Đọc truyện Long Phượng Tình Trường – Chương 42
Tôi nghe được lời đó, suýt chút nữa là rớt cốc trà trong tay, cũng không biết là do ngực đang bị đau hay là trong lòng đang bị đè nén, lập tức chống tay vào ghế dựa khó khăn đúng dậy, đi thẳng ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Thái tử điện hạ vui mừng hớn hở nói: “Được biết Tam điện hạ thương hương tiết ngọc, lời nói ngày hôm nay làm cho ta cảm kích vô cùng!” Trò chuyện vài câu lại nhanh chân đuổi theo, nắm lấy cánh tay tôi ra vẻ chăm sóc nói: “Tín Phương điện cách nơi này có phần hơi xa, hay là Thanh nhi cứ nghỉ tạm ở điện nay đi.”
Tôi đẩy cánh tay của hắn ra, đưa lưng về phía Nhạc Kha thản nhiên nói: “Tam điện hạ không hiểu đạo lý, tuy Thanh Loan chỉ là chú chim mồ côi, nhưng cũng không phải là người khác có thể bắt nạt.” Trong lòng nỗi lên sự chua sót không hiểu lý do. Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ hiểu được ý của tôi, vậy mà tôi đã đánh giá cao về hắn, thế mà lúc này lại chạy đến chúc mừng, nói được ba câu thì đã có hai câu không có ý tốt, thật sự là uổng phí khoản thời gian chúng tôi quen biết nhau.
Thái tử điện hạ ngạc nhiên nói: “Ai dám bắt nạt Thanh nhi? Ta trút giận thay nàng!”
Tôi quan sát đôi mắt của hắn, nơi đó ấm áp như mùa xuân, nếu như hắn không phải Thái tử của Thiên giới, tất nhiên tôi sẽ tin tương tưởng phần tình cảm của người nam nhân đứng trước mặt này đối với tôi, nhưng hắn lại cứ là người có thân phận như thế, cháu của Chiến thần.
Tôi cười tự giễu, xoa xoa ngực nói: “Người bắt nạt ta, không phải là thái tử điện hạ sao? Biểu tỷ Đan Y có thân phân công chúa cao quý, dĩ nhiên tương lai là Thái tử phi nương nương, Thanh Loan bất quá chỉ là một con chim mồ côi, không nơi nương tựa, vậy thì phải chấp nhận đứng dưới nàng ta làm thị thiếp sao?”
Xuân sắc trong mắt hắn khó khăn mà tan đi, hạ con ngươi xuống, thâm chí bộ dạng yếu thế đi ba phần. Khi nào tôi lại có khả năng khiến cho thái tử Thiên giới cao ngạo có bộ dạng như vậy đây? Nhìn chằm chằm hắn lớn tiếng gạng hỏi: “Thái tử điện hạ dựa vào cái gì cho rằng Thanh Loan sẽ động ý đứng dưới Đan Y?”
Hắn vươn tay ra, như muốn đỡ lấy tôi, lại giống như đuối lý rút tay lại, nhìn chằm chằm nhìn ngón tay của mình một lúc, tôi cũng nghiên đầu quan sát, khớp xương hai tay hắn thon dài, làn da trắng nõn, một đôi tay sống an nhàn sung sướng, vị đại tiên nào đâu có thể thông cảm suy nghĩ thông cảm cho giai cấp thấp kém như tôi?
“Việc này…………Việc này ta thật không phải. Nhưng là. . . . . . .Nhưng là sau khi thành thân, ta tất nhiên sẽ càng thêm sủng ái Thanh Nhi, ngàn ý trăm thuận.” Hai mắt hắn sáng lên kiên định như sắt, nhìn thẳng vào mắt của tôi, như muốn cam đoan với tôi.
Mặc dù bổn tiên đã hơn một vạn bốn trăm năm tuổi, nhưng cũng chứng kiến việc kết thành nhân duyên của vô số tiên ở tứ hải bát hoang, có ân ái có nhạt nhẻo. Ví dụ như dì, mặc dù thành thân với dượng hơn một vạn năm, nhưng cho đến nay trong lòng dì toàn là oán hận, dĩ nhiên không tính là ân ái.
Lại ví dụ đến đại tổng quản Thương Lộ bên cạnh dì, mặc dù bà ta thu hết pháp lực của chồng mình rồi đá ra ngoài, nhưng từ trước đến nay bà ta vốn ương ngạnh, tự cho mình hơn người, luôn luôn chèn ép trên đầu chồng mình, cuộc hôn nhân này coi như không thể nào hài hòa.
Cuối cùng chim cút nhỏ có thể ôn hòa hòa thuận đi chăng? Nhưng cũng không thể ở bạc đầu với Thương Lộ ương ngạnh.
Đông Hải Long Vương phi cùng Long Vương bằng mặt lại không bằng lòng; Thiên để phong lưu hoa tâm, hai người cùng một chồng tranh đấu với nhau không ngớt, gia đình không yên ổn, ồn ào đến cả tứ hải bát hoang ai ai cũng đều biết.
Đến nỗi bây giờ cũng đã trở thành một cái đạo lý trong sách tham khảo của tiên nhân.
Tôi bước một bước lớn lui về phía sau, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ có thể cầu thân với Thanh Loan, hiển nhiên Thanh Loan vinh quang gấp trăm lần. Đáng tiếc Thanh Loan cùng thái tử điện hạ không thể lưỡng tình tương duyệt. . . . . . . . Đương nhiên không thể thành vợ chồng, đây cũng là một việc đáng tiếc. Theo Thanh Loan biết, một đôi vợ chồng, hai người hòa làm một, luôn luôn sớm tối thân mật bên nhau, trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, mới là ân ái, nhưng lại có thêm một người, không tránh khỏi sẽ phá hủy phong cảnh. Điện hạ không cảm thấy bị chật chội, Thanh Loan lại thấy cực kỳ chật chội. Cuộc hôn nhân này, vẫn mong thỉnh điện hạ hủy bỏ.”
Nhất thời vẻ mặt của thái tử điện hạ như mưa bão tháng ba lạnh căm căm như thời tiết tháng chín, lạnh đến mức làm mọi thứ đóng băng. Hắn bước lại gần hai bước, rất nhanh nắm lấy hai cổ tay của tôi, cứng giọng nói: “Những lời đó là lời thật lòng của Thanh Loan?”
Tuy tôi biết mình khó mà thoát khỏi chuyện xấu trở thành quân cờ, nhưng chuyện ập lên đầu, vẫn phải cố đấu tranh một lần mới cam lòng, ánh mắt lập tức nhìn thẳng, kiên định như lúc ban đầu: “Tuy Thanh Loan được cho là loại người lưu manh vô lại, nhưng chuyện hôn nhân là chuyện lớn quyết sẽ không để mình chịu uất ức một chút nào. Có thể được điện hạ coi trọng vài phần, vốn là một việc tốt, chỉ là Thanh Loan sợ mình không có phúc hưởng, nên vẫn mong thĩnh điện hạ hủy bỏ hôn ước. Dì đáp ứng mối hôn nhân này, bất quá cũng là bất đắc dĩ, vì muốn công chúa Đan Y không bị điện hạ ghét bỏ, nên điện hạ vẫn nên suy nghĩ kỹ lại.”
Trên cổ tay truyện đến cơn đau nhứt, tôi căn răng không lên tiếng, nhưng các cơ trên mặt đã cứng đờ, ngực lại càng vô cùng đau đớn, trước mắt đã bị nổ đom đóm, liên tiếp bị mấy chưởng của dì, lúc ấy cắn răng chịu đựng chỉ còn lại một hơi chống đỡ mà thôi, hiện giờ mọi việc đều đã xong, tập trung toàn bộ dũng khí nói rõ việc từ hôn, trong đầu ý chí đã có chút mơ hồ, mặt thái tử điện hạ trước mặt cũng càng ngày càng mơ hồ, đau nhứt trên cổ tay càng ngày càng gia tăng, chỉ mong lung nghe hắn bi thương nói: “Quả nhiên là nàng thích mái tóc và giọng ca của công tử giao nhân thôi, đợi ta cắt đi đầu lưỡi của hắn ta mang đến cho nàng, để xem nàng còn thích hắn ta không?”
Sau cùng trong lòng tôi dân lên một tia sáng cực kỳ khó hiểu: cái công tử giao nhân là chỉ Ly Quang sao? Bổn tiên thích Ly Quang không sai, nhưng giống như là muội muội yêu thích ca ca thôi, thật không nghĩ đến sẽ sống một cuộc sống ngột ngạt cả đời với Ly Quân ở thành San Hô.
Trước mặt bỗng tối sầm, rốt cuộc hoàn toàn mất đi trí giác.
Đến khi tôi tỉnh lại, thấy trong phòng có ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, một người đứng ở đầu giường hừ một tiếng, trách mắng: “Nha đầu chim ngốc này đúng là không có tiền đồ. Bất quá chỉ là ca ca ta câu thân thôi, lại mừng đến hôn mê bất tỉnh, hôn mê hết ba ngày, thật sự là mất mặt.”
Tôi há to miệng, muốn giải thích một câu: đó là do tiểu tiên bị dọa sợ, không phải là vui mừng. Nhưng trong cổ họng khô khốc, nói không nên lời.
Người đó thấy tôi như cá mắc cạng, im lặng thở dốc, rốt cuộc vẫn thở phì phì bưng đến một ly nước trà thổi nguội cho tôi uống. Tôi giống như trời hạn lâu ngày gặp mưa, cuối cùng cũng có thể thấm ướt cổ họng, rồi mới gian nan đứng dậy, ở ngực lập tức tryền đến một cơn đau dữ dội, tôi nhịn không được kêu đau thành tiếng, khàn khàn nói: “Đa tạ Đồng sa điện hạ.”
Mặc dù hắn hay đùa dai, , nhưng tâm địa lại không hề xấu, bất quá cũng là con út của Thiên đề, hơi cưng chiều quá mức thôi.
Lần này được tôi trinh trọng nói lời tạ ơn, hái má hắn liền đỏ ửng, khoát tay lung tung nói: “Ngày thường thì mỏ nhọn răng sắc, sao việc này cũng không nên thân? Giờ ngọ hôm nay các điện hạ công chúa đều đã đến Thiên Đình, giờ này chắt thái tử ca ca đang ở yên tiệc chiễu đã khách, hiễn nhiên là không được rãnh, nên mới kêu ta đến chăm sóc nha đầu người lúc này. Nha đầu ngươi chỉ cần nhớ rõ tương lai thái tử ca ca thành hôn, sẽ ở chung vui vẻ với tẩu tử, không nên gây thêm phiền phức cho ca ca.”
Lời nói này của hắn nghe cực kỳ chói tai, ngày thường vốn tôi có thể chịu đựng được, nhưng sau khi bị dì đánh, những chua sót ở quá khứ kích thích sự phản khán của tôi, thật sự là lại không thể chịu được, từng chữ từng chữ nói: “Thái tử điện hạ đã hồ đồ, Đồng Sa điện hạ cũng hồ đồ theo hay sao? Thanh Loan sẽ không thành thân với thái tử điện hạ, cho nên Đồng Sa điện hạ không cần phải lo lắng tẩu tử Đan Y của ngài chịu thiệt trên tay ta!”
“Biết ngay là nha đầu ngươi không biết tốt xấu!” Hiếm khi Đồng Sa điện hạ tức đến đỏ mặt, phất tay làm cho chén trà trên bàn rớt xuống đất, đi qua đi lại vài bước trên đất, chỉ thẳng vào cái mũi của tôi chửi ầm lên: “Vì cái gì mà thái tử ca ca khơi lên chuyện này, tứ hải bát hoang này có bao nhiêu công chúa chờ huynh ấy để ý liếc mắt một lần? Mấy vị công chúa đến hôm nay, đã có hơn mười người vây quanh thái tử ca ca, như thế nào huynh ấy lại gặp lái đồ hay sinh sự như nha đầu ngươi? Tuy bộ dáng cũng coi như là không thua kém, nhưng tính nết lại vô cùng ngang ngược, sau này nha đầu ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
Tôi biết cho đến bây giờ mình chưa bao giờ là con chim mang đến sự vui vẻ, không giống các loại bát ca anh vũ, còn có một đường học vẹt. Càng không thể nói lời ngon tiếng ngọt từ đáy lòng, lập tức chó chút cam chịu nói: “Dã tính của Thanh Loan không thể thay đổi, nguyện vọng lớn nhất bất quá là trong mông thái tử điện hạ khai ân, có thể cho tiểu tiên trở về núi Nữ Sàng làm thổ địa, sống vô phúc vô cầu vui vẻ qua ngày thôi, đâu có thể đảm đương nỗi sự coi trọng của thái tử điện hạ? Đến cái phong vị cái gì thái tử trắc phi, lại là chuyện cho đến bây giờ cũng chưa từng dám nghĩ đến, cùng chung sống hòa bình với biểu tỷ Đan Y, thật là quá khó khăn, lại vẫn mong thái tử điện hạ tìm người khác có khả năng hơn, Thanh Loan làm không nỗi, cũng không nguyện cuối người mà làm!”
Đồng Sa điện hạ chỉ vào người của tôi tức giận đến mức giống như dì hận không thể đánh cho tôi một chưởng, sau một lúc lâu mới giận dữ nói: “Không muốn làm thiếp cũng không sao, vậy mà còn muốn ra tay trước sau, mưu đồ phong vị thái tử phi, Thanh Loan, chiêu này của nha đầu ngươi làm rất tốt, rất tốt!”
Tôi mờ mịt nhìn hắn một cái, bổn tiên rỗ ràng là thẳng thừng từ chối, vị Đồng Sa này hình như không hiểu tiếng chim, nhưng hôm nay tôi nói tiếng người, vì còn có thể bị hắn xuyên tạc thành vờ tha để bắt?
Có đôi khi, tôi có ý muốn làm cho người khác hiểu được theo hướng đi ban đầu tôi vạch ra, nhưng kết quả luôn luôn đi ngược lại. Nhưng người này không những không thể lấy tấm lòng lương thiện lý giải, mà càng muốn phán đoán theo hướng xấu xa. thật sự là bi ai.
Nhưng càng bi ai, lúc đầu tôi còn cô gắng muốn làm cho bọn họ hiểu tôi. Bây giờ cũng coi như là hiểu rõ đã đạt được cảnh giới tôi cao trong việc ông nói gà bà nói vịt, đó chính là loại tình trạng đang diễn ra trước mắt. May mà Đồng Sa điện hạ cũng không tính có quan hệ bạn bè riêng tư một lòng với tôi. không giống như những lời nói Nhạc Kha đã nói với tôi ở điện Tước La làm cho tôi vô cùng kinh ngạc, so với sự việc này tôi ngược lại không để trong lòng, mình hắn tức giận rời đi viện Tín Phương, lấy chăn quấn mình lại thật chặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm đỉnh màn, mặc cho những dòng suy nghĩ lan ra.
Nếu các điện hạ công chúa đến đây, mở yến hội mấy ngày nay, Thiên đế nếu có thể ghép được mấy mối lương duyên, đại khái cũng có bao nhiêu náo nhiệt thì bấy nhiêu đi? Tôi thở dài một tiếng, hiện giờ mình bị thương nằm trên giường cũng không phải là xấu, nếu không bị thái tử điện hạ buộc đi làm chưởng quản, gặp vài công chúa không hiểu chuyện, muốn lại gần thái tử điện hạ mà không được, quay lại dồn lửa giận lên người tôi, sẽ xảy ra chút chuyện không tốt.
Đang miên man tập trung suy nghĩ, bên tai lại truyền tới tiếng thở dài trầm thấp: “Ta ngược lại không biết hóa ra Thanh nhi có khí phách như vậy.”
Tôi xoa xoa ngực cười nhạt nói: “Cái gì khí phách hay không khí phách, bất quả chỉ là kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi. Không biết tìm đường lui, chẳng lẽ chờ dì đánh chết hay sao? Lúc này Long Tam điện hạ không ở đại điện tham gia yến hội cùng công chúa các tộc, lại chạy tới trong viện lạnh lẽo của ta làm gì?”
Ở đại điện Tước La hắn chạy đến chúc mừng việc vui của tôi với thái tử điện hạ, trong lòng bổn tiên vẫn luôn còn một cái gai, không thể nhổ đi được.
Cũng không biết hắn vào từ khi nào, lúc này lại đi hai bước tới bàn trà, đứng ở đầu giường nói: “Nếu mới vừa rồi không nghe được mấy lời Thanh nhi nói với Đồng Sa điện hạ, thì ta đã hiểu làm Thanh nhi rồi.”
Chuyện bi thảm nhất trên đời này không phải bị người chẳng dính dáng gì thờ ơ với mình, mà là bị người mình tin tưởng nghi ngờ mình thế là bị hắn xem thường coi là hạng người nông cạn.
Tôi lại càng tức giận, lại ho hai cái, đột nhiên ngồi bậc dậy, xốc chăn lên đi chân trần, hai tay đặt lên eo hắn, dùng sức đẩy ra ngoài: “Kể từ hôm nay, Thanh Loan và Tam điện hạ cắt đứt quan hệ, đường ai náy đi, vĩnh viễn không gặp lại.”