Long Thái Tử Báo Ân

Chương 56


Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 56

Đứng trước mặt là người xa lạ, giáo sư
Vương lúc nào cũng rất khách khí, vì vậy, còn chưa rõ thân phận của Ngao Du, ông già cũng có chút hoà ái dễ gần, cười hơ hớ nhìn Ngao Du, vẻ mặt hiền lành hỏi: “Cậu bé, cậu tìm ai?”

Ngao Du định trả lời thì Vương Bồi đã vọt ra trước rồi, đi tới chặn ngang giữa cửa, ngăn Ngao Du và giáo sư Vương ra.

“Đưa…” Cô một câu định nói là đưa thư
chưa xong thì trong bếp Thái Hậu đã đi ra tiếp đón niềm nở: “Là Tiểu Du
phải không, mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm đó”

Vẻ mặt Vương Bồi khiếp sợ quay đầu, Thái Hậu lén nháy mắt với cô, ý bảo cô là yên tâm chớ sốt ruột, lo lắng.

Vương Bồi bỗng chốc tỉnh táo lại, chỉ
biết suýt nữa là mình lại phạm sai lầm, giáo sư Vương rất tinh, ánh mắt
kia nhìn rất chuẩn, Vương Bồi nói một câu đưa thư chuyển phát nhanh sao
có thể gạt ông được, lúc đó người không đuổi đi nổi, lại dẫn tới làm ông hoài nghi, vừa gặp mặt đã gây ấn tượng không tốt, sau này lại càng khó
hơn.

Ngao Du cười tủm tỉm vào phòng, nhìn phía giáo sư Vương cười cười gật đầu, rất lễ phép chào một tiếng: “Chú khoẻ
không ạ” Lại đặc biệt nhiệt tình tới gần trước mặt Thái Hậu, lên tiếng
chào hỏi bà trìu mến: ‘Dì Bành à, dì đến rồi sao. Đã lâu không thấy dì
rồi, sao càng ngày nhìn dì càng trẻ vậy, thoạt nhìn như chị của Vương
Bồi vậy đó”

Thái Hậu thật ra rất cao hứng, nhưng giáo sư Vương thì rõ ràng mặt đen lại, nhỏ giọng thì thầm: “Được lắm, trong
nhà tôi nuôi dưỡng hai khuê nữ” Rồi ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi Vương
Bồi, “Đây là ai thế?”

Vương Bồi liền cười cười: “Là bạn của con”

“Bạn của con sao?” Giáo sư Vương méo mặt, ánh mắt sắc bén nhìn lên trên mặt cô tìm tòi, “Sao bạn con mà lại thân
thiết với mẹ con vậy hả?”

“Trước kia Tiểu Du ở nhà mình một thời
gian đó” Suýt nữa thì Vương Bồi đã đầu hàng vô điều kiện trước ánh mắt
mấu chốt của giáo sư Vương rồi, Thái Hậu chêm vào: ‘Ông đương nhiên
không biết rồi” bà mất hứng liếc ông một cái, đấm cho ông một câu, “Lúc
ấy ông còn đang theo đám con gái của ông đi Tây Tạng vui vẻ quên hết cả
trời đất kìa”

Giáo sư Vương lập tức bị câu nói của bà
chọc vào không phản đối lời nào, con tức bỗng chốc xẹp xuống, nói câu
tiếp theo cực kỳ thận trọng, “Bà này, nói cái gì bừa bãi trước mặt trẻ
con thế? Cứ suy nghĩ lung tung, lúc ấy không phải tôi bảo bà đi cùng
nhưng bà cứ khăng khăng không chịu, giờ lại thầm oán tôi…” Cha cố kéo
lại, trong lúc đó tự dưng quên mất thẩm vấn Ngao Du luôn.


Thừa lúc nhóm già cãi nhau, Vương Bồi
nhanh tay kéo Ngao Du vào bếp, đóng cửa xong thì bắt đầu nổi bão: “Không phải đã bảo anh là trăm ngàn lần đừng ra cửa rồi còn gì? Sao anh cứ
thích chui đầu vào lưới thế? Nếu không có mẹ em ở đây, anh bị cha ăn thì không biết phải làm sao đây!”

Ngao Du tự dưng lúng túng gãi tai gãi
đầu, trông vô cùng khó hiểu, “Sẽ không thế chứ, anh cảm thấy cha em rất
tốt mà, sao em lại nói mạnh mồm thế. Hơn nữa, dì Bành ở đây, cha em sẽ
không xử lý anh đâu” Anh nói tới đây, trong giọng nói có chút chắc chắn, tuyệt đối không có chút sốt ruột nào. Dường như anh có một sự tín nhiệm tuyệt đối với Thái Hậu vậy, điều này làm cho Vương Bồi quả thực không
biết nên nói gì cho đúng nữa.

Nhưng mà, rốt cục anh có biết hay không,
mặc kệ hôm nay có Thái Hậu che chở anh thế nào chăng nữa, giáo sư Vương
kia sẽ quay anh lên. Chỉ cần ông già nói một từ “không” thôi, thì hai
người họ sẽ không diễn tiếp được nữa – Kể cả chuyện Vương Bồi tiền trảm
hậu tấu đi chăng nữa.

“Dù sao thì anh phải nhớ cho kỹ tý nữa
đừng có nói linh tinh gì, nói sai một từ, hai chúng mình…Hai chúng mình
phải…phải thành Ngưu Lang và Chức Nữ, đến cả mặt mũi cũng sẽ không gặp
được nữa” Tim Vương Bồi đập mạnh, cứ thế hù doạ anh một trận.

Ngao Du quả nhiên sửng sốt, mắt mở không
chớp tới nửa ngày cũng chưa khối phục lại tinh thần, mãi lâu sau mới
tiến đến gần cô hỏi nhỏ: “Hai chúng mình và ngưu Lang chứ Nữ có quan hệ
gì thế?”

“Chuyện đó…không phải các anh là thần
tiên trên thiên giới sao? Sao anh không biết vậy?” trong lòng Vương Bồi
bồn chồn, chuyện tình kia chỉ là truyền thuyết, hay là muốn nói Chức Nữ
cùng với anh không cùng một dạng.

“Biết thì biết rồi” Sắc mặt Ngao Du thoạt nhìn khá phức tạp, thì thầm một lát rồi mới lẩm bẩm bảo: “Hai người
không phải là sớm chia cách nhau sao?”

Vương Bồi: “…”

Cả hai người họ cùng đợi trong bếp vài
phút, Thái Hậu lúc này mới vào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào
ngao Du một lúc, cho tới tận khi làm cho anh cả người không được tự
nhiên cho lắm mới tạm tha cho anh, trầm giọng bảo: “Ngao Du, cháu ra
phòng khách ngồi một lát, trước tiên tâm sự với cha của Bồi Bồi đã, sau
đó ta còn có chuyện nói với cháu”.


Rốt cục Thái Hậu đang có ý gì thế? Đây không phải là muốn mạng của Ngao Du sao?

“Con đừng có quản” Thái Hậu trừng mắt
cảnh cáo Vương Bồi một cái, “Chuyện gì cũng không thể che chở cho nó cả
đời được. Hôm nay nếu nó không qua nổi cửa của cha con, sau này sẽ phiền toái lắm đấy”

Đương nhiên Vương Bồi biết rõ ông già nhà cô nói ra rất có đạo lý, hôm nay Ngao Du và giáo sư Vương phải gặp nhau một lần, chuyện không nói với ông quan hệ của cô và Ngao Du cũng không
thể dấu mãi được, kể cả chỉ là tạm giấu thôi cũng thế, sau này bị phát
hiện ra, tới lúc đó, giáo sư Vương lại không phải càng tức giận thêm
sao.

Ngao Du ngây ngô không biết sợ ra khỏi
bếp, vừa ra tới cửa còn quay lại nhìn Vương Bồi cười cười, nhe hàm răng
trắng nhởn doạ người ta chói cả mắt, Vương Bồi lập tức nhắc nhở anh,
“Đừng có cười ngây ngô thế!” Lúc đầu bản mặt của anh trông còn có vẻ
thành thục chút, nhưng phải không dược cười, nếu cười thì lại lộ ra bản
chất, ai đời con trai nhà ai mà cười lại đơn thuần ngây ngô đến vậy,
thoạt nhìn trông cực kỳ ngây thơ nữa!

“Được rồi” Thái Hậu vừa bực vừa buồn cười vỗ vỗ đầu cô, “Tiểu Du đối với con cứ nghĩ ngốc vậy. Nếu nó thực sự
chưa chuẩn bị, sẽ không tuỳ tiện mà tới đây đâu. Đúng rồi…” Bà bỗng dưng nhớ ra cái gì liền hỏi tiếp: “Thực ra mẹ quên chưa kịp hỏi, gia đình
của Tiểu Du thế nào? Con đã gặp ba mẹ của nó chưa?’

Vương Bồi lập tức không biết ăn nói thế nào nữa.

“Anh ấy…nhà anh ấy ở bờ biển” Vương Bồi
cố nhớ lại những lời lần trước Ngao Du từng trả lời, lắp bắp đáp: “Cha
anh ấy…À…Có một công ty, công ty hàng hải. Nhưng mà, chúng con cũng chưa gặp. Hiện giờ Ngao Du anh ấy….Mở một nhà sách, chính là nhà trên đường
phía đông đó, lúc nào mẹ đi qua chắc là đã thấy…”

Vương Bồi vừa nói dối vừa đỏ bừng mặt, cứ nói lắp ba lắp bắp, may mà lần này cô cũng xem như là không nói dối
hoàn toàn, cứ giả giả thật thật, Tuy Thái Hậu cảm thấy nghi hoặc hay
hoài nghi nhưng cũng chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc rồi thôi, không hỏi
tiếp nữa. Hai mẹ con ở trong bếp nấu nướng, cả chính bản thân còn không
rõ là mình chuẩn bị bữa sáng hay là bữa trưa nữa – lúc này mới có mười
giờ chứ đâu.

Trong đầu Vương Bồi cứ canh cánh chuyện
này, cuối cùng nhịn không nổi thò đầu ra ngó, không biết là giáo sư
vương và Ngao Du nói chuyện gì nữa, dù sao thấy không khí cũng thực quái dị, mỗi lần vương Bồi đi tới mang hoa quả đến, hoặc là rót trà, hai
người họ cứ im lặng không nói gì, làm cho cô sốt ruột không chịu nổi.

Thực sự là nhịn không được nữa rồi, Vương Bồi lập tức gửi tin nhắn cho Ngao Du, “Cha và anh đang nói chuyện gì thế?”


Một hồi lâu, Ngao Du mới nhắn trở lại hai chữ ngắn gọn: “Công tác”

Đầu Vương Bồi lập tức nổ bùng!

Ngao Du ngốc nghếch này lại cùng trò chuyện công việc với giao sư Vương sao? Vương Bồi bỗng chốc ngây ngẩn..

“Ngao Du kia có nói với con chuyện năm ấy nó đi thế nào chưa?’ Đột nhiên Thái Hậu hỏi bất ngờ, Vương Bồi hoảng
lên, sau đó mới kịp phản ứng, thực ra thì Thái Hậu đã sớm cùng bàn bạc
với giáo sư Vương trước rồi, cứ thừa lúc cô không yên lòng thì xuống
tay, thành công chính xác một trăm phần trăm!

“Nhà họ có thủ tục bí mật, không thể nói
được” May là Vương Bồi sớm có chuẩn bị, không giống lúc đầu nói dối có
vả bất an, trừ chuyện gục đầu xuống ra nhìn trông có chút chột dạ thì
không còn có gì sơ hở cả.

Thái Hậu cười cười, vẻ mặt ôn hoà bảo: “Nó nói vậy với con à?”

Vương Bồi lập tức phát tiết, cúi đầu hạ giọng trả lời: “Không phải, nhưng mà, không thể nói cho mẹ biết được”

“Ba con ở đó con cũng định không nói với ông ấy hay sao?”

Còn chưa tới lúc đó mà? Vương Bồi mong ngóng nhìn Thái Hậu, ăn nói khép nép cầu xin bà: ‘Vậy mẹ cũng đừng nói với cha nhé”

“Ba co có phải trẻ con đâu?” Thái Hậu đều nở nụ cười, “Con còn không biết ba con sao, giảo hoạt kinh khủng. Cho
dù con không nói, ông ấy không biết đi hỏi người khác sao, không phải
lúc đó biết rõ ràng sao. Mẹ cũng không dám cam đoan một ngày nào đó mẹ
lại lỡ mồm nói tuột ra, lúc đó con đừng có trách ta”

“Vậy hay là mẹ giúp nghĩ ra cái gì đó đi”

“Ta không..” thái Hậu cười mắng cô, “Đấy
là do chính con chọn đàn ông, tự mình nghĩ cách mà giải quyết đi, tìm mẹ con giúp đỡ đúng là doạ người ha”

“Mẹ..” Vương Bồi bắt chước điệu bộ làm nũng của Ngao Du ra sức kéo tay áo Thái Hậu, làm bộ trông rất tội nghiệp.

Thái Hậu bỗng chốc run rẩy, liều mình đẩy cô ra, mắng yêu: “Con bé này học lúc nào kiểu ghê tởm vậy chứ, đúng là
làm cho người phát sợ ha” Thấy Vương Bồi sắp khóc, cuối cùng bà mới dỗ
dành: “Được rồi được rồi, ta là mẹ của con, nếu ta không giúp con thì ai giúp con đây. Dù sao thì lúc đó mẹ đứng bên các con là được chứ gì,
nhưng mà các con đừng có làm quá nha. Chuyện của Ngao Du đấy, còn chưa
có xong đâu”

Lòng Vương Bồi lạnh lẽo thấy ấm hơn chút.

Giữa trưa cả ba người cùng nhau ăn cơm,
nhìn bề ngoài thì không khí có vẻ rất hoà hợp, giáo sư Vương còn nói đùa với Ngao Du nữa, trông vừa thân thiết vừa nhiệt tình. Nếu ba cô mà
khiển trách Ngao Du một chút nhưng rồi thấy thoải mái, ít nhất cũng
chứng minh rõ ông già đã coi ngao Du như người trong gia đình rồi, mà
như vậy là càng thân thiết, trong đầu Vương Bồi lại càng không nghĩ
nhiều, ngao Du còn cố tình lại gần cũng không được, chỉ có cách nhếch

miệng cười cười, lại còn cảm thấy mình mười phần biểu hiện rất tốt.

Cơm nước xong, Vương Bồi bắn tin cho Ngao Du bảo anh về trước, tuy ngao Du không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm
theo, lại rất lễ phép xin phép hai ông bà già cáo từ, vẫy vẫy tay, trở
về phòng của mình.

Chân trước của anh vừa ra khỏi cửa, giáo
sư Vương lập tức mặt nghiêm lại, nhướng mày, trợn mắt nhìn thẳng vào
Vương Bồi, “Thằng nhóc này là ai thế? Cứ tuỳ tiện tới nhà, lại còn làm
ra vẻ mình là người trong nhà nữa chứ!”

Vương Bồi xấu hổ cười cười, ra sức nháy mắt với Thái Hậu, cầu xin bà mở miệng hỗ trợ.

Thái Hậu ho nhẹ một tiếng cười cười bảo:
‘Ông tức lên như thế làm gì? Tôi biết tiểu Du đứa bé này rất tốt, bộ
dạng lại đẹp trai, lại lễ phép, người cũng thành thật, không phải là
loại người nhiều mưu kế như ở ngoài”

“Biết lễ phép!” Giáo sư Vương giận quá
dậm chân, “Bà cũng không xem xem đây là trường hợp gì, nó có thể biết lễ phép sao? Cái gì thành thật, thế mà gọi là thành thật sao? Ngốc vậy
đấy! Bà vừa rồi không nhìn thấy sao? Vừa vào tới cửa đã cười ngây nhô,
làm như người ta không nhìn thấy toàn bộ răng trắng của nó ấy, trông vừa ngốc nghếch đến vậy, có thể xem được sao? Đừng có nói là nó có bộ mặt
đẹp trai nhé, đàn ông có mặt đẹp trai thì làm được cái gì, nó như vậy
giống công tử bột quá đi. Tên này mà bước ra khỏi cửa, thu hút bao nhiêu là ong, bao nhiêu là bướm, sau này Vương Bồi nhà chúng ta có thể được
yên một ngày hay sao?”

Giáo sư Vương coi Ngao Du tổn hại không
đáng một đồng, Vương Bồi có chút tức giận, cũng bất chấp vừa rồi bản
thân mình muốn bình tĩnh, vỗ bàn một cái đứng lên: “Không ngờ cứ y như
lời ngài nói, để phòng ngừa chuyện sau này vị kia trêu hoa ghẹo nguyệt,
con cũng chỉ có thể gả cho một tên mặt đen sì, hai mắt thâm sì, đầu thì
hói, miệng to xấu là được chứ gì. Vậy sao lần trước lúc bạn học cảu con
theo đuổi con, sao ngài còn ghét bộ dạng cảu người ta, còn nói người ta
đen giống như củ Tam thất ý”

“Chuyện đó…Vị Củ Tam thất kia, con cũng
không thấy bộ dạng của nó chán lắm sao!” Giáo sư Vương cứ nhớ tới bộ mặt “Củ Tam thất” kia thì nhịn không được run lên, “Lại còn không làm xấu
bộ mặt thành phố nữa sao, sau này lấy nhau sinh con, cha sao có thể ra
khỏi cửa được?”

“Vậy bộ mặt đẹp trai thì sao thế, ánh mắt của cha chỉ có thấy anh ấy sau này trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Không ngờ
người ta có bộ mặt đẹp trai như thế cũng không được yên, vậy cha thử xem xem cha lúc còn trẻ có đẹp trai như thế không? chả nhẽ cha cũng đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Mẹ mẹ phải phân xử mới được, mẹ nói xem, ba con có phải là người không an phận không!”

Giáo sư Vương bỗng chốc nghẹn lời. Ngày
thường Vương Bồi tuy không nói nhiều nhưng nhìn rất có học thức ôn nhu,
nhưng bản chất con bé mỏ nhọn này cũng là kế thừa từ giáo sư Vương mà
ra, đúng là trò giỏi hơn thầy mới xứng đáng. Hơn nữa, hôm nay giáo sư
Vương cũng rất kích động, cứ mở miệng ra là mắng người tổn hại, không có phúc, nhưng lại bị chính Vương Bồi tóm được nhược điểm, làm cho trận
tiếp theo bại. Thái Hậu đứng một bên hưởng lợi xem náo nhiệt mà cười
không ngừng, cứ ôm bụng ngã thẳng vào ghế sofa cười đến nỗi nói cũng
không nói nên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.