Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 14
Sáng hôm sau, Vương Bồi rời giường mở máy, vừa mở ra thì thấy chuông
tin nhắn liên tiếp, mở tất cả ra đều là tin nhắn của Ngao Du gửi đến.
Tin thứ nhất: “Tôi trông khoẻ mạnh, dũng mãnh như rồng, hổ, cô lại dám rủa tôi, Vương Bồi Bồi cô không muốn sống nữa à?”
Tin thứ hai: “Nhanh chân chạy sang đây xin lỗi tôi ngay, tôi xem xem sẽ bỏ qua cho cô”
Tin thứ ba: “Này, rốt cục cô có đến không hả?”
Vương Bồi nhìn vào thời gian nhắn tin thì đều là 0 giờ 3 phút, đối
với chuyện Ngao Du nghỉ ngơi luôn luôn đúng giờ mà nói thì hiện đã đảo
lộn cả rồi. Chẳng trách cả sáng nay cũng không thấy anh ta đến đập cửa,
bản thân anh ta vẫn còn chưa tỉnh nữa là. Vì vậy Vương Bồi cũng qua được một buổi sáng thanh tịnh, lúc ăn sáng không có người ở bên ồn ào, thật
đúng là không quen tý nào.
Mãi cho đến 10 giờ hơn Ngao Du mới tỉnh giấc mộng từ trong phòng đi
ra, quần áo ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, chính là nhìn bản thân anh ta thoạt
nhìn có chút ngốc, bộ dạng trông vẫn còn buồn ngủ, lúc vào phòng thì cứ
nhìn chằm chằm Vương Bồi đến ngẩn người. Lúc Vương Bồi dục anh ta vài
lần anh ta mới tỉnh, có vẻ đăm chiêu đi vào toalét rửa mặt.
Không bình thường! Thật không bình thường chút nào!
Theo như bình thường thì Ngao Du sẽ đỏ mặt tía tai, đầu tiên là sẽ
xông lên chất vấn cô vì sao tối qua không đáp lại tin nhắn của anh ta?
Sao giờ anh ta lại bình tĩnh đến vậy nhỉ? Chẳng nhẽ….có âm mưu gì?
Vương Bồi đang rung đùi đắc ý nghĩ ngợi thì thấy cửa phòng tắm mở, Ngao Du cau mày mất hứng nhìn cô: “Cô làm gì thế?”
Vương Bồi lập tức quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến anh ta,
thật khó khăn để quên đi chuyện xảy ra tối qua, cô cũng chẳng dại gì mà
tự chuốc vạ vào thân. Đánh đố là không phải sợ anh ta, mà thực sự thỉnh
thoảng tên nhóc kia chẳng có đạo lý gì cả, có nói với anh ta cũng không
lợi gì.
Ngao Du thấy không truy cứu được gì thì vẻ mặt thẫn thờ ngồi xuống
ghế bên Vương Bồi, nhẹ nhàng thở dài. Tiếng thở dài này vừa trầm thấp,
dường như mang theo rất nhiều tâm sự, lại làm cho Vương Bồi thấy mềm
lòng, len lén nhìn đánh giá anh ta. Mới liếc mắt nhìn một cái làm Vương
Bồi giật cả mình.
Trông tinh thần Ngao Du tốt lắm, ánh mắt sáng long lanh, tính tình
rất táo bạo, mặt mũi cực sạch sẽ, dường như chẳng có biểu hiện gì khổ sở cả. Kể cả lần trước lúc anh ta bị bệnh, anh ta cũng không có vẻ bình
tĩnh như thế, trên mặt đều viết rõ ý tứ “nhanh đến an ủi tôi đi”. Nhưng
lúc này, rõ ràng anh ta lại có chút ngơ ngác.
Hơi nhíu lông mày, thái độ có vẻ gượng gạo, cho thấy việc anh ta
không chủ động gây gổ với Vương Bồi lúc này là nhìn rõ, tên nhóc này
dường như có chuyện gì đó phiền lòng đây. Chả lẽ là sự kiện ngày hôm
qua? Vương Bồi cảm giác khả năng đó không nhiều lắm, quan sát cử chỉ và
lời nói trước đây của anh ta thì có thể thấy bản tính của anh ta tuyệt
đối không ngây thơ – hơn nữa, chưa bao giờ thấy mặt mũi anh ta đỏ nha.
“Ngao Du..” Vương Bồi vươn ngón tay chạm nhẹ vào bờ vai anh ta, tò mò hỏi: “Anh sao thế? Sao lại ủ rũ vậy?”
Mãi một lúc sau Ngao Du mới từ từ quay người lại, bộ dạng có chút
ngốc, có chút mờ mịt, đợi đến lúc thấy rõ Vương Bồi ánh mắt anh ta mới
trở nên mơ màng, một lát sau ứ đầy nước mắt trông có vẻ sắp khóc vậy.
Vương Bồi bỗng hoảng, đứa bé này thật là, không biết có chuyện gì đây,
sao tự dưng lại sắp khóc như thế chứ?
“Vương..Vương Bồi Bồi..” Anh ta nghèn nghẹn mũi, lấy tay lau mặt,
trong giọng nói mang theo tia nức nở: “Tôi…tôi hình như có chút vấn đề?”
Có…có vấn đề? Vấn đề gì chứ?
Lúc Ngao Du không nói không rằng, nhìn Vương Bồi mong ngóng, mếu máo, bộ dạng cực kỳ ấm ức thì lòng Vương Bồi đều co rút không thôi – chả lẽ
có chuyện gì khó nói sao? Hay vẫn là nói, ôi, cái kia…đang mạnh lại
yếu….
Vương Bồi không e dè gì nghĩ ngợi, lại chợt nghe Ngao Du nghẹn ngào thút thít, ” Tôi…tôi không liên lạc được….bạn của tôi”
“Chỉ vì chuyện này sao?”
Vẻ mặt anh ta rầu rầu “đau đớn” mãi chỉ vì nguyên nhân nhỏ này sao?
Vương Bồi nghĩ thế nào cũng không chấp nhận nổi chuyện này – chắc chắn
là có chuyện gì đó mà cô không biết.
“Anh gọi điện thoại cho anh ta không được sao? Nếu điện thoại không
liên lạc được, có địa chỉ trên mạng không, để lại vài chữ. Nếu thực sự
không được nữa, thì còn có nhiều cách khác”
Vương Bồi rất tích cực đưa ra vài ý kiến cho anh ta, nhưng Ngao Du
vẫn một mực thờ ơ. Nhìn ra được tâm tình của anh ta không bình thường,
cảm xúc uể oải, khoé miệng vẫn ngậm chặt, thậm chí anh ta còn sai Vương
Bồi ra nhìn thời tiết bên ngoài xem xem là trời âm u hay là mưa.
Nhưng mà trời rất trong xanh mà, mặt trời chiếu trên đỉnh đầu đây
này. Cơ bản là không cần ra ban công nhìn cũng thấy. Ngao Du lập tức bực mình lên rồi.
Do không liên lạc được với bạn nên cả chuyện ăn cơm anh ta cũng không hứng, chỉ ăn được có hơn nửa bát cơm thì đã bỏ vào phòng, làm Vương Bồi càng thêm lo lắng. Lúc mười một giờ cô cố ý làm cơm trưa thật ngon,
trong đó có làm món thịt kho tàu thơm ngào ngạt, có thể ăn được mấy ngày ấy chứ, mà Vương Bồi chỉ cần nhìn thấy là đã muốn ói rồi.
Định gõ cửa phòng anh ta thì bỗng nghe thấy tiếng nói, Vương Bồi dán
tai vào sát cửa nghe ngóng, nhưng bên trong cứ ong ong làm cô nghe không rõ lắm. Thế là cô cứ thế đẩy cửa vào lại nhìn thấy Ngao Du đang ngồi
xếp bằng nói chuyện với chiếc gương trước mặt. Thấy cô tiến vào, đang
ngồi anh ta nhảy dựng lên, động tác cực kỳ nhanh dấu vội chiếc gương
trong chăn, nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt xinh đẹp rất chi là nghiêm túc.
Chuyện nghiêm trọng rồi đây!
Thân có tật xấu thì phải đưa đi bệnh viện mà nếu đầu óc có vấn đề thì chẳng lẽ cô lại phải đi tìm bác sỹ tâm thần chữa trị sao?
Vương Bồi đem đĩa thịt kho tàu đặt trên bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ngồi xuống giường, lấy tay đi rờ trán anh ta, thấy độ ấm bình thường,
có thể loại trừ khả năng sốt cao dẫn đến mê sảng. Cô nghĩ ngợi chút rồi
trong đầu hiện lên khả năng nào đó, khẽ cắn môi, dò hỏi: “Ngao Du à,
ngày hôm qua có phải anh nhìn thấy cái gì đó không sạch sẽ không?”
“Cái gì cơ?” Ngao Du mở trừng hai mắt nhìn cô, không biết là nên khóc hay cười nữa, “Vương Bồi Bồi, có phải đầu óc cô có vấn đề gì không?”
Nhưng mà hiện tại đầu óc anh ta thần kinh mới đúng chứ, cô hoài nghi cũng là chuyện bình thường mà.
“À, tôi liên lạc với bạn của tôi thôi mà” Anh ta quay mặt đi không
nhìn Vương Bồi, cả người đều thể hiện rõ vẻ chột dạ, “Thân thể của
tôi…ừm..có chút vấn đề, nhưng mà vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Không có việc
gì đâu” Anh ta nhìn cô cười trông bộ dạng rất vui vẻ. Nhưng mà bình
thường chắc chắn là anh ta rất ít nói dối, cho nên chỉ trong chớp mắt,
hai mắt cũng trở lại bối rối, trên mặt chỉ kém không cần viết ra hai chữ “chột dạ” mà thôi.
Nếu anh ta không muốn nói, Vương Bồi đơn giản là không cần hỏi thêm
nữa. Thứ nhất anh ta cũng không phải là con của cô, thứ hai cũng không
phải em trai của cô, vậy tội gì mà hao tổn sức lực quan tâm anh ta chứ.
Vì vậy cô trở về phòng đi vẽ vẽ tranh, lại dỗi đến trưa cũng chẳng buồn ra khỏi phòng.
Trong lúc buồn rầu thì nghe thấy tiếng nước ‘ào ào” phòng bên truyền
sang, Vương Bồi cũng không thèm để ý nữa, đợi đến lúc chiều chạng vạng
mới ngẫu nhiên đi vào phòng tắm tìm bàn chải đánh răng, bỗng đá một nhát trúng phải lọ sữa tắm, cô mới sửng sốt.
Trong nhà kem đánh răng, xà phòng cái gì cũng đều là một tay Vương
Bồi sắm nên cô biết rất rõ lọ sữa tắm này tuần trước cô vừa mua, 500 ml, mùi hương sữa, sáng nay cô dùng vẫn còn cả bình đầy cơ mà. Thế mà giờ
đã trống rỗng, nhặt lên đã chẳng còn một giọt.
Trên tay vẫn còn nước rỏ tong tong, do Ngao Du vừa tắm xong, anh ta
còn tắm hết cả lọ sữa tắm to như thế kìa! Chắc là đem da dẻ lột sạch hết rồi chắc? Tên này đúng là kinh khủng nha!
Vương Bồi cầm theo chiếc lọ không đi tìm Ngao Du tính sổ, vừa đẩy cửa vào phòng thì thấy Ngao Du đang cởi trần bôi thuốc. Quả đúng như Vương
Bồi dự đoán, tên này chà sát giống như tôm bị luộc lên vậy, trên lưng
còn sứt sát vài chỗ, máu đều chảy rồi. Tội nghiệp bộ dạng này quá hà,
Vương Bồi làm sao còn hơi sức đâu mà mắng anh ta nữa chứ.
“Vương Bồi Bồi..” Ngao Du xoay người nhìn cô, ánh mắt ẩm ướt, giọng
vừa nhỏ vừa run, tựa như bị ấm ức quá lớn vậy. Anh ta sợ sệt đưa lọ
thuốc mỡ đến, lại như sợ bị Vương Bồi mắng, nhỏ giọng cầu xin: “Da rách
rồi, đau lắm, bôi thuốc cho tôi đi”
Vương Bồi cũng bị mềm lòng, không dám nói nửa câu dạy dỗ, liền cầm
lấy lọ thuốc mỡ, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Lại gần đây xem nào,
bôi ở đâu đây?”
“Anh làm sao mà như phát điên lên vậy?” Vương Bồi vừa bôi thuốc vừa
nhỏ giọng oán trách: “Cho dù là đồng tính cũng không đến nỗi biến thái
vậy chứ, hôm qua đã ngâm rửa hơn một tiếng rồi, bẩn gì cũng rửa sạch
rồi. Thế mà anh còn ra sức cào làm gì nữa không biết?”
Hơn nữa trước đây nhìn thái độ của anh ta cũng không giống đồng tính
nghiêm trọng nha. Từ lúc Thái Hậu đi rồi, trong nhà cũng nhanh chóng
thành lợn con, cả nửa câu vô nghĩa cũng không có nữa.
“Cô không hiểu đâu” Anh ta quay lưng trần về phía Vương Bồi, lẳng
lặng nói, trong giọng nói có chút tịch mịch, cô đơn, Vương Bồi nghe mà
cảm giác như muốn đánh người.
Do sợ Ngao Du bị sẹo nên cả tối Vương Bồi cũng không cho anh ta ăn
thịt kho tàu, vẫn khuyên bảo mãi anh ta nhưng anh ta cũng không nghe,
còn gân cổ lải nhải bảo chỗ nào cũng bị thương đã không cho ăn lại còn
cấm, giống như Vương Bồi đã ngược đãi anh ta không bằng vậy.
Vương Bồi tức lắm rồi, nhấc chân lên đạp vào mông anh ta hai nhát. Anh ta lập tức liền ủ rũ xuống.
Về sau Vương Bồi hỏi Ngao Du vì sao lại nói chuyện với chiếc gương
thì anh ta có chết cũng không chịu nhận, lại còn nói Vương Bồi hoa mắt,
nhìn nhầm. Anh ta càng không thừa nhận thì Vương Bồi lại càng thấy kỳ
quái, tò mò trong lòng bùng nổ, trong đầu giống như có móng vuốt cào
nhẹ, ngủ cũng không ngủ được ngon.
Sáng hôm sau, Vương Bồi lấy cớ đi mua thịt sườn sai Ngao Du ra ngoài
mua. Hôm nay vừa nghe nói có thể được ăn, tinh thần Ngao Du lập tức hào
hứng hẳn lên, cũng không hỏi nửa câu, cao hứng xông ra cửa.
Chân trước của anh ta vừa ra khỏi cửa, sau lưng Vương Bồi liền chui ngay vào phòng anh ta.
Trong phòng anh ta rất sạch sẽ, cái này nọ, linh tinh trong phòng giờ không còn. Trên bàn trừ chiếc máy tính và cốc nước ra thì cũng chỉ còn
lại chiếc lọ hoa, có hai bộ quần áo vứt ra giường nhưng cũng đã giặt
sạch rồi, còn thoang thoảng mùi xà phòng nữa.
Vương Bồi lôi ngăn kéo ở đầu giường ra trước, nhưng vừa kéo ra cũng không tìm thấy chiếc gương kia của anh ta.
Tuy chỉ nói là nhìn thoáng qua thôi nhưng Vương Bồi lại nhìn rất rõ.
Trên mặt gương là hình tròn, to khoảng 30 ly, màu sắc sáng trong, xung
quanh có viền hoa văn phức tạp, giống như đỗ cổ vậy, mặt gương có chút
mờ mờ – chắc không phải anh ta nhặt được đỗ cũ này nọ đi.
Tự dưng có cơn gió lạnh thổi qua, lòng bàn tay Vương Bồi bỗng toát ra chút mồ hôi.
Trong sách đã nói, đồ cổ này, nếu là vật tuỳ thân thì càng làm nhiều
người kinh sợ, chắc chắn có dính chút gì đó không sạch sẽ. Chiếc gương
kia của Ngao Du không chừng lại là đồ không tốt mà thực sự có chút cổ
quái đi!
Trong lòng cô càng nghĩ càng khẳng định chắc chắn vậy nên hạ quyết
tâm chờ Ngao Du trở về, phải ép anh ta ném cái quỷ quái đó đi.