Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 34
Buổi tối Vương Bồi đang ngủ ngon lành
thì nghe mơ màng có người đẩy cửa, rồi tiếng Ngao Du làm nũng nghe rõ
mồn một vào tai cô, “Bồi Bồi à, nóng chết rồi, trong phòng không có điều hoà, cô mau mở cửa ra đi..”
Vương Bồi không thèm để ý tới anh ta, xoay người ngủ tiếp.
Anh ta lại tiếp tục lải nhải kêu bên
ngoài, “… Vương Bồi Bồi….Mau mở cửa đi nào…” Một lúc sau, giọng kia mới
dần dần ngừng hẳn, Vương Bồi lúc đó mới vừa lòng thả lỏng người tiếp tục ngủ tiếp.
Cô vặn nhỏ điều hoà xuống, cuộn trong
chăn ngủ, không nghĩ ngợi thêm nhiều. Đến sáng tỉnh dậy cô còn lười
không muốn dậy nữa. Trên người rất ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương của
con trai bên cạnh, chân tay cô giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy tay chân anh ta, gác lên người anh ta, đầu chui vào trong ngực anh ta, ngủ
quá ngon lành…
Anh ta…Vương Bồi mở bừng mắt ra, lọt vào tầm mắt là hình ảnh một cậu con trai trẻ trung trong ngực, tóc xù gối
đầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong dài, bộ dạng trông vô cùng xinh
đẹp.
“Hm..” Hình như thấy Vương Bồi động đậy
Ngao Du lúc này mới động đậy, vươn dài cánh tay ôm cô vào trong lòng,
thậm chí bộ phận mấu chốt của anh ta còn cọ cọ trên người Vương Bồi nữa, trên mặt hiện lên nét thoả mãn, thoải mái vô cùng.
“Ngao Du…”
Vương Bồi bây giờ mới thấy mình đặc biệt đã phụ công dạy dỗ của Thái Hậu, mẹ yêu quý của cô đã phải vất vả bao
nhiêu năm nay mới miễn cưỡng đào tạo cô trở thành thục nữ như thế, nói
chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, vui buồn, tức giận cũng không thể hiện
ra, vậy mà từ lúc có Ngao Du đến thì sau này cô càng ngày càng rống to
hơn nhiều, gần đây lại càng có xu hướng gào thét kinh khủng nữa.
“Hm..” Ngao Du bị tiếng rống như sư tử
của cô thì bừng tỉnh ngay lập tức, lắc lắc đầu, ngây ngốc nhìn cô, rồi
lại nhíu mắt, mất hứng bảo: “Vương Bồi Bồi, mới sáng sớm mà kêu la cái
gì thế, vẫn còn ngủ chưa đủ nè” Nói xong lại nằm vật xuống, cánh tay còn túm nhanh eo Vương Bồi kéo sát lại, lôi cô cũng ngã xuống giường,
“Chúng ta ngủ tiếp một lúc nữa đi nha”
Vương Bồi tức đến nổ mũi lên rồi, đúng
là tên hạ lưu bẩn thỉu, dám lén lên giường cô, lại còn ung dung tự tại
như thế nữa chứ. Cô…cô định nhấc chân lên đạp luôn vào bộ phận chủ chốt
của anh ta, cô muốn phế anh ta luôn!
Nhưng Ngao Du lại thông minh ngăn chân
của cô lại, trông còn tức giận nữa chứ, khuôn mặt đẹp trai lúc đỏ lúc
trắng, trông cực kỳ ấm ức, “Vương Bồi Bồi à, cô cũng thật quá thể đáng.
Tối qua còn ngủ trên người tôi, cô….lại còn cắn tôi….thế mà vừa mới mở
mắt đã trở mặt rồi. Cô…cô…”
“..Anh nói bậy!” Mặt Vương Bồi tái đi
rồi lại đỏ ửng lên, ánh mắt cô len lén nhìn vào ngực Ngao Du, quả nhiên ở đó thấy có một mảng đỏ, nhìn xuống chút nữa….Xuống chút nữa cô càng
không dám nhìn nữa rồi…
Cô chưa bao giờ cùng đàn ông ngủ nên có
biết đâu rằng mình lại có tật xấu như thế. Cho dù…cho dù là sự thật đi
chăng nữa….chuyện này cũng thật kỳ lạ quá đi. Ngao Du tên này…làn da của anh ta sao mà trơn bóng thế, dáng sao đẹp thế, mùi hương trên người sao thơm thế, lại ôn nhu ôm lấy cô, cho dù cô có là tên lưu manh đến cỡ nào đi nữa thì cũng ….cũng chỉ là con người bình thường thôi mừ…có đúng vậy không.
Vì thế Vương Bồi lập tức cho là chuyện
bình thường hợp tình hợp lý, giọng vóng lên cao, “Ai cho anh trèo lên
giường của tôi?” Không phải cô đã khoá cửa rồi sao, tên Ngao Du này rốt
cục là vào lúc nào vậy cà?
Quả nhiên anh ta bắt đầu cười ha ha, ngã xuống giường, cười rung ngực, cứ đắc ý đến mức kiêu ngạo nhìn Vương
Bồi, “Chuyện khoá cửa sao làm khó được tôi?” Nói xong anh ta lại xấu
tính tiến đến gần Vương Bồi, đưa tay ôm lấy eo cô, cất giọng nũng nịu,
“Vương Bồi Bồi à, chúng ta cùng ngủ thêm một lúc nữa nhé”
Nhìn bộ dạng đẹp trai chiếm hết cả thân
thể mình. Tên này đúng là tên đáng ghét, cái giọng nheo nhéo phát ngấy,
ai nghe cũng thấy ghê tởm chỉ muốn cho một bạt tai, thế mà đổi lại là
Ngao Du thì lại thấy vẻ hồn nhiên đến thú vị. Vương Bồi giơ cao tay định tát một nhát vào khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng không biết sao lại không
nỡ xuống tay.
“Anh…Buông tay ra” Vương Bồi đành hạ tay xuống cắn răng, tức đến bất đắc dĩ hét lên.
Anh ta cứ như mắt điếc tai lòi, còn cố
ra sức dúi đầu vào lòng cô, nũng nịu, “Ngủ một lát nữa đi, tối qua tôi
ngủ nóng chết lên được, Bồi Bồi à, Bồi Bồi à..”
Chuyện này làm cho người ta sống không bằng chết..
Hai người họ cứ trên giường cưỡng ép một hồi mất đến nửa giờ, cuối cùng Vương Bồi mới giãy dụa thoát ra được
nhanh chóng rời giường, nhanh như chớp chạy vào toilet, đã sớm quên tiệt chuyện tối qua anh ta gây ra.
Đến giờ nghỉ trưa Vương Bồi không về
nhà. Cô cảm thấy định lực của mình càng ngày càng kém đến tệ, cứ nói là
háo sắc đi, nhưng đối với người đẹp trai như Ngao Du kia, người thường
cũng không cầm lòng được nữa là. Nhưng cô thì sao giống thế được, trong
lòng cô đã có người thương rồi, cô không thể nào bị tên Ngao Du đẹp trai kia mê hoặc được – cái tên nhóc hỗn xược kia, trừ chuyện làm nũng ra
thì chẳng có gì tốt cả.
Một người đàn ông tốt sẽ không giống anh ta như thế, à mà đàn ông tốt thì chắc chắn không phải suốt ngày ru rú
trong nhà, mà phải học hành tử tế, cố gắng làm việc, duy trì phong độ,
có sự nghiệp, không giống như tên Ngao Du kia cả ngày chỉ biết ăn không
ngồi rồi, chỉ biết có tán gái mà thôi.
Vương Bồi thích là người đàn ông chững
chạc, trưởng thành, lúc cười cũng không phải cứ ngoác mồm ra cười chả
nghĩ gì, lúc giận cũng sẽ không giống anh ta nghiến răng nghiến lợi bộc
phát. Ngao Du tên kia, trừ đẹp trai ra, thì chỉ biết phá rối. Một người
đàn ông ngây thơ như thế, cô không thèm thích đâu nhé!
“Anh ta…cứ ăn mặc như thế mà đi ra sao?” Chu Bách Đình mở to mắt, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên hỏi, “Mình còn
nhớ rất rõ, bộ quần áo kia của cậu…hình như là rất mỏng…Chắc không phải
là…”
“Đến cả cúc anh ta còn chưa đóng vào nữa là!” Vương Bồi oán hận nói, “Chỉ thiếu chút thì đã trần truồng như
nhộng mà đi ra rồi, thực sự là…’ Còn không biết xấu hổ nữa.
“Vậy cậu chẳng nhìn thấy hết rồi còn gì” Chu Bách Đình che miệng cười to, ánh mắt còn mang theo nét trêu trọc và chế nhạo, “Dáng người anh ta cũng đẹp nhé, hây da cậu chẳng chiếm hết
tiện nghi rồi đấy thôi, lại được mở rộng tầm mắt nữa nhé..”
Cái cô nàng Chu Bách Đình này nói thế
nào mà lại lạc đề nữa rồi? Cô đang oán hận chưa kịp giải toả đây này,
hơn nữa, thấy được phúc gì chứ – đến cả “tiểu đệ đệ” của anh ta cô cũng
đã nhìn thấy hết rồi, trần truồng cả người thì là gì chứ. Nhưng Vương
Bồi thông minh biết ngậm miệng đúng lúc, cô suýt nữa đã buột mồm nói ra
chuyện này, Chu Bách Đình chưa biết chừng còn nhảy dựng lên ấy chứ, lúc
đó cô còn biết làm gì nữa.
“Sau đó thế nào?’ Chu Bách Đình hỏi,
“Anh ta cứ thế ở lại nhà cậu sao? Mình nói này, không phải là anh ta
thực sự thích cậu đấy chứ? Ở một nơi xa, từ Dao Lý đuổi tới tận đây cũng rất xa nha, không dễ dàng gì. Theo mình thì cậu gật anh ta luôn đi. Cứ
lẳng lặng chấp nhận đi, anh ta đẹp trai như thế, vóc người lại đẹp nữa,
dù sao cậu có bị thiệt gì đâu”
Cái cô nàng mang thai này thật là, sao lại không nói chuyện tử tế lại cứ nói chuyện đâu đâu vậy.
Chu Bách Đình còn cảm giác chủ ý của
mình cực kỳ tuyệt vời vì thế cứ hứng chí lên nói một thôi một hồi, “Mình không phải nói cậu nhé, Bồi Bồi à, cậu vóc dáng cũng xinh đẹp, nhà cửa
đàng hoàng, tương lai sán lạn, mấy năm nay có rất nhiều người theo đuổi
cậu, cậu vẫn chẳng động tĩnh gì cả. Con gái ấy à, chỉ đẹp được một thời
nào đó thôi, cậu đừng có lãng phí tuổi xuân như thế. Giống Ngao Du vậy,
có muốn cũng hiếm, nếu mình chưa kết hôn ý à, thì mình đã nhanh chóng
chiếm lấy rồi. Cột anh ấy vào trước, nói yêu sau đi. Xem gương mình đây
này, cả đời chỉ có một người đàn ông, muốn có thêm cũng không dám.”
Lúc cô nàng nói chuyện, Vương Bồi đều
chịu hết nổi cứ nhìn ngóng ra cửa mãi chỉ sợ Trần Quỳ mà trở về, anh mà
nghe được thì chết chắc.
Cả đời một người đàn ông, không phải
chứ, vẫn là ước mơ xa vời bấy lâu của Vương Bồi đấy thôi. Cả đời chỉ
thích có một người, nắm chặt tay, cùng sống tới già, tựa như chuyện đồng thoại xưa vừa đẹp vừa hạnh phúc viên mãn.
Vương Bồi trầm mặc xuống, Chu Bách Đình
chợt thấy không bình thường mới nhíu mày nhìn cô, nhìn kỹ tìm kiếm, “Bồi Bồi à, cậu, không phải cậu có người trong lòng rồi chứ”
Mặt Vương Bồi bỗng đỏ ửng lên.
“Thật thế à!” Chu Bách Đình lập tức bị
kích động đứng bật dậy, nhanh chân tiến đến túm lấy tay Vương Bồi, hứng
phấn hỏi, ‘Ai thế? Tên gì? Mình có biết không đấy? Bao tuổi rồi? Đang
làm gì..”
Vương Bồi do dự chút rồi vẫn cứ quyết
định đem tâm sự của mình nói ra cho cô nàng nghe. Cô đem chuyện dấu kín
trong lòng mười năm, tới mức khó chịu vô cùng nói ra hết không còn để
lại chút nào.
“Là tiểu thúc thúc kia của cậu á?” Chu
Bách Đình giật nảy mình, “Người trong lòng của cậu là chú ấy sao? Chú ấy đã từ nước ngoài trở về rồi ư?”
“Ừ” Vương Bồi gật đầu, nhỏ giọng bảo: “Mình vừa mới không phải đã nói rồi sao, tối qua chú đã đến nhà mình đó”
Chu Bách Đình chỉ nhớ mỗi chuyện Ngao Du mặc quần áo của Vương Bồi đi ra thôi, còn đâu mà nhớ tới người khách
đến là ai nữa, mới cười xoè “ha ha” hai tiếng, tiếp tục hỏi, ‘Vậy cậu có nói với chú ấy không?”
“Nói á? Nói cái gì cơ?” Lòng Vương Bồi
bỗng hoảng hốt đứng bật dậy, hình như chỉ cần nghĩ thôi cũng đã ngượng
lắm rồi, sao cô không biết xấu hổ lại nói ra chứ.
“Hây da, cậu đúng là quá ngây thơ đi”
Chu Bách Đình cũng nóng ruột, “Cậu đã đợi chú ấy những mười năm, thật là vất vả khổ sở chờ đợi chú ấy, đương nhiên là phải nói cho chú ấy biết
mới được chứ. Cậu không phải nói là, chú ấy trông rất đẹp trai sao, lại
vĩ đại nữa. Một người đàn ông như thế, hấp dẫn như thế, không biết có
bao nhiêu con gái bâu vào như ruồi ấy chứ. Cậu không thể bỏ qua được,
nếu không để ý sẽ bị người khác cướp mất đến lúc đó cậu chỉ biết khóc mà thôi”
Chu Bách Đình nói thế thực ra cũng rất
có lý, hơn nữa, không phải cô nàng rất có kinh nghiệm đấy sao, Trần Quỳ
nhà cô nàng không phải cũng bị theo đuổi y như thế sao.
“Vậy không phải chú ấy vừa mới trở lại à?”
“Chuyện như thế phải làm càng sớm càng
tốt” Chu Bách Đình nhanh chóng lôi điện thoại của cô ra, nhét vào tay
Vương Bồi, vẻ mặt nghiêm túc bảo: ‘Gọi điện ngay đi, nhanh lên!”
Chu Bách Đình giám sát bên cạnh, Vương Bồi do dự mãi mới gọi điện cho Điền Tri Vịnh.
“Bồi Bồi đấy à..” Giọng Điền Tri Vịnh qua điện thoại vẫn ôn hoà như trước, giống như một làn gió mát giữa ngày hè nóng nực vậy.
Vương Bồi ngẩng đầu, vẻ mặt Chu Bách
Đình chờ mong nhìn cô, ngoài cửa mặt trời vẫn chiếu ánh nắng chói chang, gió thổi vào làm tấm rèm cửa bay phần phật. Vương Bồi mới mở miệng thì
bị đập một nhát vào điện thoại.
Chu Bách Đình ôm bụng cười lăn cười bò, Vương Bồi vừa vội vừa giận lập tức gác máy “cộp” một nhát xuống.
“Cậu…sao cậu lại như thế chứ..Khó nói
thế sao..” Chu Bách Đình dở khóc dở cười bảo, “Bình thường cậu lợi hại
đến thế cơ mà, không phải vữa cãi nhau với người khác sao, thế mà tới
điểm mấu chốt lại không được là thế nào?”
Chính cô cũng không biết rõ cho lắm, cô
luôn cảm thấy tố chất tâm lý mình rất ổn, lúc ấy vừa mới vào học, đại
diện cho sinh viên mới lên phát biểu cô cũng không hồi hộp đến vậy.
“Chuyện như thế…làm sao nói trên điện
thoại được chứ” Vương Bồi nói lấp liếm, “Chắc chắn là phải gặp mặt nói
chuyện rồi, nói trực tiếp mới được” Có trời mới biết được nếu thực sự
tiểu thúc thúc đứng ở trước mặt, cô cũng không biết phải làm thế nào để
nói ra được.
“Vậy thì tối cậu đi tìm chú ấy đi” Chu
Bách Đình dặn dò bảo: ‘Trăm ngàn lần đừng có ngại, chuyện gì à, một
tiếng trống thúc đẩy tinh thần thêm hăng hái, nghĩ mà coi, phải cố gắng
lên, cậu đừng có mà lại ngại gì thêm nữa đấy”
Buổi chiều Vương Bồi dạy xong liền lái xe về Dao Lý…
Cô cũng không dám nói chuyện cùng với Chu Bách Đình nữa.
Lúc về đến nhà thì trời đã tối, trong
nhà dì Tào đang nấu cơm, ra mở cửa cho Vương Bồi, vừa nhìn thấy mặt thì
đã cười tươi như hoa, “Hôm nay đúng là khéo quá, thầy Điền cũng vừa tới”
Vương Bồi nghe thế cũng đứng sững lại, chẳng lẽ đó chính là định mệnh sao?
Cô còn đang ngẩn người trước cửa thì
trong phòng lại chui ra một người, vóc dáng cao ráo, da trắng nõn, xinh
đẹp tới mức người ta không dám nhìn gần nữa. Ngao Du cười hì hì nhìn cô
chào hỏi, “Vương Bồi Bồi à, cô tới rồi à”
Anh ta sao lại giống âm hồn bám theo không tan thế không biết?