Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 32
Sau khi khai giảng, Ngao Du gọi điện
thoại tới ba mươi cuộc, không có chuyện gì thì cứ nấu cháo điện thoại
với Vương Bồi, tối nào cũng nói chuyện đến hơn mười một giờ, so với
người già còn dài dòng chán. Trong những lúc đó, thỉnh thoảng anh ta còn tự mình đa tình, không có chuyện gì thì hỏi Vương Bồi: “Cô có phải rất
nhớ tôi không? Cô nói một câu thôi, chỉ cần một câu thôi là tôi sẽ trở
về ngay lập tức”
Vương Bồi: “…”
Trong lúc đó Vương Bồi và giáo viên phụ
đạo Trần Cương còn làm ầm ĩ một trận. Ngày đó là cô đi lập danh sách
sinh viên mới nhập trường, lúc sắp đến cửa văn phòng thì bỗng nghe thấy
tiếng Trần Cương mắng người, “…..Mẹ nó chứ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần
chuồng, có cái gì hay chứ, dám mách lẻo lão đây, lần này nếu làm lão đây mất việc lão đây chắc sẽ cho cô ta một trận cho biết tay”
Vương Bồi còn chưa định thần được là lão ta đang mắng mình, định đẩy cửa bước vào thì lại nghe thấy tiếng một
giáo viên phụ đạo khác tên là Thẩm Tâm Mi khuyên nhủ: “Anh đừng có nói
linh tinh, Vương Bồi không phải loại người như thế”
“Đã cắn người còn không bằng con chó! Cô nói cô ta là người thực sự thành thật sao? Mẹ nó chứ, Lão đây thấy rõ
con mẹ này chỉ càng giả vờ ngây thơ lại càng là con **___” (Cái này là do tác giả nhé, không phải tớ)
Vương Bồi đẩy mạnh cánh cửa ra, trừng
mắt nhìn Trần Cương, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Một người lớn, nói xấu
người khác sau lưng thì còn ra thể thống gì? Nếu có gì ông cứ trực tiếp
hỏi tôi, tôi thực ra đang muốn tìm hiểu xem là có chuyện gì đây, tôi đã
làm chuyện gì đến nỗi mà bị người mắng chửi bẩn thỉu như thế. Loại miệng thô tục, không biết, người ta còn tưởng là rác rưởi”
Thẩm Tâm Mi chạy vội tới hoà giải, cố
cười cười: “Vương Bồi à, cô đừng giận, Trần Cương này chỉ to mồm thôi,
thực ra không có ý gì đâu”
Trần Cương ngậm chặt miệng lại không nói gì, ánh mắt trốn tránh, sắc mặt cực kỳ ngượng ngùng.
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng mồm cũng không thể nói lung tung” Vương Bồi không phải là người luôn nhẫn nhịn, nhưng
cô được giáo sư Vương chân truyền, bình thường thì vô cùng nhã nhặn lịch sự, thật thà, chỉ khi nào chọc vào cô mới bùng nổ, không phải chỉ cần
có hai câu là làm cô nguôi giận được.
“Bản thân ông ta vui sướng tôi dựa vào
cái gì phải nhịn. Nói thẳng ra tôi không làm chuyện gì cả, mà nếu tôi có nói thực đi chăng nữa, nếu chính ông ta không gây chuyện thì sao lại có người túm được đuôi mình chứ?”
Lúc vừa mới tới cửa trong đầu Vương Bồi
đã hiểu ra, sau khi khai giảng lúc ở văn phòng thông báo xử phạt Trần
Cương bị lỗi nặng, nguyên nhân chính là nâng điểm cho sinh viên, bị
người khác tới tận trường tố cáo. Vương Bồi lập tức nghĩ đến lúc nghỉ hè có gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm nói chuyện này, chuyện Trần Cương
chửi ầm ĩ lên cũng chính là vì chuyện này cho nên mới hận cô thấu xương.
Vương Bồi rất hiểu nghệ thuật cãi nhau,
giọng không phải cứ nhất định cao vút lên nhưng khí thế thì phải lớn,
phải bắt được trọng điểm, tuyệt đối không được nói tục, nếu không sẽ tự
hạ thấp bản thân mình. Cô chỉ lạnh lùng trừng mắt, hơn nữa còn có chút
cười giễu, điều này càng làm cho người không phân biệt được tốt xấu gì
lại thêm chột dạ.
Mặc dù Trần Cương bắt đầu ấp úng nói
không nên lời, Vương Bồi cũng không đi, cứ chậm rãi kéo ghế ngồi trước
cửa, không cho ông ta ra khỏi cửa. Chỉ một lúc sau đồng nghiệp ở phòng
bên cũng bắt đầu nghe thấy, thì thầm to nhỏ, mặt Vương Bồi vẫn không
đổi, còn chậm rãi rót chén trà nhấp giọng.
Vẫn cố chờ cho đến lúc chủ nhiệm Hệ nghe thấy mà tới giảng hoà, lúc này Vương Bồi mới nể mặt cô mà từ từ đứng
dậy. Trần Cương lúc này thừa dịp lập tức cúi thấp đầu xông ra ngoài, vẻ
mặt đỏ bừng. Chủ nhiệm Hệ thì phụng phịu đứng ở cửa cứ liên tục lắc đầu.
Tới tối Vương Bồi nói chuyện điện thoại
với Ngao Du, liền ấm ức kể cho anh ta nghe chuyện này. Ngao Du ở đầu dây bên kia lập tức rống to: “Thật đúng là đồ vô liêm sỉ, dám mắng cô à,
xem ta đây dạy dỗ ông ta thế nào nhé”
Vương Bồi nghe vậy thì đã hết giận,
nhưng ngày hôm sau cô lại nghe nói Trần Cương ngã cầu thang trong trường bị gãy chân – tên Ngao Du này, không biết đã luyện được lời nói xấu xa
từ lúc nào vậy nữa.
Cuối tháng chín, ông bà nội Vương đã từ
Hoàng Sơn trở về, nghe nói là thu hoạch được khá lớn, vẽ được bức tranh
dài hơn hai thước. Trong điện thoại Điền Tri Vịnh miêu tả phong cảnh rất kỹ, làm tâm trí Vương Bồi sôi sục chỉ hận không thể lái xe đi Dao Lý
đón ngay lập tức được.
Nhưng nhóm học trò lại quá hiếu động,
tìm không thấy giáo viên làm giám khảo, gặp Vương Bồi trẻ tuổi không nói gì nhiều cứ quấn lấy cô, lôi cô vào cùng tham gia. Vương bồi vốn là
người dễ mềm lòng, chịu không nổi sự rủ rê của họ, đành nhận lời.
Hoạt động đêm nay rất náo nhiệt kéo dài
cho tới tận chín giờ mới dứt, Vương Bồi là giáo viên giám khảo, lại bị
các sinh viên lôi kéo vào chụp ảnh lưu niệm, mất vài phút mới rời đi
được. Lúc đến cửa cô lại phát hiện thấy tất cả bọn họ đều ấp úng, lúng
ta lúng túng không chịu đi, toàn bộ đều nhìn về một phía xem, trên mặt
loé lên nét hưng phấn và kích động.
Tình hình thế này sao trông có vẻ quen thuộc thế nhỉ?
Trong lòng Vương Bồi nghi ngờ, cứ theo
dòng người chậm rãi ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Ngao Du đứng cạnh cột
đèn đường, vóc dáng cao ráo, da trắng nõn, miệng cười tươi như hoa.
Sao lúc nào anh ta cũng có bộ dạng trông cực kỳ đẹp trai đến thế cơ chứ? Thật đúng là một cậu bé trắng trẻo đẹp trai đến dễ sợ!
“Vương Bồi Bồi….” Ngao Du tủm tỉm cười
vẫy tay về phía cô, cũng không vội vàng chạy tới mà cứ đứng im hiên
ngang một chỗ, khoé miệng nhếch lên cao, trông có vẻ mong ngóng kinh
khủng.
Trong đầu Vương Bồi biết rõ anh ta đang
nghĩ gì, đừng tưởng cô sẽ chạy tới ôm hôn anh ta đâu nhé, tên nhóc này
vốn đã tự kỷ rồi, nếu cô mà tiến lên thực sự thì chắc chắn anh ta lại
càng thêm đắc ý hơn nữa, mà như thế cái miệng của anh ta không biết còn
nói thêm gì đó đẩy cô vào tình trạng không lỗ nào mà chui.
“Cô giáo Vương, người kia…là …bạn trai…của cô à?” Một nữ sinh kích động lên tiếng hỏi.
“Nhìn nhầm rồi đó!” Vương Bồi cắt ngang
lời của cô bé “Đó là họ hàng nhà cô!” Cô nhìn Ngao Du, tên nhóc kia
không nghe thấy lời cô nói, vẫn cứ cười tủm tỉm. Nhưng mà lúc này cũng
đã đi đến gần rồi, chậm rãi thong thả đến trước mặt anh ta, mặt mũi cười tươi như hoa, “Vương Bồi Bồi à, cô có nhớ tôi không?”
Vương Bồi Bồi: “…”
Viện Thái Dương ở gần ngay trước cổng
trường đại học, Vương Bồi đi tới đây cũng không lái xe, vừa cùng Ngao Du đi vào trong vừa cười vừa nói. Một lúc sau Vương Bồi thấy có vẻ không
đúng cho lắm, không phải là về nhà, vậy lát nữa anh ta ngủ đâu bây giờ?
Cô nhịn không được hỏi anh ta, Ngao Du
lại quay nhìn vào cô, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, tựa như mười phần kinh ngạc chuyện Vương Bồi sao lại hỏi câu ngu ngốc thế chứ, “Đương nhiên là ngủ nhà cô rồi, sao lại hỏi làm gì?”
Nói xong anh ta liếc nhìn Vương Bồi một cái, chậm rãi hỏi: “Không lẽ cô còn dấu đàn ông trong nhà hay sao?”
Vương Bồi hít một hơi dài rồi bình tĩnh trở lại.
Nhà Vương Bồi trọ cũng không lớn lắm,
nhưng may cũng có hai phòng, trong phòng khách còn có ghế sopha làm
giường, không giải được chăn đệm nhưng cũng có thể dùng tạm trong vài
tối. Vương Bồi vừa dọn dẹp phòng vừa lải nhải hỏi chuyện anh ta, “Sao
anh lại đến vậy? Chuyện trong nhà anh đã giải quyết xong rồi sao? Anh
định ở trong này không đi sao? Đã có kế hoạch gì chưa…”
Ngao Du cứ nở nụ cười tươi, mặt mũi
trông rất mờ ám, thỉnh thoảng dừng ánh mắt chút, lại ánh lên vẻ sắc bén
làm cho người khác không dám lại gần. Cũng không rõ từ lúc nào, con
người anh ta bỗng trở nên ôn nhu, tuy rằng vẫn là mặt đó, mi đó, ánh mắt đó nhưng lúc cười lại ánh lên nét nhu hoà, một Ngao Du như thế cũng
không làm cho người ta giận dữ lên được.
“Haiz, sao anh lại không nói gì thế?” Vương Bồi xoay người ánh mắt tức giận nhìn anh ta.
Ngao Du bật cười, trông vô cùng đắc ý,
“Vương Bồi Bồi à, cô còn giả vờ không thích tôi nữa. Cô nghe xem, những
lời cô hỏi rất giống như hai vợ chồng đó…”Anh ta rất cao hứng, nghêng
ngang đứng lên, vươn người, vỗ vỗ ngực rồi nhìn Vương Bồi dang hai tay
ra, “Lại đây cho tôi ôm cô một cái”
Vương Bồi lấy ghế ném vào người anh ta.
Điện thoại trong phòng reo vang, Vương
Bồi hung hăng trừng mắt liếc Ngao Du một cái, thờ phì phì đi nghe điện
thoại, nhìn thấy trên màn hình hiện tên, cô liền trợn tròn mắt.
“Bồi Bồi à..” Tiểu thúc thúc của cô ở
đầu dây bên kia gọi tên cô, trong giọng có chút mệt mỏi, lại dường như
có pha chút cười, “Đã ngủ chưa?”
Giọng Vương Bồi lập tức mềm mại hẳn lên, vừa rồi còn cao giọng tức giận với Ngao Du, lúc này thì im lặng, dứ dứ
nắm đấm hướng phía người trên sopha, trên mặt lập tức đỏ bừng, trừ kêu
lên một tiếng “Tiểu thúc thúc” ra cô cũng không biết nói gì nữa.
“Cô nói chuyện với ai thế?” Khuôn mặt
tuấn tú lập tức hiện ra trước mắt cô, Ngao Du nhíu mày trừng mắt nhìn
cô, trong ánh mắt có chút bất mãn.
Vương Bồi bị anh ta nhìn như thế thì cả
kinh, cuối cùng cũng tỉnh chút, luống cuống lấy tay che điện thoại,
trừng mắt liếc Ngao Du một cái, lại làm động tác hua hua tay, quay người vào trong phòng mình, còn lấy tay khoá chặt cửa phòng lại. Trong phòng
lập tức yên tĩnh, Vương Bồi hít một hơi dài trấn tĩnh sau đó mới đem
điện thoại lại gần, nhẹ giọng trả lời, “Chú à, cháu vẫn chưa ngủ. Chú đã trở lại rồi à?”
“Vừa mới đưa sư phụ sư mẫu về nhà, ta bây giờ đang đứng trước cửa viện Thái Dương đây này..”
Lời nói tiếp theo của Điền Tri Vịnh
Vương Bồi cũng không nghe thấy gì nữa, cô đứng bật dậy, nhìn về phía
Ngao Du hét to: “Ngao Du, không xong rồi, anh trốn chỗ nào đi”
Không khí trong phòng bỗng dưng như đông lại, vì vừa rồi Vương Bồi nhốt anh ta ở ngoài cửa đã đành, Ngao Du ngồi trên ghế sopha đang tức khí, cứ nghiến răng nghiến lợi nghĩ làm cách
nào để trả thù, lại muốn nếu cô nguyện ý hôn anh ta một cái, anh ta….anh ta sẽ tha thứ cho cô, nhưng mà, cô tự dưng…..
“Vương Bồi Bồi, cô cũng đừng quá đáng
thế!” Ngao Du nhấc mông lên, ba bước đã vọt đến trước mặt cô, đoạt lấy
điện thoại trên tay cô, lúc Vương Bồi còn không biết chuyện gì đang xảy
ra thì anh ta đã ném thẳng chiếc điện thoại ra khỏi phòng.
Đang là tầng 10 nha…Cô cũng vừa mới sắm chiếc di động này chưa đến một tháng nha…
Vương Bồi lập tức nổi điên lên rồi, cũng không nhớ rõ chuyện Ngao Du doạ chết người kia, thậm chí cả Điền Tri
Vịnh ở dưới lầu cũng quên mất, cô hét to một tiếng bổ nhào vào người
Ngao Du. Tên khốn này, cô nhất định phải phá nát anh ta, phá nát khuôn
mặt xinh đẹp này, xé rách chiếc miệng xinh đẹp này, đánh không được thì
sẽ cắn anh ta một miếng….
“Vương Bồi Bồi à,..” Ngao Du hổn hển kêu lên, một lát không biết là nên cười hay nên khóc nữa, “Cô rốt cục làm
sao thế, sao cô lại cởi quần áo của tôi, oa…cô cắn ta! Ôi ôi..”
Hai người họ cứ náo loạn ầm ĩ một hồi
mất chừng mười phút cho đến khi có tiếng đập cửa dồn dập truyền tới
Vương Bồi lúc này mới như bừng tỉnh, cúi đầu nhìn toàn thân Ngao Du quần áo hỗn độn mà choáng váng.