Long Phượng Tình Trường

Chương 52


Đọc truyện Long Phượng Tình Trường – Chương 52

Bích Hải dưới núi Tu Di lặng sóng, thủy triều xuống thấp, tôi hóa thành chim loan bay trọng hai ngày hai đêm, đến một ngày đầy sương mù mưa phùng mới tới nơi này.

Cửu Châu ở tứ hải bát hoang, tôi từng ngao du mấy ngàn năm, không ngừng thấy cảnh hay hàng ngàn cái cột đẹp khác nhau, đều không ngăn được sự kích động trong lòng hiện giờ.

Lúc trước tôi ăn nhờ ở đậu, chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường, chỉ có thể muốn lui cũng không thể lui, chỉ có thể cắn răng nuốt chua sót khổ sở vào trong lòng. Đến nỗi bây giờ trong lòng có ý nghĩa mông lung, giống như hai cánh đã bay qua thiên sơn vạn thủy, vật lộn rong chơi qua bao nhiêu ngày, cuối cùng tìm được chỗ an thân.

Đưa mắt nhìn về phía xa, lại chỉ thấy một màu xanh của biển, mưa bụi mờ mịt, núi cao kỳ tú, sóng hổn loạn vổ vào bờ, lại không thấy nữa điểm bóng dáng của thành Tu La. Nghe nói thành Tu La nằm ở chỗ nước biển thâm sâu, đứng ở trên không trung lại không thấy rõ cảnh tượng thành quách, tôi đang do dự phải đi đâu tìm thành Tu La, trong nước lại xuất hiện một đội quân, dĩ nhiên được cho là xấu xí, nhưng trên người bọn họ đều tỏa ra cổ khí thiết huyết lạnh thấu xương, làm cho người ta không dám tới gần.

Người nam nhân đầu lĩnh thấy tôi đang dừng ở trên không trung, quay đầu trao đổi ánh mắt cùng các nam nhân khác, nhỏ giọng nghị luận một hồi, cao giọng hỏi: “Vị tiên tử này, người đi núi Tu Di làm gì?”

Hắn hỏi lời thật là ôn hòa. Thiên giới cùng tộc Tu La chiến tranh không phải một ngày hai ngày, nhưng người nam nhân này ngược lại cũng không thể hiện ghét cay ghét đắng với tôi. Trong lòng tôi ổn định lại, cười khanh khách nói: “Nghe nói nơi này có thành Tu La, lại càng nghe thấy sự oai hùng phi thường của Vương Tu La, tiểu tiên đặc biệt đến nơi này, muốn thấy phong thái của thành Tu La.”

Đội tướng sĩ Tu La đều đứng ngay tại chỗ, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, thế mà nhìn tôi giống như tinh thần có bệnh, đưa ra yêu cầu này cực kỳ không thể tưởng tượng nỗi.

Trong long tôi tung tăng, coi nhưng thứ liên quan đến Tu LA cũng hiểu biết thuận mắt không ít, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ thành Tu LA bế thành đóng cửa biên ải, không cho ngoại nhân tiến vào?”


Nam nhân đầu lĩnh kia lắc đầu, “Cũng không có việc này. Người ở thành Tu La cực kỳ hào sảng hiếu khách, dĩ nhiên không sẽ không khó dễ để tiên tử ở bên ngoài, nhưng là thấy tiên tử. . . . . . .Hình như là tới thành Tu La muốn gặp ai?”

Môi tôi giật lên một cái, không phải đến gặp ai chẳng lẽ đến đánh nhau? Lời này bất quá ngẫm lại thôi, nhưng là không nói ra được. Lại thấy hắn không ngừng thảo luận với mấy người bên cạnh, rốt cuộc không kiên nhẫn.

“Các vị tướng quân, tiểu tiên nghe nói vương Tu La từng có một đoạn nhân duyên với nhị công chúa Điểu tộc, Thanh Loan tuy là tiên tử Tiên giới, nhưng là cực kỳ bội phục nhị công chúa này dám yêu dám hận, thật sự hết sức ngưỡng mộ, lúc này mới nảy ra ý muốn đến thành Tu La, mong chư vị tướng quân thành toàn cho mong muốn này của tiểu nữ tử?” Nói xong lại đúng lúc cuối đầu rặng ra hai giọt nước mắt, lừa gạt nói: “Tiểu tiên bị cha mẹ bắt ép việc hôn nhân, trong lòng không vui, cho nên mới muốn tìm đến một chỗ mà bọn họ không tìm ra được. . . . . . . . .”

Những nam nhân thành Tu La nhìn thấy tôi thương xót lạnh lẽo như vậy, lại nhắc tới mẹ, trên mặt đều lộ ra vẻ đồng tình. Nam nhân đầu lĩnh kia nói: “Một khi đã như vậy, tiên tử xuống đây đi. Thành Tu La mặc dù nằm sâu dưới đáy biển, nhưng nếu không có người dẫn đường tạm thời không thể đi vào được.”

Tôi hạ đụn mây xuống, đứng thẳng ở trên mặt biển, khoảng cách giữa tôi và những nam nhân thành Tu La càng lúc càng gần, thần sắt trên mặt không biết vì sao lại có chút quỹ dị. Mặc dì quan sát tôi qua lại vài lần, cũng chưa từng có sát ý.

Đầu lĩnh kia chậc chậc thở dài: “Trong thấy tiên tử, thật là có năm sáu phần giống vương phi của chúng tôi.”

Tôi từng nghe thấy cha Tu La chưa từng nạp thêm phi, qua thời gian mấy vạn năm cũng chỉ có mình mẹ, cảm thấy cực kỳ cảm phục hắn trọng tình trọng nghĩa, lúc này lại nghe thấy hắn táng thẳng tôi tương tự mẹ, trong lòng ngọt ngào, cười nhẹ nói: “Tướng quân nói quá lời? Nhà Thanh Loan cách xa ngàn dặm, bất quá chỉ một tìm một nơi tha hương để tránh họa. Được nghe thấy vương Tu La là người rộng rãi, mà vương phi lại từng công chúa Điểu tộc, nghĩ đến vương Tu La như thế thất nhiên nhân phong ở thành cũng chất phát, lúc này mới nghĩ đến nơi này để định cư. Nếu nói giống vương phi, tiểu tiên nào có tài đức gì?”

Vị tướng lĩnh kia thấy tôi khiêm tốn, không khỏi lộ ra vẻ mặt biểu tình đăm chiêu.


Bổn tiên vốn tưởng rằng, thành Tu La nằm sâu dưới đáy biển tất nhiên cũng giống với Đông Hải long cung hoặc là thành San Hô, chính là một tòa thành trì nằm sâu dưới nước, nhưng hôm nay đi vào Tu La Dị Giới mới hiểu được, thành Tu La mặc dù nằm sâu dưới đáy biển, nhưng nước biển lại trôi nỗi phía trên vương thành, vương thành kéo dài đến hơn ngàn dặm, mênh mông bát ngát, trong ngoài có bảy trọng thành trống trải, thành kiên cố cửa cao to, đứng dưới chân cửa thành, lại thấy mình hèn mọn như kiến, như con kiến đang ngữa đầu nhìn con voi bốn chân, làm cho tôi thấy nhìn thế là đủ rồi. Bên trong thành trần đầy bóng mát cây xanh, bày chim hòa minh, rãnh nước trong sạch, du khách như qua lại đông đúc, thật là cảnh tượng nhất phái phồn hoa giàu có.

May mà tướng quân mang tôi vào thành tính tình ngay thẳng nhiệt tình, chẳng những dắt tôi vào Tu La Dị giới, mà còn giúp tôi thuê một tòa tiểu viện ở gần nhà hắn.

Lúc vị nương tử tộc Tu La kiều mỵ thu tiền thuê tiểu viện, nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của tôi, cũng vô cùng thoải mái chi tiền viện trợ, chẳng những trả tiên thay tôi, còn để lại chút tiền tiêu vặt cho tôi. Tôi không có tiền, nên cũng không từ chối, chỉ chân thành cảm ơn hắn, giữ lại kim tệ của thành Tu La.

Vào ban ngày, tôi tùy ý đi dạo xung quanh bên trong thành Tu La, có đôi khi đứng ở một góc cây quét mắt nhìn cây nguyệt quế trước mặt, có đôi khi ngồi ở ghế đá thở dài, nhớ lại cảnh tượng năm đó cha và mẹ ngồi lại ghế đá nhẹ giọng tâm tình. . . . . . Hoặc là căn bản là chưa từng đến. Ban đêm lại là mỗi làn buồn bã oán than, không ngủ được.

Khắp nơi thành Tu La đều có cây cao và hoa, quả to buồn thiu, muốn tìm người ăn trái cây chung cũng không có. Chỉ là chưa bao giờ từng tìm được lúc trước cha Tu La đã từng đem mấy trái cây thần kỳ này đến cho tôi, lại nghe thấy vương Tu La ốm đâu nằm liệt giường, toàn thành Tu La đều mang vẻ mặt khẩn trương, trước như đại địch đã đến trước mắt vậy, lòng tôi sớm đã vô cùng lo lắng, nhưng nghĩ đến không thể tùy tiện xâm nhập vào hoàng cung Tu La, đành phải từ bỏ, rãnh rỗi đành đi dạo trên đường.

Đàn bà con gái tộc Tu La mạnh mẽ dũng cảm gan dạ, hôm nay bổn tiên đứng ở góc đường, cẩn thận xem xét từ đầu đến cuối hai cô nương Tu La xinh đẹp cải nhau, tốc độ lời nói có thể so với thời gian xào giá vậy, lời nói di dỏm. Sau cùng không thể thiếu từ ngữ công kích, lại càng đem muôi ra xào càng kêu đối phương là não to.

Bất quá tôi đến mấy ngày nay, đã xem đây như là phong cảnh dân tộc, cảm thấy càng nhìn càng thấy thân thiết, cũng chưa từng tìm kiếm phương pháp gặp cha Tu La.


Mặt trời lên cao ngày thứ sáu, vị tướng quân kia lại đến một lần, mấy ngày nay hắn không đến dĩ nhiên ôi cùng chưa từng nấu bữa cơm gia đình, chỉ nhờ vào những mật hoa và quả dại trong rừng sống qua ngày. Hắn thấy tôi chưa từng tiêu sài những kim tệ kia, lại cảm thấy sửng sốt, nghi hoặc nói: “Mây ngày nay chẳng lẽ tiên tử không nấu ăn chuẩn bị bữa cơm sao?”

Tôi lắc lắc đầu.

Nói đến nấu ăn chuẩn bị bữa cơm ăn để sống, từ trước tôi có học nhưng cũng không xong, vế sau sống ở núi Nữ Sàng, cuối cùng có một con thỏ tinh xử lý chuyện này thay tôi. Tuy nàng ta nhát gan, nhưng nấu mấy món rau cải miễn cưỡng cũng ngon miệng, tay nghề so với tôi một trời một vực, tôi cũng coi như áo cơm không lo.

Tướng quân kia trầm ngâm một lúc lâu, cứ muốn nói lại thôi: “Tiên tử có cần bản tướng trợ giúp việc gì, cứ việc nói.”

Tôi xưa nay không có thói quen mở miệng nhờ người khác trợ giúp, không khỏi có chút kinh ngạc khi thấy hắn chân thành nhiệt tình như vậy, nhưng nam nhân thành Tu La tất cả đều nhiệt tình, thẳng thắng, mấy ngày gần đây tôi có chút hiểu rõ rồi, tự nhiên sẽ không suy đoán gì thêm, khách sáo nói: “Tiêu tiên hiện tại muốn quay về cuộc sống thôn dã, đa tạ tướng quân đã nhớ đến.”

Qua ngày hôm sau, tôi đi xa hơn một chút, ở đầu ngõ nơi vô cùng hẻo lánh ở phía bắc thành Tu La có một vị bà bà mở một cái quán trái cây nho nhỏ, bầy biện rõ ràng mấy loại trái cây kỳ dị trên nền đá xanh ngọc, trong nháy mắt đó, hai chân tôi giống như bị dính ở nơi này, đứng bất động tại đó.

Tôi tìm khắp cả người, mấy ngày gần đây tôi ra ngoài đều không nhớ mang theo kim tệ, chán nản rũ hai vai xuống. Bà Bà kia nhìn thấy, vẫy tay nói: “Cô nương, nếu không mang kim tệ, lão bà tử cho con hai quả trái cây ăn được không?”

Tôi đi lên lễ phép lấy một quả, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, cảm kích nói: “Đa tạ bà bà. Một quả là đủ rồi. Trước kia cha của con đã từng cho con ăn loại quả này. . . . . .”

Bà bà kia lại huyên thuyên: “Cô nương, món trái cây này trên trời dưới đất, chỉ có vương thành Tu La có. Mà còn cực lỳ hiếm hoi, luôn luôn chỉ trong cung mới có loại trái cây này. Lúc lão bà tử còn trẻ tuổi làm người hầu trong hoa viên tại vương thành, lúc này mới có được một góc cây, một nâm ra trái. . . lấy trái cây này đổi lấy ít tiền, bù vào chi phí trong nhà. . . .”


Tuổi bà bà có chút lớn, nhìn quanh chỗ này có chút cô đơn, tặng cho tôi thêm một quả rồi lại muốn nói tiếp, tôi quên yên tĩnh, không bao lâu liền bỏ chạy.

Hương thơm quen thuộc mê người của quả nằm trong tay, cầm nó giống như đang mang đến sự ngọt ngào. Tôi mang theo nụ cười thỏa mãn về tiểu viện nơi tôi ở, trước của có một chiếc xe ngừa hai ngựa kéo, tuy là mã loại tiên phẩm, đều có một đôi Phi Dực, nhưng người đánh xe chỉ mặc quần áo mộc mạc, hành động lưu loát, ánh mắt sắc bén. Thấy được tôi đi đến cửa, người đánh xe nhanh nhẹn từ trên xe nhảy xuống, tôi vốn muốn vòng qua đường khác đi, màn trên xe ngựa được kéo lên có một cái chân dài chậm rãi bước ra, áo dài hai vén lên, lại có một đôi tay khớp xương thon dài vươn ra, một khuôn mặt quen thuộc có chứt trắng bệch vì bệnh tất mang theo tươi cười xuất hiện trước mặt tôi.

Người đánh xe kia liền tiến lên, cẩn thận đỡ ông xuống xe, cổ họng tôi giống như đang bị nghẹn ngào, nói một câu cũng không nên lời, hai mắt cay cay, đứng ngơ ngắc tại chỗ.

Người bệnh kia dáng vẻ khôi ngô, mặc dù gương mặt mang thần sắc bệnh tật, nhưng hai mắt sáng ngời, giống như trận bệnh này không thể phá đi sức mạnh tinh thần mạnh mẻ của ông. Ông được thuộc hạ đỡ đứng thẳng trước mặt tôi, dịu dàng òa ái nói: “Thanh nhi, cha đến dẫn con về nhà! Bằng không tiểu nha đầu con đến trước cửa cũng không chịu đi vào.”

Tôi trừng mắt nhìn ông, trong mắt tràn ngập hơi nước, tay phải bị một bàn tay to rộng nắm lấy, ấm áp thoải mái đến làm cho tôi không muốn buông ra. Tôi nhếch miệng, vốn là muốn cười, nhưng trong mắt lợi rơi nước mắt, nức nỡ nói: “Nghe nói người sinh bệnh, bệnh có nghiêm trọng không?”

Hốc mắt trủng sâu của ông thần thái lại tỏa sáng lần nữa, lấy tay vuốt vuốt trên đỉnh đầu tôi, hỏi: “Chim loan nhỏ của ta về là để thăm cha à?”

Tôi gật gật đầu, khóe miệng năng lên ý cười, giống như tất cả chua sót khổ sở trước kia đều không đáng kể, hán tử hiên ngang trước mặt mặc dù bệnh tóc có chút khô, sắc mặt chuyển vàng, nhưng sóng lưng thẳng đứng mang theo sức mạnh ẩn dấu kinh người, có ông che mưa che gió cho tôi, tôi không cần phải lo lắng sợ hãi nữa, tính toán mọi cách. Tôi tiến lên hai bước nhào vào ngức ông, tựa đầu sát vào ngực ông, nhỏ giọng nói: “Cha. . .. . .Cha. . . . . .” Chỉ là nỉ non nhẹ nhàng như vậy, giống như đã luyện tập trong miệng trăm ngần lần rồi vậy.

Bàn tay khô gầy của ông không ngừng vuốt tóc tôi, nghẹn ngào nói: “Ngoan. . . . . . Ngoan. . . . . . . Đứa bé ngoan. . . . . .”

Sau gáy của tôi bỗng có một giọt nước mưa rơi xuống, giọt nước mưa kia có nhiệt độ nóng ghê người, giống như đã lạc vào tâm của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.