Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 6
Trận mưa này đến cũng nhanh mà tạnh cũng nhanh, chỉ một lát là ngừng. Thoạt nhìn bên ngoài sạch sẽ, mưa đã đem toàn bộ tro bụi rửa sạch, núi
và cây đều trông như mới, từng chiếc gân lá nhìn rất rõ.
Ngao Du rõ ràng là vừa trải qua trận chiến, thế mà trên người lại
chẳng có dấu vết gì, trừ trận mưa làm ướt ra thoạt nhìn bên ngoài trông
có chút đáng thương. Ừ, mà anh ta hiện giờ thoạt nhìn giống như học sinh trung học làm sai chuyện vậy.
Hơn nữa, hắn rốt cục làm sai nhiều hay ít nhỉ?
Vương Bồi cảm thấy rất khó đoán. Mặt mũi anh ta trông rất non, da thì trắng nõn, mới nhìn thì cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi thôi. Hơn nữa
hành vi cực kỳ ngây thơ, đơn giản, nếu nói bình thường thì cũng chỉ vừa
tròn hai mươi mà thôi. Nhưng mà không hiểu sao có lúc anh ta lại làm cho người ta cảm giác bí hiểm, ánh mắt mêng mông, nhìn người có lúc như
xuyên thấu vào người ta vậy. Ánh mắt như thế, hình như không giống một
thiếu niên vừa mới tròn hai mươi tuổi.
Nghĩ ngợi một lúc cô đơn giản hỏi trực tiếp anh ta, “Anh bao tuổi rồi?”
Ngao Du từ từ quay đầu nhìn cô, nét nghi hoặc đầy cảnh giác hiện lên
trong mắt, giống như những lo lắng của cô bằng những lời này không biết
có phải cạm bẫy không vậy. Điều này làm cho Vương Bồi có chút kỳ quái,
coi cô hiểu biết anh ta, bản tính của anh ta, với vấn đề quá dễ hiểu này thì sẽ nhanh chóng trả lời ngay. Thế mà anh ta lại cố tình cảnh giác
như vậy, chẳng nhẽ tuổi cũng giữ bí mật nữa ha?
Thấy Vương Bồi vẫn nhìn mình chằm chằm, Ngao Du từ từ quay đi, từ từ hỏi: “Cô bao tuổi rồi?”
“Tôi hai mươi sáu”, Vương Bồi càng cảm thấy hứng thú, chống cằm mong chờ anh ta trả lời.
Ánh mắt Ngao Du nheo lại, tự dưng trở nên có uy lực mười lần, “Ta…so với cô lớn…rất nhiều”
Vương Bồi lập tức bị anh ta làm cho choáng váng mơ hồ, hoàn toàn không chú ý đến vấn đề anh ta trả lời cô.
Buổi chiều ăn cơm trong sân, Vương Bồi gọi Ngao Du khênh chiếc bàn
nhỏ trong nhà đặt ra sân, dưới cây hương phỉ. Tiện lúc trời mưa xong,
bầu trời trong xanh, không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ tới mang
theo cảm giác mát mẻ, chỉ ngồi trong sân nhà thôi cũng đã cảm thấy rất
thích rồi. Huống chi còn được ăn món thịt kho tàu rất ngon nữa – Ngao Du kéo chiếc đĩa đặt trước mặt một mình ăn hết.
Thái Hậu vừa đùa vừa nói chuyện với anh ta, trông bộ dạng rất cao
hứng. Vương Bồi tò mò hỏi anh ta, “Anh tập võ như thế nào? Mời thầy giáo đến nhà hay đến tận quán võ để học. Sao lại lợi hại thế? Có thể dạy tôi được không?”
Lúc này di động của Thái Hậu trong phòng vang lên, Thái Hậu không
bình thường vọt thẳng vào phòng, Vương Bồi thấy hành động như thế thì
khẳng định là Vương giáo sư gọi điện thoại về. Đi đến Tây Tạng, sóng
cũng không tốt mấy, gọi cả di động cũng không được, vì thế ông chỉ chờ
tới lúc chạng vạng mỗi ngày mới gọi điện thoại về. Nhưng lần này ông gọi điện cho Thái Hậu thì đã là một tuần rồi, cả giọng của Ba mình Vương
Bồi cũng còn chưa nghe nữa…
“Học cái gì? Ngao Du khó hiểu nhìn cô, trông mơ mơ màng màng.
“Võ công ha!” Vương Bồi học động tác của Lý Tiểu Long, còn hét ra hai tiếng “Ngao”
Ngao Du không nói gì, cau mày đôi chút, mất vài giây sau, anh ta mới
nghĩ ngợi nói, “Tại sao muốn học võ vậy? Này…Trời sinh ra không phải đã
có sao? Cô sẽ không có à?”
Vương Bồi suýt ngất xỉu. đứa bé này, lúc bình thường thì trông rất
thành thật, thế nào mà nói ra lại làm cho người khác tức đến thế cơ chứ?
Nhìn thấy cô có vẻ tức giận, Ngao Du không muốn kích thích cô thêm
nữa, nghĩ ngợi chút tạo ra tư thế nghiêm túc nhìn cô bảo: “Cái này căn
bản không cần luyện, ừm, cô muốn học, ta sẽ dạy cho cô” anh ta gắp một
củ lạc từ đĩa nhỏ đưa cho cô, “Cô cầm lấy”
Vương Bồi không biết anh ta làm trò gì, nhưng vẫn nghi ngờ, mở to hai mắt nhìn anh ta xem xem anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
“À, đi tìm mục tiêu trước nhé” Ngao Du chỉ vào trên tường không biết
đã có một hạt đào trong lỗ nhỏ ở đó từ bao giờ bảo: “Tập trung tinh
thần, sau đó dùng trí tưởng tượng, dùng ý niệm của cô trong đầu đập nát
nó.”
“Được rồi, đi tới” Vương Bồi bỗng phản ứng lại, tay run lên, củ lạc
rớt xuống, bị cô dẫm cho một nhát vỡ tan, “Ý niệm trong đầu à, anh cho
là anh có công năng đặc dị sao?” Thật đúng là cứ tưởng anh ta có bản
lĩnh gì, làm loạn cả nửa ngày thì ra lại trêu trọc cô.
“Sao cô lại không tin vậy?” Ngao Du mặt đỏ lên, lại còn có chút tức
giận. “Ta làm mẫu cho cô xem nhé, này, cô có nhìn thấy con chim kia
không?” anh ta chỉ vào con chim màu xanh đậu trên cây giữa sân bảo Vương Bồi.
Vương Bồi nhìn chăm chú, bỗng có chút kinh ngạc. Cô ở trấn Dao này đã nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ gặp một con chim có bộ lông màu sắc
sặc sỡ đến vậy (6 màu), chân và miệng màu đỏ, đỉnh đầu cón có
mấy cái lông màu lam, trông cực kỳ xinh đẹp quỷ dị. Ánh mắt tròn nhỏ
xoay xoay, tựa như nhận ra hai người đang nhìn nó, cẩn thận bước từng
bước, chui ra khỏi đám lá cây rậm rạp.
“Ta đếm từ 1 đếm ba, lập tức làm con chim kia rơi xuống” Anh ta vừa nói vừa nhặt 1 củ lạc trong đĩa lên.
Nhưng đúng vào lúc đó bỗng có chuyện quỷ dị xảy ra. Chỉ thấy con chim kia kêu “Cạc cạc” hai tiếng, rồi vỗ cánh bay đi trốn. Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong vòng vài giây, chim lạ chạy trối chết, nhanh chóng
biến mất trước tầm mắt của Vương Bồi. “Ây da da má ơi..” Vương Bồi lảo
đảo vào phòng, miệng la to, “Ai biết con chim kia lại hiểu tiếng người
đến thế”
***
Buổi tối Thái Hậu vui sướng nói với Vương Bồi bà định ngày mai đi Thượng Hải.
“Cái gì?” Vương Bồi không hấp thụ nổi chuyện đột biến này, “Vì sao? đang yên đang lành sao lại muốn đi Thượng Hải vậy?”
Thái Hậu vốn là người Thượng Hải, sau khi kết hôn với giáo sư Bành
mới chuyển đến trấn này ở, về lý thuyết, Vương Bồi cũng có gốc sâu xa
với Thượng Hải. Nhưng cô lại không thích nơi đó chút nào, nói thẳng ra
thì cô kỳ thực không thích dì của cô.
Thái Hậu họ Bành, là tiểu thư Thượng Hải truyền thống. Nhưng đây là
chuyện của nhiều năm trước, về sau nhà họ Bành tụt dốc, Thái Hậu cũng
rất ít khi nói đến chuyện huy hoàng này. Nhưng dì của Vương Bồi lại
không như thế, lúc nào cũng tức giận với bà, lúc nào cũng nhắc lại thời
thơ ấu giàu có phú quý trước kia.
Dì lúc ấy rất tự hào mình là Tiểu thư Thượng Hải, nói năng luôn có vẻ cao quý, cứ há mồm ra là “Các người ở nông thôn..”. Lần nào cũng như
lần nào. Mỗi lần Vương Bồi đi Thượng Hải, đều phải lấy sức cô nàng 6
tuổi chịu khó nghe trưởng bối giáo huấn gia thế vinh quang hiển hách đã
qua…
Cửa lớn Vinh gia mở thế nào, quản lý người trong nhà quy củ ra sao,
đồ đạc trong nhà đắt tiền thế nào, còn có bà nội mặc quần áo ra sao, còn nói cái gì gì đó…..đợt chút.
Chỉ tiếc là dì cũng không có gì tốt cả, dì vốn không phải là người
thực xuất sắc, sách cũng đọc không nhiều, cả đời cũng không có làm được
chuyện làm ăn gì lớn, chồng dì là một công nhân thực thà, bình thường,
cả hai con đều không chịu kém bố mẹ, đại học cũng thi không đỗ, đã sớm
ra ngoài làm ăn buôn bán. Vậy mà còn cố ra vẻ giáo huấn chút hư danh cũ, suốt ngày đều nhắc đến làm thế nào kiếm ra nhiều tiền, cuối cùng đến 30 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn.
Vương Bồi và dì đã náo loạn rất nhiều năm, lúc đó, bà nội Vương Bồi
vẫn còn sống, cô lúc đó vẫn đang học sơ trung, chuyện xảy đến vào năm
Vương giáo sư mang theo cả nhà đi Thượng Hải thăm ông bà nội.
Do nhà dì điều kiện gia đình không giàu lắm, năm nào cũng để nhà họ
Vương tiếp tế liên tục. Tình cảm của Vương giáo sư và Thái Hậu rất tốt
cho nên năm nào cũng chu cấp cho mấy ngàn vạn tiền, mà nửa câu cảm ơn
cũng không có. Hơn nữa dì cũng là người không biết điều, đã được hưởng
ân huệ không nói thì thôi lại tự dưng có lần nói trước mặt Vương giáo sư của Vương Bồi vẻ khinh thường: “Đồ học đòi”
Thế là Vương Bồi lúc đó với dì trở mặt. cô cũng không thẹn là con gái rượu của Vương giáo sư, tính nết rất giống cha, lúc thường thì rất ôn
hoà, thật thà, nhưng nếu chọc vào thì miệng của cô cũng vô cùng sắc bén, ngoan độc. Cô ỷ vào mình còn nhỏ tuổi, nói chuyện chẳng kiêng nể gì, cứ mắng xa xả toàn bộ nhà dì triệt để.
Thái Hậu vốn đã không hài lòng với thái độ của chị mình, cho nên đối
với hành động của Vương Bồi chỉ thản nhiên trách mắng hai câu rồi thôi.
Vương giáo sư cũng ý tứ, vừa ra khỏi cửa thì đến ngân hàng lĩnh một vạn
đồng đưa cho Vương Bồi, bảo cô đi ra chợ mua gì gì đó, “Hàng năm ta cũng không đầu tư gì nhiều, nên cả tiếng vang cũng không có. Biết thế sớm
đưa tiền cho con gái chúng ta, đi chơi mua sắm, quay đầu lại nhìn con
thấy mặt mà đã giận rồi”
Về sau chuyện tiếp tế hàng năm ngừng lại, tiền tiêu vặt hàng tháng
của Vương Bồi tăng lên không ít, nhưng nghe nói dì ở nhà đã mắng Vương
giáo sư và cô thê thảm.
Cô vốn không thân với dì cho lắm, bắt đầu từ chuyện này. Mà Vương Bồi cũng không nguyện ý nói chuyện cùng dì. Sau nhiều năm, khi bà nội mất
mới đến Thượng Hải lần nữa.
Nhưng Thái Hậu và cô lại bất đồng ở chỗ, rốt cục lại có huyết thống
cùng dì là chị em, mà tính Thái Hậu lại vô cùng thoải mái, vài ngày cũng không thèm quan tâm. Nhưng bà cũng không thèm nhắc đến chuyện tiếp tế
nữa.
“Lúc này dì của con về nước, dù sao mẹ cũng phải đến. Nói dì của con
không về cũng phải đi” Thái Hậu thấy sắc mặt Vương Bồi thì biết rõ cô
nghĩ gì, vì thế véo mạnh mũi cô, nhỏ giọng trách móc: “Con bé này cũng
thật nhỏ mọn, thù dai quá ha, bây giờ đã lớn rồi thế mà còn nhớ sâu
thế!”
Vương Bồi cảm thấy không vui, tức quá nói: “Nhưng mà chuyện kia, ai
cho dì ấy nói ba như thế, con hận dì ấy cả đời” Sau lại thêm câu “Ai
muốn nói con thế nào thì nói, con mặc kệ”
Cô vừa nói thế, Thái Hậu cảm động quá, hai mẹ con bần thần trong chốc lát, rồi Thái Hậu bảo đi đặt vé máy bay.
“Vậy mẹ khi nào thì trở về?” Vương Bồi tự dưng thấy không quen, hai
vị lớn tuổi cũng thật là, tự dưng không bảo nhau đều đi cả, chỉ chừa lại mỗi cô trông nhà. Thật vất vả mới có một kỳ nghỉ hè, ấy thế mà cô lại
cô đơn một mình.
‘Không phải còn có tiểu Du đấy thôi” Thái Hậu đối với Ngao Du rất yên tâm, cười hơ hớ nói: “Nó cùng ở với con, mọi chuyện đều tốt, mẹ yên
tâm”
Tên kia giống trẻ con bỏ xừ, tâm trí cũng còn chưa trưởng thành, trừ
chuyện đánh nhau ra thì cũng chẳng có cái gì tốt cả, thế mà làm Thái Hậu thích như vậy.
Mọi chuyện đã đến nước này Vương Bồi không vui cũng chẳng còn cách
nào, chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời gọi điện thoại đặt vé máy bay cho Thái Hậu.
Đến tối cô còn nhớ rõ con chim kia, vì thế lên mạng tìm. Cuối cùng
lại có chuyện, laptop thế nào mà cũng không mở được, cô đành phải mở cửa phòng Ngao Du, vào phòng anh ta mở máy tính.
Thực ra thì lúc này cũng chưa muộn lắm, mới có mười giờ, cách giờ đi
ngủ còn xa. Hơn nữa Ngao Du lại đang ngủ gà ngủ gật, cố gắng sống chết
ngủ cho bằng được.
Vương Bồi tìm trên mạng cả buổi nhưng cũng không tìm được loài chim
kia, vì thế mới lên diễn đàn hỏi, đang chờ người ta trả lời thì bỗng
nghe Ngao Du ở bên cạnh hỏi một câu: “Ta nói với cô, không biết có phải
cô cố ý ở lại cùng ta không?”
Vương Bồi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ta bỗng chốc tỉnh ngộ,
hung hăng vỗ tay đánh “bốp” một cái, nét đắc ý hiện ra trên mặt: “Cô…có
phải cô muốn ngủ cùng ta không.”
Vương Bồi: “…”