Đọc truyện Long Thái Tử Báo Ân – Chương 11
Vừa ra cửa bỗng thay đổi bất ngờ. Trời vừa trong xanh vài giây sau
thì mây đen kéo về dầy đặc. Có chút tiếng sấm rồi hạt mưa to như trút
nước nện bùm bùm thẳng xuống. Vương Bồi chậm chân chút nên cả người ướt
như chuột lột.
Trấn nhỏ này đã bao lâu rồi chưa có trận mưa nào to như thế, giống như cả thiên hà (sông trên trời) trút hết nước xuống vậy, đem toàn bộ trấn nhỏ chìm ngập trong màn mưa.
Trên đường bỗng chốc không còn bóng người, may là ô tô đều đi đường quốc lộ khác nên trên đường rất ít xe. Vương Bồi nheo nheo mắt rồi từ từ mở, vẫn cảm thấy kinh hãi.
Nhóm Chu Bách Đình vẫn bị kẹt ở cách đây mấy KM, lúc họ đi cũng chỉ
ước chừng được 10 phút, còn Vương Bồi thì lại đi mất nửa tiếng cuối cùng mới nhìn thấy xe họ. Mở loa, dùng cần gạt nước, Vương Bồi cao giọng gọi một câu, Chu Bách Đình cũng cao giọng trả lời một câu, nhưng cuối cùng
vẫn chẳng nghe được rõ cái gì.ẩC hâi đều ngốc, không nghĩ tới dùng điện
thoại, cuối cũng vẫn là Chu Tích Quân nhắc thì hai cô mới thông điện
thoại.
Mưa lớn như vậy, Vương bồi cũng không có gan đưa bọn họ vào Thành J,
cuối cùng đơn giản là đưa họ trở về. TRên đừng về còn lo lắng tý nữa
Ngao Du mà trông thấy bọn họ sợ răng giận, nhưng lúc vào đến nhà mới
phát hiện anh ta không có trong nhà.
Trên lầu cũng không có ai, Vương Bồi mở máy điện thoại ghi lại cuộc
trò chuyện cũng không có ai nói. Đứa bé này, không nói câu nào đã ra
khỏi cửa! Làm cho ngừơi khác lo lắng quá! Bên ngoài mưa lớn vậy, phải
làm cho anh ta tỉnh, xem anh ta có trở về hay không. Cô không thèm lo
cho anh ta đâu.
Cô đi đun nước ở bếp, còn anh em họ chu thì pha trà uống, mở tủ lạnh
ra thì phát hiện thấy tất cả xương sườn được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, cái dài, cái ngắn, trông rất mới mà lại xinh đẹp nữa. Trong tủ lạnh còn có dưa chuột và bí đao anh ta không thích ăn nữa, vẫn còn tươi để ngăn
trên cùng. Vương Bồi đóng cảnh tủ lạnh lại.
Tý nữa chắc anh ta sẽ về.
Nhưng mà một giờ trôi qua, anh ta cũng không trở về. Hai giờ trôi qua anh ta cũng chưa trở về…
Vương Bồi có chút đứng ngồi không yên, cô lấy cớ gọi điện thoại cho
Ngao Du vài lần nhưng không có ai nghe máy, cuối cùng thì tắt hết điện
thoại.
Anh ta đang tính gì vậy? Rời nhà trốn đi sao? Chỉ vì chút chuyện cỏn con này? Cô đã nói gì với anh ta đâu!
Ăn cơm chiều xong thì đến lúc tiễn khách về.
Buổi tối Vương Bồi tự mình xuống bếp làm món thịt kho tàu, vừa mềm
vừa thơm, màu sắc cũng rất mê hoặc, cô còn cố ý cắt vài lát dưa chuột
đặt xung quanh trong nồi, rồi mang ra bàn ăn, nước miếng Chu Bách Đình
đã tứa ra rồi.
Chu Tích Quân thì dường như kinh ngạc trước tay nghề nấu ăn của Vương Bồi, càng kinh hơn nữa là cô lại có thể nấu ăn ngon như vậy, “Tôi đang
nghĩ đến..” Anh ta nghĩ ngợi, đắn đo không biết dùng từ gì để nói nữa:
“Tôi nghĩ đến …..hoạ sỹ có vẻ sẽ không động tay chân vào bếp núc,,”
Vương Bồi không đáp, còn Chu Bách Đình thì đứng bên cười to, “Không
động tay chân vào bếp núc! Thôi đi, Vương Bồi chính là người ham ăn. Anh không biết cô ấy đối với ăn uống rất để ý sao!”
Cô không có, chỉ có Ngao Du mới như thế thôi, đồ ham ăn!
Nhưng rồi thịt sườn đều ăn hết cả mà Ngao Du vẫn chưa trở về.
Bên ngoài trời vẫn mưa to, Vương Bồi nhìn xuyên qua cửa sổ có thể
nhìn thấy nước sông Dao dâng lên nửa thước. Rồi lại rút xuống, chỉ sợ
hôm nay sẽ lụt. Nhà cô ở chỗ cao nên cũng không sao, nhưng có mấy chục
hộ ở dưới thấp chắc sẽ bị lũ. Còn Ngao Du nữa – tiểu tử kia rốt cục là
đi đâu rồi?
Vương Bồi tìm trong phòng anh ta cả nửa ngày, hành lý cái gì cũng đều còn, anh ta không phải cứ thế đi không từ mà biệt sao, nhưng mà cả ví
tiền anh ta cũng không thèm mang theo nữa. Lúc này không biết là đã ăn
cơm ở đâu chưa? Chả lẽ Hắn tức đến nỗi mà buổi tối cũng không thèm trở
về sao!
Bên ngoài trời vẫn mưa, Vương Bồi để anh em họChuở lại. Chu Bách Đình và cô cùng ngủ một phòng, còn dọn dẹp phòng khác đã lâu chưa có ai ở
cho Chu Tích Quân.
Lúc trời tối rất nhanh Chu Tích Quân đột nhiên hỏi cô: “Ngao Du kia
có phải giận rồi chạy mất không? Chúng ta có cần đi tìm hắn về không?”
Vương Bồi lắc đầu, bên ngoài lại vừa mưa vừa gió, nếu không cẩn thận
sẽ bị ngã, như vậy tổn thất nặng nề chỉ vì đi tìm một người, nếu người
mà không tìm được nữa thì có phải thua thiệt lắm không?
Cô đi lên lầu gọi điện thoại cho lão Thiết, rồi lại gọi cho Lưu nhị
muội, gọi tiếp cho dịch vụ quản lý điện thoại, thậm chí còn gọi cho các
khách sạn nữa nhưng ai ai cũng trả lời một câu giống nhau, cơ bản là
không nhìn thấy bóng anh ta đâu cả. Một người sống như anh ta vậy còn đi chỗ nào nữa đây?
Nếu biết sớm….nếu biết sớm…
Nếu biết sớm thì sau khi cô mắng anh ta một trận rồi đem anh ta trói
lại. Tên nhóc quá đáng này, thật đúng là tự cao tự đại mà, mới nói có
hai câu thôi thì đã học người ta bỏ nhà đi. Chờ xem khi nào trở lại, cô
phải dạy dỗ đàng hoàng cho anh ta một trận mới được. Vương Bồi vừa tức
vừa nghĩ vậy.
Cả đêm cô hầu như không ngủ, cứ nghe thấy gió thổi, lá rơi lại tưởng
Ngao Du đã trở về, mặc vội quần áo chạy xuống lầu xem, nhưng trong sân
chỉ có gió lẫn mưa, còn có lá cây bị gió thổi rụng xuống đầy sân.
Sáng hôm sau, mưa cũng nhỏ dần, những vẫn rơi tí tách, trời vẫn như vậy âm u, giống tính tình của một đứa trẻ hư vậy.
Đường cái trong trấn ngập nước, cũng may ngập không sâu, không ngập
quá chân, nước cũng chưa ngập đến nhà dân, cũng mau mắn thoát nạn trong
gang tấc.
Bọn trẻ trong trấn thật ra lại rất vui, chân sáo chạy tời chạy lui.
Cá trên sông Dao nổi đầy, có chú bé nhanh tay nhanh chân có thể bắt được cá. Còn thanh niên thì bẻ nhánh cây khua toàn bộ cá đi.
Chồng Chu Bách Đình là Trần Quỳ đã đến đón họ, nghỉ chân tại khách
sạn Long Đàm, đi vào nhà. Ăn bữa sáng xong, tất cả họ cùng nhau trở về
thị xã J.
Chờ mọi người đi hết, Vương Bồi mới nhanh chân thay dép mặc quần áo đi tìm người.
Đột nhiên mưa to làm cho rất nhiều du khách đều ở lại trấn trên nghỉ, tất cả các khách sạn đều đầy khách. Vương Bồi tìm vài nhà hỏi thăm
nhưng ai cũng bảo không thấy người này, kể cả chợ cô cũng đều hỏi hết
nhưng mọi người chỉ nhớ mang máng sáng qua anh ta có ghé lại mua đồ ăn
thôi. Tên Ngao Du này thật là, tự dưng biến mất không thấy tăm hơi.
Anh ta còn đi đâu nữa đây?
Vương Bồi mồm đầy nước, lấy tay xoa xoa mặt, quyết định đi Hồ Ngoạ Long thử một lần xem sao.
Mưa gió lớn như vậy, chắc anh ta không đến nỗi dở điên mà đến chỗ quỷ quái đó chứ?
Nhưng lúc cô vất vả đi đến phía trên thượng nguồn thì đúng là nhìn
thấy bóng anh ta thật. Anh ta không mặc quần áo ngủ mà là mặc một bộ
quần áo trắng rộng thùng thình, quần đùi, chân không giày, trên người
ướt nhẹp, tóc tai đều ướt dính, mặt hồng hồng, ngồi trên một tảng đá
không biết mồm đang lầu bầu gì đó ở dưới nước vậy.
“Ngao Du” Vương Bồi đứng cách hồ một quãng gọi to tên anh ta.
Anh ta nghe thấy tiếng gọi to thì ngẩng đầu lên, miệng mếu máo, mắt thì mờ mịt nước, trông bộ dạng thực đáng thương.
Lòng Vương Bồi bỗng mềm lại, thực ra – cần gì anh ta phải làm bộ làm
tịch giống trẻ con như thế chứ. “Anh lại đây” Giọng cô không được tự
nhiên ôn nhu gọi, nhẹ nhàng vẫy anh ta, “Chúng ta cùng về nào”
Lúc này Ngao Du cũng không nói thêm gì, nhảy hai bước thì đã đứng
thẳng trước mặt cô. Cách nhau gần vậy làm Vương Bồi bỗng thấy anh ta có
chút không bình thường, trên mặt anh ta có hai vết thương, mặc dù không
chazỷ máu nhưng lại đỏ hồng, nhìn có chút doạ người. Sắc mặt cũng có
chút tái, chóp mũi hồng hồng, ánh mắt mơ màng. bộ dạng thảm hại.
Vương Bồi đưa tay ra sờ sờ trán anh ta thấy nóng thì sợ.
“Hây da, tên tiểu tổ tông này, phát sốt lên rồi, có biết không?”
Cô gần như cả nửa người phải khiêng anh ta về, Ngao Du im lặng đến
sợ, cả người cứ đổ lên ngừơi cô rất nặng, thỉng thoảng miệng còn phát ra tiếng run run rên rỉ trông như làm nũng vậy. Thôi bỏ đi, trước hết đem
người về rồi nói sau vậy.
Về đến nhà, vào phòng, lột hết quần áo ướt của anh ta ra, kể cả quần
đùi, đến chiếc quần lót Vương Bồi lại dừng lại ngập ngừng. Tuy nói là cô cũng không phải là chưa thấy qua, nhưng bảo cô xuống tay lột chiếc quần lót của đàn ông trưởng thành như thế này thì đúng là cô không thể làm
được. Cuối cùng đàng phải lục trong tủ anh ta ra tìm chiếc quần lót rồi
nhỏ nhẹ bảo anh ta tự mình thay.
Ngao Du không chịu, giống cái trục lăn trong máy giặt vậy, cứ lăn
qua, lộn lại lúc làm nũng kêu đau đầu, lúc lại ồn ào kêu đói bụng.
Chắc không phải chạy đi từ hôm qua vẫn chưa ăn gì đấy chứ? Trong lòng Vương Bồi thấy khó chịu, ném chiếc quần lót vào mặt anh ta rồi nói: “Tự anh thay quần áo đi rồi ngủ một lúc, tôi đi nấu cho anh một ít cháo
vậy”
Đợi đến lúc cô bưng bát cháo lên thì Ngao Du đã thay xong quần áo đang ằnm ngủ trên giường rồi.
Bộ dạng ngủ của anh ta trông thực đẹp, tựa như một chú bé biết nghe
lời, lông mi dài khép trên mí mắt, miệng lại chúm chím, da thì trắng
nõn, nhìn cực kỳ không được tự nhiên chút nào.
Vương Bồi ngồi một lúc thì anh ta tỉnh, hé mắt nhìn cô, từ từ đưa tay ra kéo tay cô, giọng nhỏ yếu ớt: “Vương Bồi Bồi”
Vương Bồi: “Vâng” một tiếng, nói với anh ta: “Anh ăn chút cháo đi”
Ngao Du mất hứng bảo: “Ta vài bữa cũng chưa được ăn, cô lại cho ta ăn cháo rồi. Thế sườn ta mua đâu?”
Vương Bồi ngượng ngùng nói: “Bị chúng ta ăn hết rồi” Thấy Ngao Du
buồn bực, mất hứng, cô vội dỗ dành: “Chờ khi nào anh khỏi bệnh, tôi mua
cho anh 5 cân, ăn một lần thoải mái. Bây giờ anh đang bệnh, chịu khó
chút nha, Nếu không buổi tối tôi nấu cháo sườn cho anh nhé”
Ngao Du không nói gì, nghĩ một lát bảo: “Vậy thì cô bón cho tôi”
Tên nhóc này thật là, cứ được một tấc lại muốn lên một tấc mà.
Vương Bồi không thèm tính toán với anh ta, dùng thìa nhỏ xúc một
miếng cháo đưa đến miệng anh ta. Ngao Du mặt mày lập tức hớn hở há mồm
ăn từng miếng từng miếng trông rất vui vẻ.
Hình như anh ta rất mệt nên mới ăn được này nọ chút thì hai mắt đã
díu lại, nhưng tay thì cứ túm chặt lấy Vương Bồi không chịu buông, mở to đôi mắt, nói nũng nịu xin cô: “Vương Bồi Bồi, cô cùng ta ngủ một lúc
được không?”
Vương Bồi: “Tôi không phải vẫn ở bên anh sao?”
Thân hình Ngao Du giống như rắn lũi dần vào bên trong giường, để dịch ra một khoảng trống, lấy tay vui vẻ vỗ vỗ xuống giường, cười cười bảo
cô: “Cô ngủ ở đây”
Vương Bồi: “…”