Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 46
Ô tô loạng choạng một cái, Vương Bồi chỉ
cảm thấy tay rất đau nhức, đầu đập về phía trước một chút bắt đầu cảm
giác có chút choáng váng mơ hồ.
Không biết sao nước tràn vào trong xe
thật đáng sợ, toàn thân không hiểu sao rất đau. Mãi lâu sau cô mới dần
dần tỉnh lại chút, lắc lắc đầu, nhìn xuyên qua cửa kính xem kỹ thì mới
phát hiện ra sông đã cạn, chỉ còn có nước bùn, bánh xe lún vào trong đó.
Thật sự là may có ông trời phù hộ, tốt xấu gì cũng bảo toàn được một mạng.
Vương Bồi cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, hít không khí vào sâu, cũng nghĩ rõ ràng hơn chút. Cô lấy túi
ra đổ toàn bộ mọi thứ xuống định tìm điện thoại để báo cảnh sát. Nhưng
tìm mất nửa ngày vẫn không tìm thấy điện thoại đâu cả – lúc này mới nghĩ ra, trước khi chạy gấp di động đã ném lên trên bàn làm việc rồi.
Ở chỗ nông thôn này tuyết rơi nhiều thế,
biết tìm người nào giúp bây giờ? Hơn nữa, hôm nay trời đã tối rồi, ven
đường cũng không có cả một chiếc đèn nào, tối lửa tắt đèn như thế, đến
cả người cũng nhìn không rõ nữa.
Lâm vào tình trạng này cũng chỉ còn trông cậy vào chính bản thân mình vậy. Trước tiên Vương Bồi kiểm tra toàn
diện thân thể xem có chỗ nào bị thương không, tay đau dẫn đến người đau, không biết là bị gãy xương hay là trật khớp nữa, trên tay còn bị rách
ít da, cố đứng lên thực ra cũng không khó khăn lắm. cô thử đẩy cánh cửa
xe ra nhưng cũng không được, hình như là bị bùn và nước bên ngoài chèn
vào rồi.
Nhưng nếu đẩy mạnh cửa kính ra thì cũng
có thể mở được, Vương Bồi chẳng còn cách nào, đành phải cố nhấc cánh tay đau xót cẩn thận chui từ cửa kính xe ra. Đáy sông rất mềm, Vương Bồi
động một cái là xe liền lắc lư một hồi, nên cố không dám dùng sức, cố
gắng hết mức có thể cô mới thoát ra khỏi chiếc xe, hai chân dẫm xuống
trong bùn.
Phía xa xa có ánh đèn xe chiếu tới, trong lòng Vương bồi cũng mừng rỡ, cố không để ý bản thân bị thương, leo lên
trên bờ, không để ý chân vấp lại làm cả người đau đớn đến toát mồ hội
lạnh. Nhưng cố gắng cuối cùng vẫn lên được trên đường, vẫy vẫy tay, ngăn xe máy lại.
Đồng hương cũng rất nhiệt tình, chở cô
thẳng một mạch tới bệnh viện trấn trên, lúc Vương Bồi vừa vào đến cửa,
đã bị bà nội vương Bồi ôm chầm lấy, “Ây da cháu của ta, con sao thế? Làm sao lại biến thành như vậy?”
Vương Bồi bị bà lão ôm phải cánh tay bỗng chốc mặt đau đến trắng bệch, bà nội Vương thấy vậy không ổn mới chạy
nhanh đi gọi bác sỹ. Một lúc sau bác sỹ tới nhìn kỹ bảo là bị gãy xương, không khỏi la rầy giúp cô bó bột.
Chật vật một hồi lâu đợi đến lúc Vương
Bồi bị bó bột kín người mới từ trong phòng đi ra thì đã tám giờ rưỡi
rồi. Bà nội Vương bảo Điền TRi vịnh có tỉnh lại một lần, lúc này thì đã
ngủ, rốt cục là bị bệnh gì thì không rõ cho lắm, định ngày mai sẽ đưa đi trong thành kiểm tra.
Nhưng sắc mặt của bà cũng không ổn lắm,
chốc chốc lại nhịn không được lén nhìn Vương Bồi bảo: “Tiểu thúc thúc
của con có khả năng không ổn”
Vương Bồi vẻ mặt khiếp sợ nhìn bà, cả nói cũng không nên lời.
“Sau khi nó về nước thì đã thấy không ổn
rồi, bà lão này nhìn thấy nó uống thuốc, hỏi nó bi làm sao nhưng nó lại
không chịu nói…”
trong đầu Vương Bồi trống rỗng, lỗ tai
chỉ nghe thấy một câu của bà nội Vương nói: “Tiểu thúc thúc có khả năng
không ổn…” Sao chú ấy lại không ổn chứ? Rõ ràng lần trước thấy chú ấy,
chú còn cười tủm tỉm bảo là muốn cùng ăn cơm tối cơ mà, rõ ràng là chú
ấy….
Cô cứ ngồi trên ghế ở hành lang sững sờ
hồi lâu, ngây ngốc, bên cạnh ông bà nội Vương nói chuyện với nhau nhưng
cô không nghe được lời nào.
Lúc Cậu Vương Bồi là Bành Hồ cũng chạy
đến thì đã là mười giờ tối rồi, ông ra sức vỗ vỗ vai cô, bảo: “Con bé
này, cháu ngốc gì thế, nhanh về nhà nghỉ ngơi chút đi. Nơi này có cậu
rồi”
Rốt cục Vương Bồi cũng từ từ ngẩng đầu
lên nhìn, mắt mờ mịt: “Vâng” một tiếng lại ngây người vài giây, rốt cục
mới nhớ ra chuyện chính, hỏi mượn điện thoại của cậu, nhanh chóng gọi
điện thoại cho Ngao Du.
Trên điện thoại có có tiếng réo ồ ồ, mãi
một lúc sau đầu dây kia mới có người bắt máy nhưng không nói lời nào.
Lòng Vương Bồi bỗng thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng ăn nói khép nép:
“Ngao Du à, thực xin lỗi anh, nhà em tự dưng có việc gấp. Tiểu thúc thúc chú ấy…”
Cô còn chưa kịp nói hết thì đầu dây bên kia Ngao Du đã tắt máy, Vương Bồi bấm gọi lần nữa nhưng di động đã không liên lạc được.
Thực tức quá đi! Vương Bòi thở dài, vừa
ấm ức vừa bực. Cô có thể lý giải được vì sao Ngao Du lại phẫn nộ, nếu là cô chỉ sợ phản ứng còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần anh nữa ấy chứ. Nghĩ
kỹ lại gọi điện thoại tới nhà sách, nhưng bên này chỉ có tiếng chuông
reo, không có ai bắt máy cả.
Thôi thì để ngày mai về gọi anh ấy vậy –
Vương Bồi nghĩ thế, thấy tính tình Ngao Du không bình thường cho lắm nên lúc này giận không muốn thấy cô cũng là chuyện bình thường, nhưng tính
tình của anh cũng sẽ nhanh trở lại thôi, nói không chừng ngày mai lúc cô trở về anh chắc cũng sớm quên chuyện này rồi ấy chứ.
Cả tối cô rốt cục cũng không về, đặt một
chiếc giường bên cạnh giường Điền TRi Vịnh trong phòng bệnh nằm xuống
ngủ. Ông nội và bà nội Vương ngăn không được đành phải chịu.
Cả đêm Điền Tri Vịnh không tỉnh lần nào,
Vương Bồi gần như không ngủ được. Tới sáng cậu Bành Hồ đến, sắc mặt lo
lắng, Vương Bồi hỏi cậu lại cố gắng nói cho rõ.
trong lòng Vương bồi đã hiểu rõ, trầm mặc một hồi lâu rồi hạ giọng hỏi lại: “Tiểu thúc thúc chú ấy…bị bệnh gì vậy?”
Bành Hồ trầm ngâm một hồi lâu cuối cùng
cũng trả lời: “Bà nội cháu đem thuốc mà chú ấy ăn lấy ra, cậu tra trên
mạng thì thấy đó là bệnh ung thư não”
Ung thư não…
Sao có thể thế chứ…Đây là thế giới thật
nha, sao lại giống trên phim ảnh như vậy được. Tiểu thúc thúc của cô,
chú ấy là một người tốt, ôn nhu như thế, thiện lương như thế, sao có
thể…
“Cũng không rõ rốt cục là u ác hay u lành nữa, mặc kệ nói gì thì trước tiên đưa đi Bắc Kinh đã, ở bệnh viện ung
thư cậu có người quen, càng sớm điều trị càng tốt”
“Đúng vậy….đưa vào bệnh viện, đưa vào
bệnh viện đi!” Vương Bồi thì thào, chân bước có thút loạng choạng, hơn
nữa tối qua đã bị doạ như thế, sau này mới đỡ chút mới ngồi tạm trên
ghế.
“Bồi Bồi à, cháu đừng sốt ruột, tối qua
cậu đã nói chuyện với bố mẹ cháu rồi, họ sẽ về Bắc Kinh ngay. Hiện giơ
cháu bị thương như thế, cố gắng chữa thương cho tốt đã. Nếu không mọi
người ai cũng lo lắng cho cháu đấy” Bành Hồ nhìn cánh tay cô bó bột mặt
lộ vẻ lo lắng.
“Lúc nào thì sẽ đi vậy?”
“Chiều nay, cậu đã đặt vé máy bay rồi”
“Cháu cũng đi!” Vương Bồi kích động đứng
dậy : “cháu cũng muốn cùng cậu đưa chú ấy đi” Chẳng may nếu tiểu thúc
thúc của cô từ giờ trở đi không bao giờ trở về nữa thì phải làm sao bây
giờ? Không phải là cô đến cả gặp mặt chú ấy lần cuối cũng không được nữa sao?
“Không được!” Bành Hồ cương quyết từ
chối. “Cháu nhìn cháu xem cháu đang biến thành gì rồi này, bản thân còn
phải để người khác quan tâm, đi theo là gì cho thêm phiền. Nếu cháu muốn đi, vậy hãy cố gắn điều trị cho tốt, lúc đó cậu đảm bảo không cản gì
cháu. Hơn nữa, vé máy bay cậu đã đặt rồi, cháu có muốn đi cũng không
được”
Vương Bồi định cãi lại nhưng cậu Bành Hồ đã đi đón bác sỹ buộc cô phải vào nằm trong phòng bệnh.
Cô chỉ còn một tay, nên cũng chưa có cách nào thu dọn đồ đạc cứ đứng trơ mắt ra nhìn bà nội Vương thu dọn quần áo cho Điền TRi Vịnh.
“Ông trời thật là không có mắt, còn trẻ
như thế, thật là nghiệp chướng ha..” Bà nội Vương nhỏ giọng thở dài.
Vương Bồi cứ ngơ ngẩn đứng nhìn, lại nhìn, ánh mắt của cô bắt đầu đỏ ửng lên, vừa quay đầu nước mắt đã rớt xuống…
Giữa trưa Điền Tri Vịnh đã tỉnh, tinh
thần trong không ổn lắm, ông nội vương cứ giận quá mắng té tát vào anh,
rồi lại nói chuyện đi Bắc Kinh chữa bệnh. Anh không nói được lời nào,
ánh mắt cứ dại ra nhìn mông lung, giống như chẳng quan tâm đến cái gì
cả.
Buổi chiều Vương Bồi vẫn đi theo ra sân bay tiễn họ, cô bỗng dưng cảm thấy vắng vẻ, trong lòng cứ như bị khoét sạch gì đó vậy.
Lúc này đây cô càng tưởng nhớ tới ngao
Du, nếu mà anh ở bân cô, chắc chắn sẽ khẳng định với cô như đinh đóng
cột rằng: “Điền Tri Vịnh nhất định sẽ không có sao!” Đúng vậy, anh chính là sẽ nói như thế, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của
anh vậy.
Cô lái xe trờ về thành, đi tới nhà sách
vừa vào cửa thì gặp Tiểu Vũ lên đón, kinh ngạc kêu to: “Cô giáo Vương,
cô sao thế? Nè….Cánh tay này…bị gãy xương sao?”
“Lúc lái xe vội bị…” Vương Bồi ngượng
ngùng, ánh mắt đảo quanh trong nhà sách không nhìn thấy bóng Ngao Du
đâu, chịu không nổi hỏi: “Ngoa Du trên lầu sao?”
“Gì?” Tiểu Vũ trong rất ngơ ngác, “Ông
chủ không có ở đây!” Vừa dứt lời giọng cậu lại có chút ngượng ngùng:
“Đêm em xin nghỉ không ở đây. Hay là em đi hỏi Tiểu Cầm chút nhé. Đúng
rồi, cô sao không ở cùng anh ấy vậy?”
“Không cần, không cần” Vương Bồi nhanh
chóng lắc lắc đầu, nghĩ ngợi, gượng cười, không trả lời câu hỏi của Tiểu Vũ, mà nói qua loa: “Cô về là tìm anh ấy”
Sợ rằng bây giờ vẫn còn giận đây! Vương
Bồi nghĩ trong lòng bắt đầu thấy bồn chồn không yên, tý nữa nghĩ xem nên dỗ anh như thế nào mới được đây? Tên kia chắc chắn là không muốn nhìn
bản mặt của cô rồi, chắc chắn sẽ không thèm để ý tới cô nữa.
Lúc đến nhà, Vương Bồi không vội gõ cửa,
dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng một lúc, bên trong vẫn im lặng, cả một
tiếng động cũng không có. Xem ra thì lần này không giống kiểu giận lần
trước rồi. Vì vậy cô đưa tay ra gõ cửa, nhỏ giọng gọi tên anh, “Ngao Du, Ngao Du à..”
Mãi một hồi lâu trong phòng không có tiếng động nào.
Chắc không phải là ngủ say quá chứ? Hay
là lại lên uống rượu ở quán ba rồi? Vương Bồi có chút lo lắng, chạy về
phòng mình lấy chìa khoá mà Ngao Du để lại rồi mở cửa ra.
Cửa chưa mở ra hết thì đã ngửi thấy một
mùi rượu nồng nặc toát ra, chỉ thấy trong phòng một đám hỗn độn. Trên
bàn để đầy các loại bánh ngọt vụn vặt này nọ, còn có một bình rượu vỡ,
vẫn còn rượu chảy màu hồng trông rất doạ người.
Xem ra thì lần này anh quá giận rồi, nếu
không một người lúc nào cũng thích sạch sẽ như anh sao lại có thể làm
phòng lộn tùng phèo đến vậy. Bỗng chốc Vương Bồi có chút lo lắng, thậm
chí lòng cô còn nảy ra dự cảm không ổn, cảm giác như đã có chuyện gì đó
vượt quá sự tưởng tượng của cô rồi.
Cô gọi tên Ngao Du nhẹ nhàng, trong phòng cũng không có ai trả lời. Vì vậy cô đẩy cửa phòng ngủ ra thấy trên
giường chăn chiếu gấp gọn gàng, trên chăn còn vứt chiếc áo lông màu xám, xem ra tối qua thì anh hình như không ngủ ở đây rồi.
Vậy anh rốt cục đã đi đâu rồi?
Nửa ngày sau, Vương Bồi đã đi tìm anh
khắp những nơi mà anh có khả năng tới nhưng vẫn không tìm thấy bóng anh
đâu. Cả điện thoại gọi rất nhiều cuộc cũng chỉ có một câu vĩnh viễn nói: “Điện thoại của quý khách đang nằm ngoài vùng phủ sóng”
Mặc dù có chút lo lắng nhưng Vương Bồi
cũng chỉ nghĩ tới có khả năng anh giống như lần trước chỉ tức vài ngày
rồi sẽ qua, bản thân không chịu nổi rồi lại tự quay về thôi. Cô sẽ nói
những lời thật hay với anh, dỗ dành hết mức, đến khi nào nỗi giận của
anh tan thành mây khói mới thôi, họ lại giống như mọi lần, sẽ coi như
không có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng thực sự không bao giờ ngờ được rằng Ngao Du lần này đi thế nhưng không bao giờ trở về nữa rồi.
Anh đã rời đi được một tuần, Vương Bồi ôm tay bị thương chạy khắp I thị đi tìm, ngày nào cũng sợ hãi nghe ngóng
các tin tức truyền tới, nào là trên sông phát hiện xác chết trôi, rồi
lại tai nạn xe chết người…nhưng cô vẫn chưa nghe thấy tin tức nào của
Ngao Du cả.
Anh cứ như thế biến mất, không có một lần dự báo, cũng không có một câu nhắn lại…