Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 29
Sau sự kiện Phượng Hoàng, Vương Bồi giận mất nửa giờ không thèm nhìn đến Ngao Du. Cô vẫn còn giận nói với Lô
Lâm, “Cậu nói xem….anh ta…đúng là tên xấu xa…tự dưng vẽ người..lừa gạt
mình…tức chết..”
Lô Lâm vẫn mỉm cười nhìn cô, cũng không
lên tiếng an ủi. Vương Bồi oán giận xong rồi thì cũng ổn, bỗng lại cảm
thấy quá buồn cười, ôm bụng bảo, “Mình cả ngày bên anh ta, chỉ số thông
minh lại bị hạ thấp nữa rồi. Khi nào trở về, nhà Vương giáo sư chúng
mình thế nào bây giờ, ây da, đây là nhà của bản cô nương nha, sao mà lại tìm nhầm vào cửa nhà của mình thế không biết” Vương giáo sư chắc chắn
sẽ chê cười cô cho mà xem.
“Không phải như thế rất tốt hay sao” Lô
Lâm cười bảo, “Trước kia trông cậu rất lão luyện thành thục, giờ đã cười nhiều hơn rồi, rất phù hợp với tuổi đấy thôi”
“Mình đã hai mươi sáu rồi, tỷ tỷ à” Nhưng mà cô đã bị Ngao Du kéo xuống chỉ còn mười sáu tuổi đấy thôi.
“Hai mươi sáu tuổi thục nữ, và bên kia
còn có mười sáu tuổi thiếu niên đang chờ cô an ủi đấy” Lô Lâm cười cô
rồi đẩy đẩy bảo” Nếu cậu mà không đi khuyên anh ấy, anh ấy cứ phụng phịu hờn dỗi mãi đó”
Tên Ngao Du kia còn dám giận nữa cơ à,
Vương Bồi nghĩ ngợi chút thấy cũng bối rối, anh ta còn giận chờ cô đến
xin lỗi nữa chứ, thật đúng là chả ra làm sao cả. Nếu thực sự cô mà không để ý tới anh ta chắc lát nữa biết đâu anh ta lại còn bày ra bộ dạng tội nghiệp bị người bắt nạt nữa cũng chưa biết chừng.
Vương Bồi nghĩ vậy thì ăn nhanh chóng
rồi sẽ đi khuyên bảo cái tên không biết lý lẽ kia để anh ta trở lại bình thường. Nếu không làm như thế mà để cho anh ta tức quá lên thì…Vương
Bồi không biết kết cục chuyện gì xảy ra nữa.
Cô chầm chậm đi tới chỗ anh ta, trong
mắt Ngao Du ánh lên nét sáng ngời, nhưng rồi anh ta lại nhanh chóng đè
lại cố chừa bản mặt giận dỗi ra, môi mím chặt, lông mi cụp xuống, trông
vừa ảo não vừa thương tâm. Vương Bồi đi đến bên anh ta, không nói gì,
lấy tay xoa xoa nhẹ trên đỉnh đầu anh ta bảo: “Đừng làm loạn nữa đi”
Ngao Du định há mồm giải thích gì đó nhưng không hiểu sao lại không nói gì, gật gật đầu.
Do Chu Tích Quân cưỡi ngựa nên họ cũng
không tiện đi đường núi, cứ phải lòng vòng trong rừng, cũng bỏ qua
chuyện dừng lại trong thôn theo kế hoạch, tối chỉ có dừng chân dựng lều
nghỉ trong rừng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ngủ
trong rừng, ai nấy đều vô cùng thành thạo, dựng lều đều do một tay Ngao
Du phụ trách, Cửu Tử thì đi săn thú gần bên, Ngả Đông thì nhóm lửa,
Vương Bồi và Lô Lâm cùng hỗ trợ đun nước, nấu canh. Nửa tiếng trôi qua,
Cửu Tử vẫn chưa trở về, Vương Bồi đã nhịn không được bắt đầu lo lắng,
trời cũng nhanh tối, trong rừng cây không biết….
Trong lúc cô còn đang tưởng tượng linh
tinh thì Cửu Tử đã trở về, trên tay mang một con thỏ đã chết, thở hổn
hển bảo: “Có….hai người…ngã ở đằng kia…” Cậu vội vàng kể chuyện mà càng
nghe thì lại càng không rõ là chuyện gì. Nhưng ai cũng hiểu rõ ý của cậu nên cùng họp lại bàn bạc, bảo Ngả Đông đi cùng cậu mang người trở về.
Cũng chưa đầy mời phút sau thì họ đã
cõng người trở lại, là một nam, một nữ, Vương Bồi chạy nhanh tới nhìn
thì thấy rõ ràng đó là Cảnh Thích và Từ Khiết.
“Sao vậy? Làm sao mà còn lại hai người thôi, thế còn hai người kia đâu?” Lô Lâm hỏi nhỏ.
Cảnh Thích hấp háy mắt mở ra, giọng yếu
ớt bảo: “Cảm ơn mọi người, khụ khụ…” vừa nói thì lại ho khù khụ một
trận, mà ho mãi không dừng được. Ngả Đông nhíu mày bảo: “Bị cảm rồi” Nói xong anh ta lấy từ trong túi ra mấy chiếc lá cây, đắn đo nhét thẳng vào mồm Cảnh Thích lạnh lùng nói: “Nhai đi”
Vương Bồi cũng nhịn không được sờ sờ yết hầu của mình, xem ra lần trước cô có thể uống canh thịt thuốc cũng vẫn
phải nhờ cả vào Ngao Du.
Đợi Cảnh Thích vất vả hồi phục chút mới
chậm rãi kể cho mọi người mọi chuyện xảy ra nghe. Hoá ra hôm họ rời khỏi thì vẫn cứ tiến hướng nam đi, kết cục tới chiều hôm đó chân Từ Khiết
bắt đầu sưng to. Lúc đầu chỉ hơi đau nhức chút, còn cố mà đi được, nhưng tới sáng ngày hôm sau thì cổ chân bắt đầu sưng to hơn, cơ bản là không
thể đi nổi nữa, chỉ có thể dựa vào ai đó đi mà thôi.
Hôm đó mới đi được nửa giờ, Trần Kỳ Trúc bắt đầu chịu không nổi, oán thầm Từ khiết đã liên luỵ đến họ, lại oán
giận bảo nếu cứ như thế này họ cũng không thể nào đi ra khỏi vùng núi
này được. Sau đó thì cô ta và Trương Mậu Lâm liền….
“Sau đó họ lén đi mất, lại còn mang theo hơn một nửa thức ăn, nước uống” Mặt Từ Khiết bình tĩnh, chậm rãi nói,
sắc mặt lạnh nhạt giống như là đang nói chuyện về người khác vậy. Bộ
dạng của cô nàng so với Cảnh Thích còn chật vật hơn nhiều, toàn bộ mắt
cá chân bên trái và bàn chân đều sưng rất to, thậm chí mặt mũi còn có
chút phù, tóc rối loạn nhưng ánh mắt thì vô cùng kiên nghị.
“Một đường này đều do Cảnh Thích cõng
tôi mà tới, anh ấy…Đến một miếng cũng chưa được ăn..” Nói tới Cảnh
Thích, mặt Từ Khiết bắt đầu nhăn nhúm lại, cúi đầu, nước mắt trong suốt
tý tách rơi xuống tay. Vương Bồi chạy vội tới vỗ vỗ sau lưng cô nàng,
nhỏ giọng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi, chúng mình cùng ra ngoài nào”
Vương Bồi nhớ rất rõ lúc gặp nhau lần
đầu, ánh mắt Từ Khiết luôn không kiềm chế được cứ lén nhìn theo Trương
Mậu Lâm, nghĩ tới lúc đó chắc là thầm mến anh ta lắm. Nhưng trải qua
chuyện vừa rồi, ai mới là người đàn ông chân chính chắc trong lòng cô
nàng biết rõ.
Lúc tối ăn cơm, mọi người ai cũng vô
cùng căm phẫn mắng Trương Mậu Lâm và Trần Kỳ Trúc xa xả, trong lòng
Vương Bồi còn xấu xa thầm rủa họ khốn kiếp. Ngao Du thì bày ra bộ mặt
khó coi, “Tôi đã sớm biết hai người kia không tốt đẹp gì mà, may là đã
đuổi đi rồi” Trông bộ dạng vô cùng đắc ý dạt dào làm ai nhìn cũng không
nhịn được cười.
Thân thể Cảnh Thích vốn khoẻ mạnh, sau
khi uống thuốc của Ngả Đông, tối lại được bổ sung thêm năng lượng nên
sáng hôm sau đã đứng dậy được, trông tinh thần cũng sáng sủa hẳn lên.
Chân Từ Khiết thì đêm qua được bôi thuốc đặc hiệu nên sau cũng đỡ hơn
nhiều, không hề giống lúc trước sưng to đáng sợ nữa, nhưng vẫn không thể tự mình đi được, vì vậy Chu Tích Quân lại đem ngựa của mình cho cô.
“Vết thương chân tôi đã đỡ rất nhiều
rồi” Anh cười cười, đi đi lại lại trước mặt mọi người vài bước. Ngao Du
thì im lặng, đưa tay đỡ lấy anh bảo nhỏ: “Trên đường đi tôi dìu anh vậy”
Do có người bị thương nên tốc độ cả nhóm cũng chậm lại rất nhiều. Nhưng cũng may không phải vội gì, chẳng qua là làm kế hoạch cũng chệch đi chút một ngày. Ngả Đông bảo, nếu không nhầm
thì chiều mai là mọi người có thể rời khỏi núi rồi.
Cảnh Thích vốn là người hay nói làm cho
cả nhóm cũng náo nhiệt hẳn lên, anh ta hứng chí kể chuyện mấy ngày trước gặp con muỗi to như con ruồi, lại thường gặp phải rắn mào đỏ, nửa đêm
thì có tiếng hổ rình mồi, kêu ngao ngao….Nghe có vẻ vô cùng kích thích – chuyện này làm cho ai trong nhóm cũng vô cùng buồn bực, hai nhóm này
chẳng phải đều cùng đi một đường hay sao?
“Mọi người cái gì cũng không gặp sao?”
Cảnh Thích kinh ngạc, mở to hai mắt tưởng sắp rớt ra ngoài, “Sao như vậy chứ? Vậy…” Anh ta vỗ mạnh vào ót, dở khóc dở cười bảo: “Tối hôm qua tôi còn không nghe được cả một tiếng vang nào, cứ tưởng là mình ngủ rất say nữa chứ, thì ra cái gì cũng không có ha” Nói xong lại thần mặt nghĩ
không ra, “Sao vậy nhỉ? Trong rừng này có nhiều dã thú lắm cơ mà”
Nếu không sao Cửu Tử ngày nào cũng săn được con mồi mang về.
“Ha ha..” Ngao Du cười to đắc ý, ưỡn ngực, vỗ tay, “Đó là vì có tôi ở đây! Bọn nó làm sao dám mạo phạm được!”
Cửu Tử và Ngả Đông đứng đó lại ra sức gật đầu, nhóm Vương Bồi một vài người đồng loạt xem thường.
Được rồi, họ thừa nhận, giá trị vũ lực
của Ngao Du vô cùng cao, kể cả dã thú có xâm phạm đi chăng nữa thì chắc
chắn sẽ bị mất mạng không trở về được, nhưng mà – Vương Bồi lại chợt nhớ tới chiếc vòng cổ quái đeo trên cổ anh ta kia, đưa tay ra, nhẹ nhàng
vuốt ve kéo xuống. Ngao Du không hề phòng bị cười hì hì nhìn cô.
Mặt đá đẹp lóng lánh năm màu, nhìn kỹ
cũng không có gì đặc biệt, thế mà Ngả Đông lại coi nó như thánh vật vậy. Vương Bồi vừa nghĩ tay vừa sờ tới con dao bên hông, lẳng lặng rút dao
ra, chém mạnh dao sắc vào mặt đá kia. Còn Ngao Du thì vẫn cười hì hì như cũ không có ý ngăn cản cô.
Lúc dao hạ xuống mặt đá kia một giây
ngừng lại, Vương Bồi cũng không dám mạnh tay, nhìn thứ này thần thần bí
bí, nếu cô mà làm hỏng nó chắc ông trời giáng tội xuống mình cũng nên,
có thể Ngả Đông cũng sẽ nuốt chửng cô ấy chứ.
“Cô chém đi, chém đi, nếu cô có thể chém mẻ một chút thì cô là người lợi hại rồi”
Vương Bồi sẽ không dại như thế đâu, vung tay ném viên đá vào tay Ngao Du. Ngao Du vẫn mỉm cười như trước, hỏi
cô: “Cô thích không? Nếu thích thì cho cô đấy”
Cô chỉ còn biết ngơ ngẩn nhìn anh ta
không thốt lên được lời nào, Cảnh Thích và Từ Khiết tuy không biết viên
đá này có gì thần kỳ nhưng thấy thần sắc của cô thì đều có thể đoán được chút ít. Thấy Ngao Du cứ tuỳ tiện tặng Vương Bồi này nọ, mọi người ai
cũng không tưởng tượng kịp nổi.
Nhưng Vương Bồi cũng đã biết rõ về sự
hào phóng của Ngao Du trước rồi, lúc đó là gặp mặt lần đầu, anh ta cũng
ném tặng cho chiếc nhẫn phỉ thuý không thương tiếc. Cậu nhóc này, đúng
là tên phá nhà nát cửa mà.
“Cầm lại này” Vương Bồi ném trả lại, cố
không nhìn mê đắm vào viên đá hấp dẫn kinh người kia nữa. Không có công
mà hưởng lộc, cô và Ngao Du, mặc dù thân nhau chút đấy nhưng không thể
nhận lễ vật lớn của anh ta như vậy được. Nói lần trước anh ta còn tặng
cho cô một viên đá nhiều màu sắc lóng lánh kia kìa, là lấy từ dưới lòng
đầm Ngoạ Long lên trông vô cùng đẹp đẽ, chắc cũng là bảo bối nữa đây?
Tâm Vương Bồi bỗng chốc đập loạn liên hồi.
Lô Lâm cười hỏi: “Ngao Du à, trong tay
anh cái gì cũng có ha. Là tổ truyền trong nhà sao? Hay là tìm được ở nơi nào vậy..” Nếu ở đâu mà tìm được bảo bối vậy thì dù cô nàng có phải
táng gia bại sản cũng cố tìm được một cái mang về làm thành gia truyền
mới được!
Ngao Du không chút suy nghĩ nói: “Lấy từ trên trời xuống” Trong rừng lại có tiếng chim kêu yếu ớt, mọi người lúc này mới trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chu Tích Quân vốn đang uống nước bỗng sặc phun ra một ngụm to văng vào mặt Cảnh Thích.
Còn vẻ mặt của Cửu Tử và Ngả Đông thì
bắt đầu kích động đứng dậy, lập tức quỳ rạp xuống hướng Ngao Du cung
kính vái lạy, dập đầu. Ngao Du đại gia thì không thèm để ý hướng họ phẩy ta, một chút áy náy cũng không có.
Vương Bồi thì tức lên rồi, tên nhóc này hơi quá đáng đấy, sao lại có thể gạt người anh em dân tộc thiểu số như vậy chứ!
Cô đưa tay ra kéo tai anh ta, làm Ngao
Du bỗng “oa oa” kêu to, Cửu Tử và Ngả Đông thì sợ quá, vội xông lên hoà
giải, nói chuyện luyên thuyên, đến cả nửa câu cô cũng chẳng hiểu gì.