Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 9
Vương Bồi ngủ một mạch đến tận 10 giờ mới tỉnh, rửa mặt sạch sẽ mới
mở cửa thì thấy Ngao Du đang ngồi nhàn nhã ở sôpha trong phòng khách,
trên tay cầm chiếc điều khiển MP4. Trên bàn đặt hai cái đĩa, một đĩa
bánh bao còn đĩa kia là bánh quẩy, bên cạnh còn đặt một hộp sữa cũng một đĩa dưa góp.
Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô còn nhớ rất rõ vừa
mới nhăn mặt mắng Ngao Du chuyện kia. Vốn nghĩ là anh ta sẽ giận, hoặc
là ấm ức nhìn cô, ai dè không nghĩ tới anh ta thực sự đi mua bữa sáng,
bản thân ăn còn chưa tính lại còn mua cho cô nữa.
Nghĩ ngợi chút, trong lòng Vương Bồi áy náy, cười cười khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh anh ta, lấy lòng bảo: “Tý nữa tôi đi mua thịt sườn, anh
có cùng đi không?”
Ngao Du cũng không thèm ngẩng đầu nhìn, kiên quyết nói: “Không đi, ta đang xem tiểu thuyết đây này”
“Nhìn cái gì cơ?” Vương Bồi thấy hứng thú quá muốn ngó xem, nhìn vài
lần thì thấy choáng váng cả đầu. “Hây da, anh có biết người ta viết gì
không?”
Ngao Du nhăn mặt “Không phải là chuyện tiểu thuyết ngôn tình đấy
thôi, lại còn viết cái gì nhỉ, yêu đương nghiêm chỉnh, có chỗ tác giả
viết khác chút là, đem nữ biến thành nam làm hại ta tưởng nhân vật nữ
chính là một nam nhân”
Đó rõ ràng là nam nhân mà!
Có trời mới biết được Ngao Du đang xem truyện này lại là truyện đạm
mỹ. Tuy là nói Vương Bồi cũng xem nhưng cô cũng có ý thức mãnh liệt mình là thục nữ, còn Ngao Du thì sao – chỉ là một tên ngốc nghếch, nếu anh
ta học theo ngứa nghề muốn làm bậy thì sao đây? Nếu từ nay về sau hắn
biến đổi tính thì làm sao bây giờ? Tuy nói Vương Bồi có thể dễ chấp nhận chuyện người khác biến thái, nhưng nếu là Ngao Du biến thái thì sẽ
không tốt chút nào.
Một thiếu niên anh tuấn như thế mà biến thái kiểu đó thì con gái còn
muốn sống nữa hay không đây? Vương Bồi nhanh tay đoạt lấy máy MP4 trong
tay anh ta, rồi nhanh chóng xoá hết, lại ngó xem một chút các nội dung
khác – cô muốn khóc rồi đây này.
“Nè…Anh có còn là người bình thường nữa không đấy…Đồ ngựa đực, ngược, lại còn nữ bạo lực nữa. Anh đã xem đến đâu rồi hả?” Vương Bồi lại nhanh tay xoá hết sạch rồi lôi mấy trăm bài thơ Đường ra ngoài. Tốt xấu gì
cũng không được làm hư anh bạn nhỏ.
Ngao Du vẻ mặt vô tội nhìn cô, “Tôi mới xem đến loại thứ ba thôi”
Dừng lại chút rồi ấm ức bảo: “Xem cả buổi toàn là chuyện như thế. Hơn
nữa, trong đó lại có một đống nam nhân, có đến những 10 đại ca, ta xem
đầu óc đều choáng váng hết cả đây này. Hoặc là còn nói chưa hết hai câu
thì đã trực tiếp cầm….” Giọng anh ta im bặt chỉ còn ánh mắt sáng quắc
nhìn Vương Bồi, nhỏ giọng bảo: “….Một chút động tác gì cũng không có…”
“Cầm cái gì?” Vương Bồi có chút hoài nghi nhìn anh ta nghiêm túc hỏi. Ngao Du quay đầu bỗng dừng cười “hắc hắc”, “Ta không nói được, nói tý
nữa cô lại đánh tôi mất”
Nhìn anh ta trông giống đứa bé thì hiểu được là không có chuyện tốt
rồi. Khoé miệng Vương Bồi mím lại, tốt hơn là không truy nữa. Khó khăn
lắm mới thu toàn bộ MP4 về, “Tôi sẽ tìm cho anh mấy chuyện có tên là (như Anna Katerina) anh thấy thế nào?”
Ngao Du: “..”
Ăn xong điểm tâm, Vương Bồi dẫn Ngao Du đi mua sườn heo.
Tuy nói giữa năm là thời tiết nóng nhất, nhưng do trấn nhỏ này dựa
vào núi non, nước sông nên nhiệt độ so với bình thường trong thành giảm
hơn rất nhiều, hai người đi dọc trên đường dưới những rặng cây cũng
không biết nóng nhiều hay ít nữa.
“Có cá trong sông đó” Vương Bồi cao hứng giới thiệu, “Là chỗ khu vực
quản lý nuôi thả, không cho ai bắt, vài năm rồi nên chúng rất béo. À, mà chúng nó ngày nào cũng tụ tập ở chỗ khúc sông kia, cũng chẳng sợ người
tý nào” Nói xong cao hứng kéo tay Ngao Du đi nhìn cá.
Ngao Du thì chẳng thấy thú vị gì, “Cá có gì đẹp, ngày nào ta cũng nhìn thấy, chán lắm”
“Có ý lắm! Nhưng đây không phải là cá tự nhiên mà là cá nuôi nhé. Ở
chỗ này này, tiếc là không mang chút bánh, nếu không có thể cho cá ăn”
Vương Bồi ngồi xổm xuống bên bờ sông lải nhải, ngẩng đầu thấy Ngao Du
vẫn còn đứng ở giữa đường thì vẫy vẫy tay nhiệt tình bảo anh ta: “Anh
lại đây nhìn một cái nào”
Ngao Du chần chừ chốt lát rồi nghĩ ngợi chút chậm rãi đi đến gần bên
cô ngồi xuống, lại từ từ ngó đầu nhìn lên phía thượng nguồn…
Phía hạ nguồn sông Dao này nước rất cạn, nước lại sạch sẽ trong suốt
có thể nhìn thấy đáy, nhìn rất rõ cá tôm cua bơi lội tung tăng. Cũng
đang bình thường như thế đột nhiên trong nước xảy ra chuyện khiến cho số khách bên bờ sông tăng gấp bội.
Chuyện xảy đến rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, có muốn tức giận cũng
chịu không biết chuyện gì xảy ra, tự dưng bọn tôm cua cá bỗng dưng tản
đi hết, nếu chúng mà là người thì Vương Bồi nhất định sẽ dùng đến một
thành ngữ quen thuộc “Tè ra quần”
Có trời mới biết được là có chuyện gì?
Có du khách chạy nhanh lấy máy ảnh chụp chụp, còn hướng dẫn viên du
lịch thì kinh hoảng, mới vừa rồi cá dưới nước còn bình thản bơi lội ấy
thế mà lúc này chẳng thấy con nào, cứ đứng ngơ ngác nhìn xuống nước
không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.
“Nhìn làm gì, chỉ có mấy con cá nhỏ, bộ dạng cũng chẳng đẹp gì cả”
Ngao Du đứng lên, thấy Vương Bồi đang ngồi bất động, đưa tay túm chặt
lấy cô kéo đứng dậy.
Vương Bồi vẻ mặt hồ nghi vuốt vuốt cằm, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói xem tự dưng bọn cá khác thường như thế là có chuyện gì?”
“Có gì hả?” Ngao Du cúi đầu, gương mặt xinh đẹp nhìn dưới ánh mặt trời lung linh.
Vương Bồi còn chưa nói hết thì anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bờ
bên kia có mấy du khách đang chụp ảnh rống lên: “Này, anh kia, chụp cái
gì mà chụp, có mang ảnh đem xoá hết đi không, nếu không ta kiện anh đó”
Vương Bồi nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy có mấy du khách đang
đưa máy ảnh về phía Ngao Du chụp liên hồi, có người bị anh ta quát to sợ quá suýt rơi máy ảnh xuống, mặt thì trắng bệch.
Thực ra thì Vương Bồi có thể lý giải được tâm lý của mấy du khách đó, nếu là cô bỗng dưng nhìn thấy một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như thế cũng
muốn chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm. Thế nhưng đối với Ngao Du mà nói thì anh ta lại có chút ngược lại, lúc nói chuyện thì người đã trèo lên cầu
đi mất rồi. Như tính anh ta mà phát tác thì sẽ đẩy mấy người kia xuống
sông ấy chứ.
Vương Bồi nóng nảy, chạy đuổi theo anh ta. Vừa chạy được hai bước thì gặp người quen, lão Thiết đang cùng hai thanh niên từ trong sở cảnh sát cười cười nói nói đi ra hướng về phía này.
“Chạy mau hỗ trợ chút” Vương Bồi túm lấy lão Thiết, thở hồng hộc bảo: “Chú….mau tóm tên kia quay về giúp cháu với, họ chụp ảnh anh ta, anh ta muốn tìm họ tính sổ đó..”
Lão Thiết đã gặp qua bản lĩnh của Ngao Du, tự dưng hiểu được nếu anh
ta mà tính tình bộc phát thì chắc chắn mấy du khách kia chỉ có chịu
thiệt mà thôi, lúc đó náo loạn mà gặp chuyện không may, chắc chắn họ sẽ
chịu không nổi. Vì thế nhanh chóng chạy lên cầu, kéo theo hai thanh niên chạy phía sau, vừa chạy vừa gọi to: “Du ca, Du ca, anh bình tĩnh chút
đi”
Một lát sau lão Thiết mặt đầy mồ hôi lôi được Ngao Du trở về, trịnh
trọng giao anh ta tận tay cho Vương Bồi, còn nói: “Bồi Bồi, cháu phải
xem cẩn thận đứa bé này nhé” Vương Bồi còn biết nói gì nữa đâu.
Nhưng cô không biết trách mắng anh ta kiểu gì được, nói đi nói lại,
anh ta tính tình có chút bạo lực, chuyện hôm nay cũng không phải anh ta
sai. Vấn đề ở chỗ là, Vương Bồi cũng không phải mẹ anh ta, dựa vào cái
gì mà trông nom anh ta cẩn thận cả ngày được. Lúc này Ngao Du bỗng nhìn
thấy sắc mặt mọi người, lập tức bình tĩnh lại, nhìn Vương Bồi cười, nhẹ
nhàng nắm tay cô bảo: “Chúng ta đi mua sườn đi, sợ tý nữa muộn mất,
không còn để mua nữa.”
Giọng anh ta nho nhỏ, đầu cúi có vẻ biết lỗi, chẳng qua là không chịu mở miệng thôi, rõ là sĩ diện.
Thôi bỏ đi! Vương Bồi nhìn anh ta vung tay lên: “Chúng ta đi mua sườn đi” Đây cũng không phải con của cô, cô dựa vào gì để dạy dỗ người ta
ha…
Một lúc sau hai người đã mua được ba cân sườn mang về, trên đường
đụng phải Từ Lý đang làm hướng dẫn viên du lịch, thường ngày nhìn xuống
sông Dao giảng giải thao thao bất tuyệt. Vậy mà giờ trong sông chẳng còn bóng con cá nào. Thật là gặp quỷ giữa ban ngày nha!
“Anh nói xem, có thể có chuyện gì xảy ra rồi”
Về đến nhà, lại gặp được lão Thiết và hai thanh niên đang đi từ
thượng nguồn xuống, lão Thiết nhịn không được nói: “Hai ngày trước cũng
vào giờ này có xảy ra một lần, đang yên đang lành lại giống như gặp quỷ, một hai giây sau đã chạy mất không thấy bóng dáng, đến mãi ngày hôm sau mới thấy chui ra. Bồi Bồi à, con đọc nhiều sách, chuyện này có phải…có
dự báo thiên tai gì không”
Lão Thiết nghi ngờ cũng không phải là không có lý, vài năm gần đây
không phải khắp nơi đâu đâu cũng có thiên tai sao, nhưng có người lại
nói là chuyện này đều được động vật báo trước, không biết chuyện này có
phải là chuyện lớn không?”
Vương Bồi chạy nhanh trên mạng tìm, nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm
được đáp án. Ngao Du thì ngồi im lặng ở bên nghe hai người nói chuyện,
cũng không xen một câu nào.
Chờ lúc lão Thiết đi rồi, Vương Bồi mới gọi điện thoại cho Vương giáo sư và Thái Hậu, điện thoại Vương giáo sư vẫn như cũ không liên lạc
được. Thái Hậu ở đầu dây bên kia thì đang chơi mạt chược, cơ bản cũng
không để ý đến cô, nói một câu: “Haiz, vậy con tự tìm đi” Sau đó thì cúp máy. Cuối cùng tất cả mọi chuyện muốn nói cũng chịu, Vương Bồi lâm vào
bế tắc.
“Ta cảm thấy thế này…”Ngao Du đang ăn miếng kem vào mồm chậm rãi nói: “Các người kinh sợ chuyện nhỏ, để ý quá đến chuyện này làm gì, cái gì
cũng có nguồn gốc của nó ha. Chắc chúng nó cũng bình thường thấy nhàn
nhã quá muốn vận động một lần hoặc là tự dưng thần kinh lên, bọn tôm cá
ngu xuẩn nhát gan lại phiền phức, một chút động não cũng không có” Nói
xong còn khinh thường “hừ” một cái. Anh ta còn dám nói tôm cá ngu xuẩn,
lại còn nói bọn chúng nói chẳng trông cậy gì bào bộ não nữa chứ. Cùng
tức giận với bọn cá chắc cũng chỉ có đại gia Ngao Du một người thôi.
A nhưng anh ta nói cũng có phần đúng, bọn cá này không chừng cũng bị
doạ sợ nên tạm thời trốn, lão Thiết không phải cũng nói đến hôm sau
chúng nó lại chui ra hay sao. Thế nhưng là có chuyện gì nhỉ mà lại làm
cho cả đàn cá này bị doạ sợ chạy hết như thế, chả nhẽ là thấy Ngao Du,
tự biết mình xẩu hổ, chạy trốn mất. Ngao Du này mà so với Tây thi thì
chỉ có hơn chứ không kém.
Gữa trưa và tối Ngao Du rất là vui vẻ, vẻ mặt ôn hoà cả ngày, Vương
Bồi nhân cơ hội hỏi anh ta: “Tôi nói anh đừng giận nhé. Một người đàn
ông lớn như thế mà giống trẻ con, suốt ngày quanh quẩn ở trong nhà,
không chán sao. Anh không có chuyện gì lớn để làm à? Nếu không có thì
cũng có chuyện nhỏ để mà làm chứ, có biết không?”
Ngao Du tức quá nhìn cô, vô cùng mất hứng: “Ai nói ta không có, không phải là ta có sở thích bơi lội sao?…Còn các người thì…”Anh ta bỗng như
nghĩ đến cái gì, giọng bỗng dừng lại.
Hôm nay đã là hai lần anh ta đang nói dở thì dừng lại rồi, chả nhẽ đứa trẻ này lại có bí mật gì không thể nói ra được sao?