Long Phượng Tình Trường

Chương 35


Đọc truyện Long Phượng Tình Trường – Chương 35

Tôi bước đi tránh sang nới khác, phía sau lại có tiếng bước chân tới gần, Đồng Sa điện hạ cười nói: “Con chim ngốc kia, sao không đi vào?”

Từ bên trong cánh của tiên đồng sắp bước ra nghênh đón, nháy mắt ra hiệu nói: “Chưởng quản, sáng sớm thái tử điện hạ đã đến đây tìm người rồi. Nhưng sáng sớm nay người đã đi nới nào rồi?”

Khoảng thời gian tôi làm cung nga vẩy nước quét nhà, cùng với người ở cung Hoa Thanh ở chung coi như cũng hòa hợp, nhưng từ lúc chính mình đảm đương chức chưởng quản, mỗi ngày đều thấy bọn họ nháy mắt ra hiệu cười thầm vài lần, trong đó đặc biệt nhất là hành động của Lưu Niên.

Tôi bước lên hai bước, đến trước mặt tiên đồng gõ thật mạnh vào trán của hắn một cái, mắt thấy mặt mày hắn đều nhắn hết lại một chỗ, cười nói: “Ngươi lại học theo gương xấu của Lưu Niên” Rồi cung Đồng Sa điện hạ đi vào trong.

Cung Hoa Thanh là một nơi tương đối lớn, bốn điện đứng trang nghiêm, nhưng hoàn cảnh bên trong cung lại cực kỳ khác biệt, giờ khắc( phút) này cảnh hoa và cây mang đậm sự ấm áp từng nhóm năm nhóm ba Long tử Long nữ của Tứ Hải Long Vương, đi cùng thái tử điện hạ. Thấy tôi với Đồng Sa điện hạ cùng đi tới, vội vàng kêu: “Hai người mới sáng sớm tinh mơ đã đi đâu sao không tới sớm một chút, để lại một mình ta bận rộn ở nơi này.”

Đồng Sa điện hạ cười nói: “Không phải đã có tẩu tử rồi sao?”

Tôi chăm chú quan sát xung quanh, quả thật Đan Y đang đứng phía sau thái tử điện hạ, chỉ nép sau hoa và cây cối, trong nhất thời không nhìn thấy rỗ ràng. Chỉ là Đan Y nghe được lời đó của Đồng Sa điện hạ, thản nhiên nói: “Đây là Đồng Sa điện hạ khách sáo rồi. Đan Y ở xa ngàn dặm, mấy ngày nay đến Thiên giới làm khách, làm sao so được với chương quản tri kỷ đây?”

Lời này được nói ra…………… Dạy tôi phải trả lời thế nào?

Đang trong lúc do dự, đã nghe được một giọng nói giòn tan cắt ngang nói: “Nghe được lời nói này của công chúa, làm cho nhóm người chúng tôi nghe xong, còn tưởng rằng công chúa đã gắp đến không thể chờ được nữa muốn vào cứa làm tri kỷ của thái tử ca ca vậy.”

Người nói lời này đúng là Bích Dao. Tôi cực kỳ ngạc nhiên vì nàng thế mà có thể lên tiếng nói đỡ, vội vàng quay đầu lại nhìn, nàng đã cười hì hì bước lên phía trước, thân mặt thắm thiết nắm cánh tay của tôi: “Tỷ tỷ hai trăm năm không thấy tung tích, Bích Dao tưởng rằng tỷ tỷ giận Bích Dao.”

Thiếu nữ trước mắt đã mắt đi nét trẻ con, mặt dù gương mặt vẫn không mất đi vẻ tươi đẹp, nhưng thấy càng thêm lã lướt duyên dáng, tinh xảo vô cùng. Tuy rằng trước đây tôi rất thân mật khắng khít với nàng, nhưng đã sinh ra một khe nứt, giờ khắc( phút) này bị nàng kéo thân thiết như thế, ngược lại trong lòng có cảm giác nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn chỉ ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Đan Y đang muốn tức giận vì có người giúp đỡ tôi, lập tức nói: “Tứ công chúa của Đông Hải là cành vàng lá ngọc, lại xưng hô tỷ muội với một chưởng quản nho nhỏ, cũng không sợ làm giảm giá trị của mình sao?”


Đồng Sa điện hạ kéo tay của tôi gật gù đắc ý nói: “Tẩu tử nói lời này sai rồi. Con chim ngốc này đúng là chưởng quản trong điện của thái tử ca ca.”

Cuối cùng Đan Y cũng không tính là ngu xuẩn đần độn, lập tức hiểu rõ ý này cảu Đồng Sa điện hạ, chỉ trích việc kết giao với tôi là làm giảm thấp giá trị con người, chẳng phải là tát một cái lên mặt của thái tử điện hạ sao?

Mặt nàng đỏ lên len lén quan sát nét mặt của thái tử điện hạ, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, thật cũng không có chút xíu khó chịu nào, lúc này mới quay đầu chán ghét nhìn tôi.

Ngàn vạn năm qua, tôi đã tập thành thói quen với việc nàng đối với như vậy, trong lòng cũng không để tâm. Kể tội với thái tử điện hạ một hồi, tôi kéo Bích Dao đi tới chỗ ít người. Tuy Bích Dao đã có chút khúc mắc với tôi, nhưng hôm nay gặp lại nàng, thật sự làm cho tôi nhớ đến chuyện tình ngày hôm qua của Nhạc Kha, trước tình hình giống như bị điên loạn hắn bị tôi đánh ngất xỉu, cũng không biết hôm nay có tỉnh lại chưa.

Bích Dao bị tôi kéo đến dưới một bống răm, tôi nhìn quanh bốn phía vắng lặng rồi mới buôn tay nàng ra, hỏi: “Hôm nay tứ công chúa có nhìn thấy Tam ca của ngài không?”

Từ nảy đến giờ nàng cứ nhìn chằm chằm tôi mà cười, trong nụ cười tươi ấy lại có chút áy náy, nghe được lời ấy, trái lại nàng thờ dài một hơi nhẹ nhõm, nói: “Tỷ tỷ sao lại nhớ đến Tam ca của muội? Huynh ấy vẫn tốt, cùng tới chung với muội, lúc này cũng không biết đang nói chuyện phiếm với ca ca hay đệ đệ nào rồi.” Đưa mắt nhìn đi nơi khác, nữa khắc(phút) sau lại ủ rủ nói: “Không biết ca ca lại trốn đi đâu? Tỷ tỷ tìm huynh ấy có việc gì không?”

Tôi nghe được tin hắn vẫn bình thường, tự nhiên thấy an tâm không ít. Lại không muốn nói ra chuyện tình ngày hôm qua cho Bích Dao biết, chỉ làm cho nàng ta thêm lo lắng. Đành phải ậm ờ nói: “Ta cũng chỉ……Chỉ là rất lâu không có gặp ngài ấy, muốn hỏi thăm một chút thôi.”

Bích Dao níu chặt cánh tay của tôi lắc lắc: “Tỷ tỷ cũng rất lâu không gặp Dao nhi, cũng không có quan tâm hỏi thăm một chút tới Dao nhi sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ chưa bao giờ từng quan tâm đến Dao nhi?”

Nói như vậy làm cho tôi biết mở miệng thế nào?

Chẳng lẽ lại nói với nàng, tôi rất lo lắng cho nàng, lo lắng việc nàng với Ly Quang không thành sẽ giận lây sang tôi? Lo lắng trong lòng nàng sẽ hận ta vì đã tranh giành Ly Quang của nàng?

Tuy là tôi không hề tính toán giành nam nhân với nàng, nhưng buổi chiều cách đây mấy ngày, nam nhân kia lại vẫn nắm chặt tay tôi, nói muốn cưới tôi. Thời gian tôi quen biết nàng, sợ là những lời nói này vô luận như thế nào cũng sẽ không nuốt trôi được?


Tôi lắc đầu, thản nhiên nói: “Bên người Dao nhi có cha mẹ huynh đệ lo lắng, tất nhiên lo lắng quá e rằng lại khó chịu, làm gì đến phiên tỷ tỷ đến quan tâm?”

Nàng mân mê cánh môi hồng nhuận, trân châu màu hồng nhạt trên đỉnh đầu phát sáng lại làm nỗi bật thêm dung nhan xinh đẹp, đôi mắt từ từ đỏ lên, thế mà lại khóc: “Tỷ tỷ nói như vậy là không chịu tha thứ cho Bích Dao đã tránh mặt tỷ tỷ rồi hả? Bích Dao lớn lên dưới biển sâu, từ nhỏ được phụ vương với mẫu phi nâng niu ở trong lòng bàn tay, tuy tỷ tỷ muội muội rất nhiều, nhưng chưa bao giờ kết giao bạn bè với ai, tỷ tỷ là người duy nhất, vậy mà cũng không để Bích Dao ở trong lòng…….”

Đầu tôi cảm thấy đau lấy tay vỗ vỗ trán, quả thật là nói không nên lời.

Từ nhỏ bổn tiên đã khóc lóc om sòm đánh nhau chơi xấu, không chỗ nào không sở trường, chỉ riêng không am hiểu việc khóc lóc kể lể. Mà vị công chúa thúy tộc ở Đông Hải này đã được ngâm trong nước từ nhỏ, khi khóc nước mắt đặc biệt nhiều, mới chỉ hơn nữa chén trà nhỏ, đã làm cho bổn tiên không chịu nỗi nữa, đem toàn bộ suy nghĩ ném ở sau đầu, kéo nàng lại nói mấy lời hay an ủi khuyên giải, cuối cùng cũng làm cho nàng ngưng khóc.

Nàng lau đi nước mắt vươn trên mặt khóc thút thít nói: “Từ khi tỷ tỷ rời đi, Bích Dao ngày nhớ đêm mong, một bên là Ly Quang ca ca, một bên là Thanh Loan tỷ tỷ………Muội………Muội cho dù có thích Ly Quang ca ca, nhưng cũng không muốn mất đi tỷ tỷ.”

Trong long tôi thấy cảm động, tuy lời nàng nói mang đậm tính trẻ con, cuối cùng vẫn không có uổng phí tâm ý của tôi đối với nàng. Bổn tiên từ nhỏ đã lẽ loi hiu quạnh, mặc dù cùng với Đan Y là đôi tỷ muội oan gia, nội tâm không phải không hâm mộ người ta có tỷ muội thành hàng, hành động giúp đỡ lẫn nhau, thân mật vui vẻ. Nay thêm một tiểu muội muội Bích Dao, thật muốn đặt nào sâu ở trong lòng, thế nhưng chuyện tình cảm của nàng không thành, nguyên nhân là do tôi làm ảnh hưởng đến đường hoa đào của nàng, mém chút nữa đã xem tôi như người xa lạ, hiện giờ nàng có thể hoàn toàn bỏ qua, bổn tiên há lại bụng dạ hẹp hòi không hiểu việc khoan dung tha thứ cho thứ tiên?

Tôi vươn tay ra, sờ sờ đầu nàng, lấy khăn tay lau khô mặt cho nàng, thở dài: “Dao nhi muốn như thế, trong lòng tỷ tỷ cũng hết sức vui mừng. Tỷ muội chúng ta tuy rằng không phải tỷ muội thân thích, nhưng là tình như ruột thịt, về sau vạn lần không thể bởi vì việc gì mà thành xa lạ. Muội phải nhớ kỹ, tỷ tỷ chưa bao giờ làm ra thủ đoạn gì cướp người của muội bất cứ thứ gì. Nhưng hôn nhân là một chuyện, có thể nên là do trời định, tất cả đều là duyên phận, nữa phần cũng liên quan đến ai. Tương lai………..” Tương lai thế nào, kỳ thật ta cũng không nói chính xác được.

“Tương lai…….. Vạn nhất Ly Quang chung tình đối với tỷ tỷ, dĩ nhiên Dao nhi sẽ không có ý kiến gì nữa. Nhưng nếu tỷ tỷ có thể kết duyên với Tam ca, Ly Quang ca ca…….. Ly Quang ca ca nhất định sẽ là của Dao nhi.”

Vốn là nhìn thấy bộ dạng nàng đáng yêu dịu dàng, lòng tôi đã sớm dao động, nhưng lại bị những lời nói này của nàng làm cho nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Dao nhi ở lâu dưới biển sâu, đã nghe qua câu nói ở trần gian chưa?”

Đôi mắt đỏ bừng của nàng chớp chớp, hiếu kỳ hỏi: “Câu nói gì?”

“Theo như câu nói ở trần gian, dưa hái xanh không ngọt. Nhân duyên là một chuyện, ngoại trừ do trời đã định trước, vẫn là do nam nữ ở cùng nhau vui vẻ, ngươi tình ta nguyện mới tốt.” Lời này là nói đến nhân duyên của cha và mẹ, tôi thường suy nghĩ muốn làm sáng tỏ đạo lý này.


Nhớ đến mẹ có địa vị công chúa điểu tộc cao quý, nếu không có yêu cha, dứt khoát thà chết, như thế nào lại làm trái Thiên giới, phán kháng bỏ nhà ra đi, gả vào thành Tu La?

Bích Dao cuối đầu suy nghĩ một hồi, lúc lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy sự cảm kích: “Dao nhi hiểu rã rồi. Tỷ tỷ nói ra lời này, cũng là vì muốn tốt cho Dao nhi, hy vọng tương lại Dao nhi có thể may mắn hạnh phúc.”

Tôi sờ sờ gương mặt nàng, trong lòng cũng nhẹ đi, cười khẽ gật đầu.

Tôi với nàng đã hai trăm năm không gặp mặt, giờ khắc này đã làm rõ thù cũ, kể lại chuyện tinh khoảng thời gian không gặp, hai người đều cảm thấy rất vui vẻ, không khỏi ở cung nhau lâu một chút. Khi thái tử điện hạ cho cung nga đến tìm, tôi cùng với nàng đã trò chuyện hơn một canh giờ, cũng không phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh.

Chúng tôi cùng nhau trờ về điện, nhưng thấy trong điện Tước La đã sắp xếp bữa tiệc tối, nguyên nhân trong bữa tiệc này lấy thái tử làm chủ, người người thấy hắn thân thiện dễ gần, trong bữa tiệc sinh động không ít.

Ngồi bên trái hắn là điện hạ Đồng Sa, bên phải lại ngồi cùng Đan Y. Phí a dưới Đồng Sa là các Long tử đến xem biểu diễn, còn các công chúa Long nữ ngồi xem phía dưới công chúa Đan Y, cung nga mặc tay áo thủy Vân Phi, đã bắt đầu múa khai tiệc trên sân khấu.

Tuổi của Bích Dao hơi nhỏ, trong nhóm Long nữ có thứ bất nhỏ nhất, hiện tại nàng ngồi chỗ xa nhất, tôi kêu một cung nga cũng mang đến một chiếc bàn bên cạnh nàng, cũng có thể cùng nói chuyện với nàng.

Cung nga điện Tước La cười hì hì ở bên tai tôi nói: “Chưởng quản sao không ngồi ở bên cạnh thái tử điện hạ, vị kia đúng là cứ deo ở bên người thái tử điện hạ.”

Tôi nhéo một cái ở bên eo nàng ta, làm như buồn bực nói: “Trái lại các ngươi hơn phân nửa là đang trong mong ta kéo thái tử phi nương nương đi, để các sống ngày tháng an nhàn đúng không?”

Cung nga này dung mạo xinh đẹp, chính là người đẹp nhất ở trong điện Tước La. Mấy ngày nay Đan Y đến đây, cung không biết đã bị Đan Y nhìn chằm chằm biết bao nhiêu lần rồi. Tới sau cùng, nếu là Đan Y tiến vào, nàng nhất định chỉ để cho những cung nga có dung mạo bình thường ở lại hầu hạ, chính mình sẽ ra lệnh cho những người có dung mạo xinh đẹp tránh hầu phòng hay là ở phòng ăn.

Nàng ta cười hì hì chuẩn bị bàn, tôi đánh giá xung quanh, quả thật ở phía sau cánh tay thái tử điện hạ có để một chiếc bàn, nhưng giống như nàng ta nói là để lại cho tôi, ngược lại tôi hoàn toàn không tin. Bày trí ở nơi đó, còn không phải muốn giữ tôi lại hầu hạ riêng cho hắn, thay hắn rót rượu gắp rau thôi.

Không bao lâu sau, bàn cũng đã bố trí thỏa đáng, tôi ngồi ở bên cạnh Bích Dao, cảm giác có một ánh mắt ở xa xa nhìn mình, len lén quan sát, đúng là Nhạc Kha, ánh mắt nhìn tôi đầy thâm ý sâu sắc, nhưng lại bỏ đi thái độ nói cười ríu rít, ngoài ý muốn lại trở nên tầm mặc. Trên mặt đều là sự lành lùng, chống lại ánh mắt hằm ý của hắn, trên lưng tôi bỗng nhiên chợt lạnh, miễn cưỡng thể hiện ý cười với hắn, hắn cũng không cười lại. Trong lòng tôi thầm kêu không xong: không phải tôi hôm qua đánh mạnh quá, làm cho chứng bệnh dễ quên của hắn tái phát.

Bữa tiệc diễn ra trong hai canh giờ, tôi có vài lần, muốn rời đi bữa tiệc. Quay sang Bích Dao thương lượng một chút, thừa dịp hai cung nga đang nhảy múa, len lén theo bên hông điện chạy đi.

Mặc dù Nhạc Kha chưa từng chân chính tức giận với tôi, nhưng tôi cũng chưa từng chứng kiến qua thái độ làm cho người khác sợ hãi như đêm nay. Hôm nay, trong long bổn tiên thật sự không hiểu thấu được.


Trong Tín Phương viện, hôm nay không có một bóng người. Có thể là đang bận rộn ở tiền điện, nhóm ma ma vẩy nước quét nhà cũng bị kêu đi, lúc tôi trở về, trong viện rất vắng vẻ. Ngồi ở dưới cây tư đằng thở dài, tiện tay biến ra cốc tra nóng hổi, uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống, phía sau lại vang lên tiếng nói: “Hôm nay Thanh Nhi có tâm trạng!”

Nước trong hơn phân nữa trong chén trà nhỏ trên tay đổ hết cả ra trên đùi, tôi ném cốc trà nâng váy nhảy dựng lên, chỉ cảm giác ở trên dùi giống như bị phỏng pháo. Bộ váy thái tử điện hạ đưa đến cũng rất đẹp, cũng không gióng như bộ váy lụa mỏng loại tốt Ly Quang đưa đến. Nếu là cái váy kia, tất nhiên lúc này cả một giọt thấm vào coi như xong.

Người ở phía sau tiến lên, nhấc váy lên, lộ ra một chút cẳng chân, lại cuống quít thả xuống. Nhưng dây tơ hồng ở cổ chân tôi càng lúc càng dễ bị nhìn thấy, cũng không biết có phải vì hắn lên Thiên giới không, liếc mắt nhìn lại, màu da trắng mịn, dây tơ hồng xinh đẹp, cực kỳ nỗi bật.

Tôi đưa tay đẩy hắn ra, tức giận nói: “Đường đường Đông Hải Long Tam thái tử, thật thích lén lút đi theo sau lưng người khác, làm cho tiểu tiên bị phỏng điện hạ đã vừa ý chưa?” Vốn trong long bổn tiên có một chút lo lắng, tối hôm qua đánh hắn hơi mạnh. Nhưng hiện tại bị hắn làm cho giật mình mà bị phỏng, thật là một bụng tức giận, đem cái lo lắng đó ở trong lòng xua đi không còn thấy bóng dáng tâm hơi.

Hắn lại bước đến nhấc váy tôi lên, chỉ vào dây tờ hồng trên cổ chân tôi nói: “Đây là cái dây gì?”

Tôi tức giận nói: “Tất nhiên là dây tờ hồng rồi.” Nghĩ đến sợi dây trên chân lộ ra trước mặt người này, sâu ở trong lòng tôi, tạm thời có chút lo lắng.

Nhìn không được mà tức giân với Chu Tước Thần Quân: sớm không bận công vụ trễ không bận công vụ, lại ở trong lúc bổn tiền cần thì lão lại bận công vụ, cũng không phải là bận biệu kiếm ăn? Chẳng trách đã mấy vạn năm vẫn lại là một người lưu manh.

Trên mặt Nhạc Kha đang kiềm nén, thả váy tôi xuống, hỏi: “Dây tơ hồng này giành cho người phàm, sao trên chân nàng lại có?”

Tôi tính nói dối để hắn không truy hỏi nữa, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tất nhiên là mẹ tiểu tiên cầu Nguyệt Lão tự mình thắt cho tiểu tiên, Tam điện hạ không tin sao?”

Hắn không chút do dự gật đầu, nói: “ Mẹ của nàng cũng không có làm loại chuyện nhàm chán như vậy.”

Hắn làm cho tôi như muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thiếu chút nữa thì quên, hồn phách của tên này có một đoạn quen biết sâu xa với mẹ tôi. Vắt hết óc, lại nghĩ tới một chuyện có thể nói lấy lệ, nhưng chỉ mong cho hắn không hỏi lại chuyện tình dây tơ hồng, qua được vài ngày, tôi nhờ Chu Tước Thần Quân chặt dứt dây tơ hồng giúp tôi, sẽ không còn phiền não nữa.

Vì thế nên tôi nói: “Tối hôm qua Thanh Loan ra tay hơi mạnh một chút, mong rằng Tam điện hạ đừng thù dai! Thanh Loan bây giờ xin nhận lỗi với điện hạ. Chỉ là tối hôm qua có phải Tam điện hạ trúng ảo thuật của Giao tộc? Thật là có chút làm cho tiểu tiên sợ hãi.”

Tôi không nhắc đến việc này thì tốt rồi, nhắc tới việc này mặt hắn lặp tức như trời lạnh tháng sáu, khí lạnh tỏa ra cả người. Ngay tại lúc tôi đang do dự muốn bỏ chạy, hắn lại hết sức quái lạ, nói ra một câu: “Tiếng nói đêm qua, là giọng nói của mẫu phi ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.