Đọc truyện Long Tế Chí Tôn – Chương 946: Đạo Vô Nhai chết
Trần Dương không tin lão thật sự mạnh đến vậy.
“Sao? Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh đến vậy…”
Tàn hồn hư hư thực thực của Thái Thượng trưởng lão điên cuồng va đập.
Trần Dương biết tỏng, anh đã có chuẩn bị hết cả rồi.
Hết thảy bốn trăm tám mươi triệu ý niệm dương thần, sáu mươi nghìn tỷ tế bào đều tổ hợp thành thần trận Siêu Huyền, định triệt tiêu tàn hồn này.
Trên thực tế thì cũng đã làm hao mòn được rất nhiều, nhưng hạt nhân của tàn hồn này dường như được một chùm ánh sáng nhu hòa bảo vệ khiến tàn hồn của lão trở nên bất diệt!
Trần Dương đoán chắc đó là cánh cửa Chúng Diệu.
Tuy là bảo bối tốt nhưng ngươi phải có năng lực phát huy thì mới được.
Ở động phủ giới, đám người Phong Thánh Tông có mảnh vụn của cánh cửa Chúng Diệu mà vẫn bị anh đánh bại đó thôi.
Trừ phi đối phương sở hữu một cánh cửa Chúng Diệu hoàn chỉnh, đã tu luyện công pháp truyền thừa trong đó mới có thể điều khiển cánh cửa Chúng Diệu theo ý của mình được.
Vô số đòn tấn công rơi trên tàn hồn.
Trần Dương cũng hạ quyết tâm, cho dù thế nào cũng phải giết tàn hồn này cho bằng được, sau đó lấy cánh cửa Chúng Diệu.
Chẳng mấy chốc, tàn hồn đã chịu không nổi, thoát ly khỏi sự bảo hộ của ánh sáng nhu hòa kia.
Trong nháy mắt nó đã bị ba thần trận Siêu Huyền nghiền nát.
Năng lượng của tàn hồn thuần khiết bị dương thần của Trần Dương hấp thu, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu anh.
Một lúc lâu sau, Trần Dương mới khôi phục lại chân thân, trong tay anh cầm một nửa mảnh ngọc lớn.
Thì ra tàn hồn này thật sự là Thái Thượng trưởng lão kia của Thư Hải Tông – Đạo Vô Nhai!
Tám mươi triệu năm trước, lão vô tình nhặt được một mảnh vụn của cánh cửa Chúng Diệu ở một di chỉ cấm địa nào đó, đi cùng lão còn có Chưởng giáo của Đại Đạo Thánh Tông và Vĩnh Sinh Môn!
Hai thế lực này đều là thế lực lớn xếp trong tốp mười. Thật ra người đầu tiên phát hiện ra cánh cửa Chúng Diệu không phải là Đạo Vô Nhai mà là Chưởng giáo của Vĩnh Sinh Môn – Trường Sinh Tiên Tôn.
Đạo Vô Nhai sinh lòng tham nên liên thủ với Chưởng môn của Đại Đạo Thánh Tông là Trình Quân để giết Trường Sinh Tiên Tôn. Sau đó hai người lại giao chiến với nhau, Đạo Vô Nhai đã dùng thủ đoạn cực kỳ đê hèn để đoạt lấy mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu, rồi đem nó trở về tông môn.
Sau khi trở về tông môn, Trình Quân tung tin Đạo Vô Nhai giết Trường Sinh Tiên Tôn ra ngoài, quan trọng nhất là tin tức về cánh cửa Chúng Diệu, những điều này đã khiến mọi người liên thủ với nhau cùng thảo phạt.
Đạo Vô Nhai còn chưa kịp luyện hóa cánh cửa Chúng Diệu nhưng buộc phải ra xuất quan ứng chiến.
Sau cùng, thế địch quá hung hăng, lão dùng thân mình để tế mới bảo vệ được Thư Hải Tông. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tám mươi triệu năm rồi mà lão vẫn không hồi phục được.
Căn nguyên đã tổn thất đến 90% rồi!
Hấp thụ được hơn nửa kí ức của Đạo Vô Nhai, trong đó còn rất nhiều kí ức vụn vỡ.
Trần Dương cũng không thấy có gì tiếc nuối, cho dù kí ức của Đạo Vô Nhai bị khuyết thì cũng còn được mấy nghìn tỷ quyển điển tàng.
Lão này điên thật, muốn biên soạn một quyển Vạn Đạo Kinh, tiếc là mới biên được một nửa thì đã xuống mồ rồi.
Nhưng cho dù mới chỉ có nửa quyển thì nó cũng sánh được với công pháp cấp Vĩnh Hằng, cực kỳ mạnh!
Trong trí tưởng tượng của Đạo Vô Nhai, sau khi biên soạn xong thì nó sẽ là công pháp cấp Bất Diệt.
Đáng tiếc, kế hoạch tám mươi triệu năm cuối cùng lại để hời cho Trần Dương.
Lão đã dẫn dụ được Thiên Kiêu tới đúng như ý muốn của mình, nhưng lão không ngờ Thiên Kiêu này lại mạnh đến vậy, mạnh đến nỗi khiến người khác sợ hãi!
“Quả nhiên đúng như mình đoán, đây chính là nửa mảnh còn lại kia”.
Trần Dương gọi hai mảnh vụn ở vùng dưới đồi thị ra, sau đó ghép chúng lại với nhau, vừa khít!
Trần Dương quá đỗi vui mừng vì mình có thể thu thập hoàn chỉnh cánh cửa Chúng Diệu thứ hai dễ dàng như vậy.
Trần Dương vội thu cánh cửa Chúng Diệu hoàn chỉnh vào vùng dưới đồi thị, thiết lập kết giới rồi bắt đầu tế luyện.
Tất cả sinh linh ở Thư Hải Tông đều là do cánh cửa Chúng Diệu này ban cho.
Trong tám mươi triệu năm này, Đạo Vô Nhai đã hiểu rõ cách dùng cánh cửa Chúng Diệu này.
Đỡ tốn công Trần Dương phải nghiên cứu.
Đạo Vô Nhai đã từng tế luyện, Trần Dương chỉ cần xóa sạch dấu ấn của lão rồi lưu lại dấu ấn của mình là được.
Thiên Đế Phú Linh Kinh!
Đây là công pháp truyền thừa của cánh cửa Chúng Diệu này, lại là một bộ công pháp cấp Bất Diệt!
Tính ra Trần Dương đã có hai bộ công pháp cấp Bất Diệt rồi.
Nếu thu thập đủ chín cánh cửa Chúng Diệu, sở hữu chín công pháp Bất Diệt thì sẽ mạnh đến nhường nào?
Trần Dương hào hứng lắm, bây giờ anh đã thu thập được hai cánh cửa Chúng Diệu rồi, còn bảy cánh cửa nữa thôi!
Gỡ kết giới, Trần Dương cảm nhận được sức mạnh linh hồn mà cánh cửa Chúng Diệu phóng thích ra đang tưới nhuần dương thần của mình.
Tốt quá rồi, có sức mạnh linh hồn thuần khiết như thế này, Trần Dương không cần phải tốn công đi tìm những bảo vật bổ sung linh hồn nữa rồi.
Tiết kiệm được vô số đá pháp tắc ấy chứ!
“Đến lúc phải rời khỏi tháp Vạn Đạo rồi”.
Không còn cánh cửa Chúng Diệu, chẳng bao lâu nữa Thư Hải Tông sẽ sụp đổ, số thư linh, binh linh và Phọc Địa Oán này cũng sẽ bị hủy diệt.
Đạo Vô Nhai là một kẻ tâm địa độc ác, lão lên kế hoạch, một khi đoạt xác thành công thì sẽ dọn sạch nhà kho của Thư Hải Tông rồi sau đó hủy diệt nó.
Như vậy thì những người của tám mươi triệu năm trước sẽ hoàn toàn từ bỏ việc theo dõi lão.
Trần Dương suy nghĩ rồi đi tới cái xác khô kia, lục tìm trên người hắn thì thấy được chìa khóa của nhà kho.
Sau đó đi thẳng xuống lầu.
Lúc xuống tới tần 9880 thì thấy hai người Đao Si và Mục Kiếm Ca đang nằm trên sàn!
Hai người này khá lắm, ít nhất thì nền tảng thâm hậu hơn những người khác, ý chí cũng mạnh mẽ kiên định hơn nhiều.
Chỉ tiếc là với tình hình này của bọn họ thì không lên nổi đến tầng 9900 đâu.
“Vị huynh đài này, ta… ta…”, Đao Si chật vật mở mí mắt, trong mắt toàn tơ máu nhưng lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trần Dương lắc đầu: “Ngươi không đuổi kịp ta nên ta không có hứng thú đánh với ngươi”.
Anh nói rồi rời đi.
Lần đầu tiên Đao Si nghe được lời nói kiểu này từ miệng của tu sĩ cùng lứa.
Hắn là Đao Si đấy, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bại trận.
Nhưng bây giờ, người ta còn chả có hứng đấu với hắn!
Mục Kiếm Ca cũng hơi sửng sốt, nằm ở đó không biết đang nghĩ gì!
Xuống đến tầng 9800, Trần Dương nhìn thấy một đám Thiên Kiêu, chỉ không nhìn thấy Lệ Băng Ngưng!
Xem ra cô ta đã rời đi rồi.
Trần Dương lẳng lặng đi, không chào hỏi gì bọn họ, dù sao cũng chẳng thân thiết gì!
Đúng lúc này, Phục Linh tiên tử ra tay: “Thằng khốn, hôm nay ta phải giết ngươi!”
Trần Dương búng ngón tay đã đỡ được đòn tấn công của cô ta, anh nhíu mày: “Cô phát điên gì đó?”
Phục Linh tức nổ phổi, thằng khốn kiếp này lại muốn làm bụng mình to lên, rồi còn muốn mình sinh cho hắn một trăm đứa con, cô ta đâu phải là lợn, một lứa đẻ được cả chục con.
Không đúng, cho dù có là lợn… Á cũng không đúng, nói tóm lại là không đời nào!
“Phục Linh tiên tử, ta giúp cô!”
Tần Vũ đứng bên ra tay, Trần Dương phất tay triệt tiêu đòn tấn công của hắn, đùa gì thế?
Lúc trước đánh nhau chưa đã à?
Trần Dương không nói một lời nào, đánh một quyền ra, người bên cạnh chỉ cảm thấy như một cơn cuồng phong quét qua, còn Tần Vũ thì bị đánh bay, thân xác nổ tung trên không trung!
Chỉ một quyền mà hắn đã bị đánh nổ tung.
Tính ra thì hắn đã bị đánh nổ hai lần rồi.
Con bài tẩy giữ mạng thứ hai được sử dụng, bây giờ hắn đã hết sạch át chủ bài, hơn nữa còn mang trọng thương.
Hắn không dám ở lại thêm giây phút nào, chạy như điên xuống lầu rời đi.
Hắn chỉ sợ Trần Dương ra tay lần nữa thì thật sự không giữ được mạng mất.
“Tiểu Tần Tử, đồ nhát gan…”
Phục Linh tiên tử hét lên với hắn, tức giận giẫm chân.
“Phục Linh tiên tử đúng không? Ta nói lại lần cuối, đừng có mà trổ bệnh nữa!”
Nói xong Trần Dương lướt qua đám bọn họ rời đi.
“Ngươi…”
Cái Thiên U và Thác Bạt Hào Kiệt vội ngăn Phục Linh tiên tử lại, khẽ truyền âm: “Bà cô ơi, đánh không lại hắn đâu, kẻ này ghê gớm quá, đánh một quyền đã khiến Tần Vũ nổ tung. Tần Vũ kia cũng là Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một đấy, tuy hắn không đánh lại cô nhưng cũng không phải là kẻ dễ xơi”.
“Nhịn đi mà, nhất định phải nhịn, đợi chúng ta ra ngoài thì thiếu gì cách chỉnh đốn hắn. Ra ngoài rồi cô gọi thêm người, hắn trốn thoát chắc?”
Phục Linh tiên tử nghe vậy thì thấy có lý.
Ở đây là địa bàn của Thần Tiên Đạo Tông, Trần Dương có mọc cánh cũng khó thoát.
“Xin hỏi vị đạo hữu này, ngươi đã lên được bao nhiêu tầng?”
“Ồ, hơn các ngươi chút!”
Trần Dương quay người đáp.
Đổng Thiên Khôi nhíu mày: “Thế ngươi có nhìn thấy Đao Si và Mục Kiếm Ca không?”
“Bọn họ ở trên kia!”
Nói rồi Trần Dương rời đi luôn.
“Hống hách, quá là hống hách!”
Triệu Thắng Thiên tức giận nói.
“Nếu ngươi có thể một quyền đánh nổ Tần Vũ thì ngươi cũng có thể hống hách vậy đấy”.
Đổng Thiên Khôi ghét nhất kẻ nói xấu người khác sau lưng.
Có giỏi thì nói trước mặt người ta ấy!
Người này thoải mái đi từ trên kia xuống cho thấy thực lực phi phàm, Đổng Thiên Khôi hắn đến tầng này rồi cũng không còn đủ sức để tiếp tục đi lên kia nữa.
“Các vị, ta đi trước đây”.
Không lên được nữa, Đổng Thiên Khôi cũng chẳng thiết tha ở đây làm gì, tranh thủ thời gian ít ỏi còn lại kiếm chút bảo bối có ích còn hơn.
Dương thần luôn là điểm yếu của hắn, Phọc Địa Linh là một thứ tốt, có thể bổ sung khuyết điểm này cho hắn.
Đổng Thiên Khôi vừa đi, những người khác nhìn nhau, Triệu Thắng Thiên nghiến răng: “Chắc chắn Đao Si và Mục Kiếm Ca ở trên kia, bỏ đi như thế này ta không cam tâm!”
Nói rồi hắn bước lên bậc thang.
“Bịch!”
Ngay lúc hai chân hắn đều bước lên bậc thang thì liền bị trọng lực gia tăng đè cho ngã lăn, suýt chút nữa rớt cả răng cửa ra ngoài.