi xuống nhìn bộ tóc giả xinh xắn đã bẹp dính dưới chân mình…
Khi Lệ Tô Liêu rời khỏi Dao Trì thì trông thấy ở trước cửa có vài người đang xô xô đẩy đẩy, trong đó có một cô gái dáng người nhỏ nhắn, tay trái bị vặn ngược kéo đi nhưng vẫn không phục mà giãy dụa cãi cọ.
“Có chuyện gì thế?” Anh bước đến khẽ hỏi nhưng không có ý định ngăn cản mấy người bảo vệ. “Lệ thiếu…”
Hai gã bảo vệ cảm thấy được quan tâm mà dẫn tới lo sợ, vì bình thường Lệ Tô Liêu rất ít khi xen vào chuyện của người khác, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ thấy anh lên tiếng, “Là thế này, cô gái kia cứ lén lén lút lút đi loanh quanh đây, chúng tôi hỏi cô ấy muốn gì mà cô ấy không chịu nói.”
Chung Tĩnh Trúc thấy hai tay của mình không còn bị siết chặt nữa liền quay đầu đi. Cô chẳng có ưu điểm gì, chỉ có trí nhớ tương đối tốt một chút, từ trước đến nay bài học bạn bè mất một tuần mới học xong thì cô chỉ cần một ngày là “dứt điểm”. Giọng nói cô vừa nghe chẳng phải là người đàn ông ban nãy cô vừa ngã vào hay sao?
“À, tôi quen cô gái này, cô ấy là bạn của tôi.” Không ngờ Lệ Tô Liêu lại hết sức nghĩa khí nói một câu giúp đỡ cô, Chung Tĩnh Trúc cảm động muốn rơi lệ.
“Hóa ra là bạn của Lệ thiếu.” Hai bảo vệ vừa nghe anh ta nói xong lập tức lộ vẻ xấu hổ, “Chỉ là hiểu lầm thôi, thưa cô, ban nãy chúng tôi hấp tấp quá, xin lỗi, xin lỗi. “Hai anh bảo vệ vừa nói vừa bước lui về sau rồi nhanh chóng bỏ đi, trước tiên đi khỏi đây đã, không thôi xui xẻo lại gặp phiền phức nữa. Những người làm bảo vệ ở quán Bar này rất hiếm khi bị đuổi việc vì làm việc tắc trách, đa số chỉ vì đắc tội khách quý mà mất việc thôi.
Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên nghĩ đến việc người đàn ông trước mặt cô rất có khả năng đã nhặt được sổ cảnh sát của cô, cô đang định lên tiếng hỏi lại bị người kia cướp lời, “Có phải là… tôi đã giúp cô hai lần rồi không?” Anh thấy Chung Tĩnh Trúc không chịu xoay người lại liền bước đến trước mặt cô.
“À… Cám ơn.” Chung Tĩnh Trúc bĩu môi. Cô làm cảnh sát, trước đây từng thấy biết bao ơn huệ không sao trả hết, giờ chỉ có chút ơn huệ nhỏ nhoi này mà dám đem ra khoe khoang trước mặt cô, cô chả thèm để mắt đến.
“Chỉ hai chữ cám ơn có được cái gì đâu?” Giọng nói của người đàn ông này rất dễ nghe, nhưng mà lời nói thì… Chung Tĩnh Trúc giật mình ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ anh ta, ừm có chút khiêm tốn không giống với người có lòng tham vô đáy chút nào.
“Vậy… anh muốn thế nào?” Đến lúc này cô mới nhận ra hai người đang đứng sát bên nhau, Chung Tĩnh Trúc theo phản xạ lui về sau vài bước, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ cảnh giác.
“À, hay là thế này…” Nói đến đây, nụ cười trên khóe môi của anh càng thêm tươi tắn khiến Chung Tĩnh Trúc khẽ rùng mình, càng cảnh giác cao hơn, “Đồng ý làm cho tôi ba việc.”
“Anh nghĩ chúng ta đang đóng phim kiếm hiệp chắc?” Chung Tĩnh Trúc vừa nghe xong liền trừng mắt nói, cái yêu cầu buồn cười như thế này mà anh ta cũng nói ra được, không thể hiểu nổi, “Sao tôi xem phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký suốt mà không thấy anh nhỉ?” Cô vừa nói vừa khoanh tay chống cằm ra vẻ suy nghĩ.
“Nếu tôi đưa cái này cho Lưu Toàn, không biết ông ta có cảm ơn tôi không nhỉ?” Anh chàng vừa nói vừa lấy trong túi ra một quyển sổ đen nhánh, quơ quơ trước mặt Chung Tĩnh Trúc.
“Thẻ của tôi!” Hai mắt Chung Tĩnh Trúc lập tức sáng lên, nhưng anh chàng kia cao hơn cô nhiều lắm, cô giơ tay nhảy nhảy định giật lấy nhưng với mãi mà không với tới được.
“À, đúng rồi, tôi còn phải nói với ông ấy, tôi nhặt được cái này trong Dao Trì, trên người một cô nàng hầu rượu.” Người đàn ông kia mỉm cười nói, nhưng từng chữ từng chữ đều hết sức cay nghiệt, Chung Tĩnh Trúc đỏ mặt, cô xấu hổ đến nỗi lớp phấn dày trên mặt cũng không che đi được gương mặt ửng đỏ của cô.
“Trả lại cho tôi!” Chưa bao giờ Chung Tĩnh Trúc hận mình sao lại thấp bé quá như lúc này, à không, cô căm thù cái tên đàn ông cao lớn trước mặt đây, anh ta chỉ đứng bình thường thôi cô đã với không tới rồi, thật là bực mình.
“Cô thấy yêu cầu của tôi thế nào?” Lệ Tô Liêu bình thản nói, sau đó lại còn nhẹ nhàng nhắc nhở, “Chỉ ba việc thôi.”, như kiểu anh sợ đầu óc cô không tốt chưa gì đã quên mất câu anh vừa nói vậy.
Chung Tĩnh Trúc hít vào thở ra rồi lại thở ra hít vào, cô cố gắng bình tĩnh lại, Lệ Tô Liêu vẫn kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh, không hề có ý hối thúc.
“Một chuyện!” Rốt cuộc cô cũng thỏa hiệp, bộ tóc giả trong tay cô bị cô bóp kéo, nó bị tra tấn đến nỗi thiếu chút nữa chỉ còn mỗi cái khung nhựa ở bên trong.
“Năm.” Anh chàng kia bình thản nói, tiếp tục đòi thêm quyền lợi ình. “Anh anh anh anh anh… đồ vô sỉ”. Rốt cuộc Chung Tĩnh Trúc đã biết cái gì gọi là miệng nam mô bụng bồ dao gâm, vẻ ngoài đạo mạo nhưng mặt người dạ thú!
“Bảy.” Anh vẫn mỉm cười nhìn cô, nụ cười ấy càng làm lửa giận của cô bùng cháy mãnh liệt, nhưng rốt cuộc cô vẫn phải chịu thua, “Ba, không thể thêm nữa.” Bộ tóc giả đáng thương kia cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp nạn, xoẹt một cái rách làm hai, tiếng xé rách cực kỳ dễ sợ.
“Ái chà, cái này là do cô chủ động đồng ý đấy nhé.” Anh cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, nhẹ nhàng đặt quyển số cảnh sát lên tay cô.
“Ai cơ, gì cơ, chúng ta có quen biết sao? Ba chuyện? Dẹp đi!” Chung Tĩnh Trúc vừa nhận được thứ mình muốn liền vội vàng giấu đi, vẻ mặt dương dương đắc ý, mặt hếch lên trời, dáng vẻ của cô chỉ có thể dùng hai chữ “bỉ ổi” để hình dung một cách chính xác nhất.
Người đàn ông ấy nghe vậy cũng không chút khó chịu, hai tay đút vào túi, chậm rãi bước đi, ven đường đã có một chiếc xe thể thao màu đen chờ sẵn từ lâu, lái xe thò người ra nhìn, dáng vẻ giống như muốn dỏng tai nghe xem nãy giờ hai người bên này nói về cái gì.
Đột nhiên Chung Tĩnh Trúc cảm thấy có gì đó không đúng, cô lấy thẻ cảnh sát của mình ra, vừa nhìn vào bên trong suýt chút cô rớt hai mắt ra ngoài, chiếc thẻ chỉ còn mỗi cái vỏ, giấy tờ bên trong đã bị ai lấy ra mất rồi.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc xe màu đen kia đã nghênh ngang bỏ đi.
Cô lật ra mặt sau chiếc thẻ thì thấy có một tấm danh thiếp màu vàng nhạt, mặt trên chỉ viết có ba chữ Lệ Tô Thiếu, phía sau là số điện thoại. Thiết kế kiểu gì thế này, đơn giản hóa chăng? Ngay cả anh ta làm công việc gì cũng không thấy viết nữa.
Tấm danh thiếp nhanh chóng bị cô vò thành một cục, đây là ăn cướp, là ăn cướp đó, Lệ Tô Liêu lấy đi thẻ cảnh sát của cô còn khủng khiếp hơn một đao giết chết cô nữa.
Đồn cảnh sát, bảo vệ bên ngoài đang ngồi ăn mì một mình đột nhiên ý thức trách nhiệm dâng cao, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bỗng thấy có cái bóng màu xanh xẹt một cái bay mất, anh hoảng hồn dụi dụi mắt nhưng tiếp đó không thấy gì nữa.
Chung Tĩnh Trúc chạy thẳng vào phòng thay đồ, rẹt một cái cởi bộ váy công chúa màu xanh ra, các cơ thịt trên người cô bị chèn ép từ nãy giờ rốt cuộc cũng có thể hít thở thoải mái. Bình thường cô mặc quần áo size L, vậy mà giờ phải chui vào bộ váy size S, đúng là giết người mà.
Khi cô vội vội vàng vàng tẩy trang thì bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, có lẽ mấy sư huynh của cô đã về rồi. Cô ôm bụng vịn tường, dáng vẻ đúng chuẩn cành liễu yếu ớt đong đưa trước gió.
“Em gái, đồ ăn còn nóng này, nhanh đến đây ăn đi.” Vài người vội bước ra đỡ cô ngồi xuống, Chung Tĩnh Trúc ngồi nhìn mấy món thức ăn khuya, sau đó trộm nhìn đàn anh Triệu, anh chàng này vẫn cười đùa tí tởn như bình thường, hoàn toàn không có chút gì giống như vừa gặp thất bại.
“Sao mọi người vui vẻ thế, nhiệm vụ hôm nay thuận lợi lắm hở?” Chung Tĩnh Trúc có chút chột dạ, cô thấy đàn anh Triệu đưa cho cô ly trà gừng lại càng áy náy hơn.
“Em có biết ban nãy bọn anh đi đâu không?” Đàn anh Triệu ra vẻ thần bí nói, Chung Tĩnh Trúc vô cùng phối hợp giả vờ ngớ ngẩn không biết.
“Dao Trì.” Đàn anh Từ ngồi xuống bàn, lén lấy một cái sủi cảo nhân tôm bỏ vào miệng, Chung Tĩnh Trúc lại tiếp tục giả vờ khiếp sợ. Đàn ông vui nhất chính là khi trông thấy ánh mắt tôn sùng ngưỡng mộ của phái nữ, các đàn anh của cô cũng vậy, vừa trông thấy ánh mắt sùng bái của em gái nhỏ liền cười thỏa mãn.
“Em gái nhỏ, anh cũng không muốn giấu em, chỗ đó cực kỳ đẹp, mấy cô gái hầu rượu đều vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn mấy minh tinh màn ảnh nữa!” Đàn anh Triệu say mê kể cho Chung Tinh Trúc nghe, cô cảm thấy mình không cần lo lắng vô ích nữa, đàn anh Triệu của cô đúng là đầu óc không được nhanh nhạy lắm.
“Nói linh tinh cái gì đó, có em gái nhỏ ở đây nói chuyện đàng hoàng một chút.” Đàn anh Tiếu, anh tuyệt đối là một chính nhân quân tử, lúc nào cũng đối xử với Chung Tĩnh Trúc như em gái ruột vậy, “Nhưng đúng là rất đẹp, em gái nhỏ, hôm nào muội muốn đến xem cứ bảo anh, anh sẽ dẫn em đi.”
Em gái nhỏ có thể nói là một người con tiêu biểu của tình huống liên hôn giữa các gia đình làm chính trị và buôn bán, cha anh là Cục trưởng thành phố nhưng lý tưởng của anh lại không cao cho lắm.
“Sao đội chúng ta lại được đến tận Dao Trì lận?” Rốt cuộc cô đã có cơ hội hỏi đến vấn đề mà cô đã thắc mắc cả tối hôm nay. “Tiểu sư muội, đồn của chúng ta bị đứng hàng thứ hai từ dưới lên.” Triệu sư huynh nói với vẻ không vui.
“Đại hội thể dục thể thao năm ngoái rõ ràng chúng ta còn đoạt giải quán quân kéo co mà!” Đàn anh Từ cũng lên tiếng, Chung Tĩnh Trúc nghe mà muốn ôm bụng cười, trời đất ơi, thi kéo co phải có ba nam ba nữ, nhưng bên đội của cô lúc đó không có nữ nên phải phái ra sáu nam, vậy mà bọn họ còn tự hào với chiến thắng đó sao?
“Đừng nghe lời mấy người đó, vì đêm nay Dao Trì có mấy người không thể đắc tội nên mấy đồn kia ai cũng tránh, cuối cùng mới rơi vào tay chúng ta.” Đàn anh Tiếu vừa nói vừa trêu chọc đàn anh Triệu, “Hôm nay cậu ta vừa gây họa.”
“Có rắc rối gì đâu? Tốt xấu gì lúc đó mình chỉ trò chuyện với Lệ thiếu một chút thôi.” Đàn anh Triệu trái lại không cảm thấy đấy là chuyện xấu hổ, ngược lại còn ra vẻ tự hào làm Chung Tĩnh Trúc vô cùng bất ngờ, được lắm, vết thương lần này của cô không phải cũng nhờ vị sư huynh này góp phần sao?
“Lệ thiếu… là ai?” Chung Tĩnh Trúc vội vàng dò hỏi, thật ra lúc đầu cô đã cảm thấy khiếp sợ rồi, vì ngay cả sư phụ cô, Lưu Toàn, cũng phải cung kính với anh ta, nhất định anh ta rất có thế lực, xin lỗi tha cho ánh mắt thiển cận của cô, cô chỉ biết anh ta lợi hại nhưng lợi hại như thế nào thì cô chịu chết.
“Lệ thiếu, là Lệ Tô Liêu.” Đàn anh Triệu chỉ đơn giản nói ra một cái tên. Chung Tĩnh Trúc tiếp tục lắc đầu, “Tam thiếu đó!” Đàn anh Từ cũng tham gia, Chung Tĩnh Trúc lại lắc đầu, “Lệ gia Tam Thiếu?” Đàn anh Tiếu nhập cuộc.
“Không cần các anh giải thích nữa!” Chung Tĩnh Trúc rốt cuộc không nhịn nổi nữa phải phát hỏa, các anh của cô không giải thích mà cứ lặp đi lặp lại mấy chữ đó là gì? Chẳng lẽ bọn họ cũng chỉ biết có bấy nhiêu đây? Cuối cùng, kết luận: Anh ta rất lợi hại. Chung Tĩnh Trúc thật lòng ức muốn phọt ra một ngụm máu vào người bọn họ.