Đọc truyện Long Phượng Tình Trường – Chương 113: Nước rẽ đôi dòng…
Đồng Sa mấy ngày gần đây đại khái là quá mức rỗi rãi, bất quá mới được hai ngày lại đến Tước La Điện.
Lúc đó bổn tiên đang bưng đĩa điểm tâm do một cung nga dốc lòng dốc sức làm cho Nhạc Kha ăn lấy ăn để, bàn tay bóng nhẫy cầm một phong thư do tiểu
tiên nga trong phủ của Văn Khúc Tinh Quân gửi tới. Không hổ là tiên nga
phủ Văn Khúc Tinh Quân, tiêm nhiễm không ít văn chương bút mực, chân
tình quyến luyến bên trong khiến bổn tiên không khỏi động lòng, hận sao
gặp nhau quá trễ. Không như thư tình của cung nga phủ Vũ Khúc Tinh Quân, trên bức thư hơn chục chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, trong đó hết năm là
sai chính tả, nếu không phải bổn tiên thông tuệ giỏi suy đoán, nhất định không thể hiểu được nàng ta đây là đang muốn biểu lộ tấm lòng ngưỡng mộ dạt dào đối với Thiên đế. Theo như bổn tiên thấy, nếu như văn chương đã không giỏi, cách thức này với nàng ta cũng thật thô thiển, chi bằng
nhanh gọn dứt khoát đánh Nhạc Kha một trận, để lại ấn tượng sâu sắc.
Chỉ tiếc là trước mắt, người có thể hành hung Thiên đế một trận, ngoại trừ
tại hạ thì người bên cạnh đại khái cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, tỷ như Đồng Sa, ngoài mặt vẫn là không dám đâu!
Đồng Sa thấy ta đem lá thư dính đầy dầu mỡ hết gấp lại gấp rồi cho vào trong ngực, không
khỏi kinh ngạc: “Thư này cũng không phải viết gửi cho ngươi, ngươi giữ
trong người làm gì?”
Bổn tiên mí mắt cũng không thèm động, lại
cầm một phong thư khác mở ra, có vài phần tiếc hận thở dài: “Thanh Loan
cũng gần một vạn tuổi, thế nhưng không biết trong văn có chân tình,
trong chữ có chân ý. Mặc dù biết được một vài chữ, nhưng chưa bao giờ
gửi thư cho nam tử trong lòng. Ta thấy văn chương của tiên nga trong phủ Văn Khúc Tinh Quân thật sắc sảo, dứt khoát đem về sửa đầu thay cuối
cũng viết một bức thư tình gửi cho nam tử trong lòng mình, thử khiến y
vui vẻ!”
Đầu mày Đồng Sa giựt giựt, cố gắng nhịn cười gật đầu: “Dùng sở trường của người khác làm của mình, tiểu ngốc điểu có tiến bộ!”
Ta biết rõ lời này của hắn có ý châm biếm, nhưng vẫn mặt dày tiếp nhận:
“Nói hay lắm.” Thấy hắn không rời đi nhưng cũng không chịu ngồi xuống,
cười nói: “Đồng Sa điện hạ có chuyện mời nói, không chuyện đừng quấy
rầy!”
Trên mặt hắn lóe lên nét tức giận, lại híp mắt cười nói:
“Tiểu ngốc điểu, bổn điện có hảo ý đến nhắc nhở ngươi, tối nay Thiên đế ở Phù Vân Điện thiết yến, đến lúc đó ngươi lén đến nhìn thử xem, Đế tôn
liệu có phải mỗi lần yến tiệc đều trái ôm phải ấp, ngươi một mình ở Tước La Điện, làm sao mà biết.”
Ta biết hắn quen thói khích tướng,
khẽ cười bảo: “Nhạc Kha sao có thể tệ hại như ngươi nói, Thanh Loan há
lại không có mắt nhìn đến vậy?”
Hắn cúi người xuống, khẽ cười đáp: “Lẽ nào ngươi không dám đi nhìn?”
Bổn tiên quen biết Nhạc Kha chẳng phải mới một ngày, sao lại không tin
tưởng hắn? Phì cười: “Đồng Sa điện hạ không cần phải dùng kế, khích
tướng Thanh Loan đi Phù Vân Điện, Thanh Loan không ngại lén đi một
chuyến, chỉ là đến lúc đó sợ rằng Điện hạ sẽ thất vọng. Bổn tiên tin
tưởng Nhạc Kha cũng giống như tin tưởng chính bản thân mình.”
“Có đôi khi, ngay cả bản thân cũng không thể tin, huống hồ là người khác…”
Ta nghe hắn nói câu này bằng giọng rất nhỏ, lúc tập trung lắng nghe lần nữa, hắn đã cách bên ngoài điện ba trượng.
Đồng Sa trước giờ luôn xuất thần nhập quỷ, lại thêm hỉ nộ vô thường, bổn
tiên riết đã quen. Cảm thấy việc thầm dò xét Nhạc Kha thế này thật sự có chút vô vị, thực không phải với tấm chân tình của hắn, lấy bức thư của
tiên nga phủ Văn Khúc Tinh Quân trong ngực ra xem hết lần này đến lần
khác, câu chữ uyển chuyển lay động lòng người trong bản gốc giờ phút này bỗng thấy hết thảy đều vô nghĩa, hoàn toàn không có giá trị, vò thành
một cục ném đi, cầm lấy ngọc bút trên thư án, tập trung suy nghĩ một
hồi, tâm niệm khẽ động, hạ bút viết: “Đồng Sa nhiều lần đến sinh sự, ý
đồ chia rẽ tình cảm giữa ta và chàng, Thanh Loan tin tưởng chàng như tin tưởng bản thân mình. Hôm nay mặc dù nghe theo lời khích tướng của hắn
đi rình trộm, nhưng trong lòng hổ thẹn, không đành lòng làm chuyện lén
lút này. Lễ nghi mặc dù chưa đủ, nhưng lòng này đã gả, chỉ mong chàng
hiểu, giờ phút này xin tạ lỗi với phu quân, hi vọng phu thê thuận hòa,
kiêm điệp tình thâm!”1 Lúc dừng bút ngay cả bản thân cũng nhịn không
được mà phì cười, câu chữ không đầu không cuối thế này cũng được xem là
thư tình sao?
‘Kiêm’ là một loài chim trong truyền thuyết, mỗi
con chim chỉ có một mắt và một cánh, bởi vậy phải kết hợp với một con
chim khác để có thể bay được. ‘Điệp’ là tên cổ của cá thờn bơn,là một
loại cá ẩn náu dưới đáy biển, hai mắt ở bên thân, thuyết nói cá này
“không kề sát nhau thì không bơi”, nhất định phải có hai con cá kề sát
nhau thì mới bơi được. “Kiêm điệp tình thâm” thể hiện tình cảm sâu đậm
giữa người với người, đặc biệt là tình cảm ân ái giữa vợ chồng.
Nhưng ngẫm thấy Nhạc Kha xem cũng sẽ hiểu rõ.
Thư tình nói trắng ra cũng chẳng phải bài học vỡ lòng của trẻ con, nhất
định ai xem đều có thể hiểu được, chỉ mong người hiểu ta, ta hiểu người
là đủ.
Người đó tự xưng vi phu đã lâu rồi, nhưng ta lại chưa từng chính miệng thừa nhận. Hôm nay hạ bút viết thư, đợi đến khi thổi khô,
tự đáy lòng ta cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, không khỏi mặt đỏ
tim đập, ở trên hai chữ phu thê vuốt nhè nhẹ.
Lướt mắt nhìn
quanh, trông thấy trên giường dưới đất đều là thư tình do mấy nữ tử khác viết bị ta vất bừa bộn, sợ hắn cho rằng bức thư này là giấy vụn mà bỏ
đi, trông thấy chồng công văn dày cộm trên bàn, đem lá thư không đầu
không cuối ấy kẹp vào giữa, trong lòng ngọt ngào hết cầm lên lại hạ
xuống, hạ xuống lại cầm lên, chẳng qua là vì một câu thôi mà ngập ngừng
đến thế, ngay cả ta cũng không khỏi phì cười.
Lần chần như vậy,
mặt trời sớm đã khuất bóng, sắc đêm phủ xuống, trăng sao dần dần giăng
mắc trên nền trời, nghĩ thấy tiệc tối đã bắt đầu. Ta che giấu hành tung
thẳng hướng nơi náo nhiệt mà đi. Dạ yến của Thiên đế, nhất định sẽ có
cung nga dâng rượu bưng thức ăn, đi theo bóng dáng của mấy cung nga lui
tới ngự thiện phòng, rất nhanh ta đã tìm tới được Phù Vân Điện.
Trong Phù Vân Điện đèn đuốc sáng trưng, cung nga tới tới lui lui, bổn tiên
hóa thành một con muỗi đậu nơi cửa điện hướng mắt vào trong tìm kiếm,
nhưng thấy binh tinh tướng ủng, nam tử ngồi trên bảo tọa điện chủ diện
mạo tuấn tú vô cùng, bên cạnh không một bóng hồng nữ nhi nào bầu bạn,
vốn dĩ không ngoài dự đoán nhưng trong lòng vẫn vui mừng, không khỏi
hướng hắn mỉm cười, lại nhớ ra lúc này mình là một con muỗi, mị nhãn thế này chẳng qua cũng giống như ném cho người mù, hắn nhìn cũng không thấy được. Liền thu lại khí tức tĩnh lặng chờ đợi, chỉ nghĩ đợi hắn đến lúc
tiệc tan, lẳng lặng bám theo hắn về điện, rình trộm dáng vẻ lúc hắn nhìn thấy lá thư tình đó.
Bổn tiên còn đang mải mê suy nghĩ thì thấy
cung nga lần lượt lui ra, đợi đến khi những người không phận sự ra hết,
một Thiên tướng vừa cao vừa mập ngồi trong số đó hớp một ngụm lớn mỹ
tửu, nói ra một câu khiến bổn tiên chấn động ,suýt nữa thì rơi từ trên
cửa điện xuống đất.
Hắn nói: “Bệ hạ, trong điện Ngài nếu đã giam
giữ nữ nhi của Tu La Vương, khi đại chiến sao không dùng Khốn Tiên Thằng (dây trói tiên) trói lại dẫn ra trước trận tiền? Nghe nói Tu La Vương
Nhiếp Phần yêu con hơn mạng, có vương bài này, còn lo gì trận chiến này
không thắng?”
… …Thì ra ta cố gắng che giấu hành tung, thế nhưng
Thiên giới chư tiên ai nấy đều đã biết, ta đang bị Thiên đế giam giữ
trong Tước La Điện.
Không nói được đây là tư vị gì, mơ hồ trong chớp mắt tứ chi đều trở nên lạnh lẽo, đóng một lớp băng thật dày, thật buốt.
Bên tai xa xa truyền đến một giọng nói thân thuộc mà cũng quá đỗi xa lạ,
nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn nơi bảo tọa phía xa ấy trong chớp mắt
gương mặt bỗng trở nên mơ hồ: “Nếu phải khai chiến với tộc Tu La, chư vị vẫn nên chăm chỉ luyện binh, tuyệt không thể khinh suất…”
Sau đó hắn còn nói mấy câu gì nữa, ta hoàn toàn không nghe được rõ. Như thể
sáu giác quan đều bị đóng trong một lớp băng dày, khiến ta không nhận
thức rõ con đường trước mặt, không nhìn rõ người trước mắt này.
Có lẽ Đồng Sa nói đúng, chung quy mọi thứ đều sẽ thay đổi, là người hay
vật cũng thế, duy chỉ có ta-một con chim ngốc nghếch mới không biết thế
gian vạn vật đều biến đổi, vẫn cứ ngoan cố nhìn mọi vật như cũ. Ta lảo
đa lảo đảo bay đi, bất quá mới vừa ra khỏi cửa điện liền đâm đầu vào
trong một bụi rậm.
Bên ngoài Phù Vân Điện chính là một vườn hoa
nhỏ cùng cây non, tầm nhìn rộng rãi, nhưng bổn tiên hiện giờ chẳng qua
đã hóa thành một con muỗi, rơi xuống bên dưới một gốc hoa, ngẩng đầu lên nhìn, liền giống như rừng cây cổ thụ cao lớn. Trên đỉnh đầu hương hoa
ngào ngạt, bên dưới chân bùn đất lấm lem, nghĩ thấy chắc là mới vừa được tưới. Đôi cánh muỗi của bổn tiên hai cánh đều bám đầy bùn, cũng không
thể bay lên được nữa. Dựa vào đôi chân ngắn ngủn bé xíu lồm cồm bò dậy,
từng bước từng bước gắng sức hướng ra ngoài.
Ánh sáng nơi Phù Vân Điện chiếu ra, người ngồi cao cao nơi ấy lập tức càng làm nổi bật thêm
vẻ chật vật của ta. Ta chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ từ xa xa mà
ngước nhìn hắn. Giờ phút này mặc dù ở bên ngoài điện, cũng không thể
nhìn rõ quang cảnh trong điện, nhưng trong lòng ta lại khắc ghi bóng
hình lạnh nhạt ngồi cao cao nơi bảo tọa, gương mặt trước đó hãy còn mơ
hồ dần dần rõ ràng, tựa như ngay cả nét mỏi mệt giữa gian mày cũng có
thể nhìn rõ mồn một. Nửa canh giờ trước đó, trước khi bay vào trong Phù
Vân Điện, lòng ta hãy còn đau lòng vì hắn mấy ngày nay bận rộn.
Tiếc là giờ khắc này trong lòng ta không hề đau đớn, giống như đánh người
một gậy ngất xỉu, cũng chưa từng cảm giác được cơn đau đang dần dần ập
đến. Chỉ ngạc nhiên vì tay chân bỗng trở nên mềm nhũn, thế nhưng lại vô
dụng đến mức này, ngay cả chút bùn đất cũng không nhấc chân lên nổi, ở
trên mặt đất giãy giụa một hồi lâu.
Cuối cùng ta dứt khoát thu
cánh nằm ngả ra giữa đống đất bùn, lấy đất làm giường lấy trời làm màn,
suy nghĩ cũng giống như thân nơi bùn đất này, hỗn loạn vô cùng. Cũng
không biết qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài điện sớm đã nhạt dần, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thì ra Phù Vân Điện không biết từ lúc nào đã tối
đen tĩnh lặng, yến ẩm đã tan. Trên bầu trời mây đen kéo đến, che lấp
ngàn sao quây quần cùng vằng trăng lẻ loi, xung quanh u tối, ta thẫn thờ hóa về nguyên thân, ở hậu viện lần tìm hồ nước gột sạch bùn đất trên
người, ướt nhem quay về Tước La Điện.
… …Ở nơi này người khiến ta lưu luyến, chỉ có một người.
Trong Tước La Điện sáng như ban ngày, thủ vệ thị tùng hoàn toàn không thấy
bóng dáng. Ta chậm rãi đẩy cánh cửa điện, lập tức bị một người nắm lấy
bả vai kéo đi, giọng nói lo lắng sốt ruột liên tục vang bên tai ta:
“Thanh nhi, nàng đi đâu mà quá nửa đêm không thấy bóng dáng, thật khiến
ta lo lắng.” Lại sờ thấy quần áo ướt nhẹp của ta, sốt ruột nói: “Đây lại là chuyện gì? Rơi xuống hồ sao?” Nói rồi động tay động chân, muốn đem y phục ướt trên người ta cởi ra.
Dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu,
ta cẩn thận quan sát gương mặt tuấn tú này, trong lòng đau đớn thế nhưng lại mỉm cười: “Tam lang, chàng nói chàng đồng ý để ta bắt nạt!”
Hắn cuống quít cầm chiếc khăn lau tóc cho ta, thuận miệng trả lời: “Đương nhiên.”
Ta nhịn không được cười thảm thành tiếng: “Nếu như lúc này ta nói ta muốn
đánh chàng một trận cho hả giận, chàng có đồng ý hay không?”
Đúng vậy, ta lần mò trong bóng đêm với bộ y phục ướt lướt thướt nhếch nhác
quay về, sao có thể cam lòng? Nếu như có thể đánh hắn một trận, có phải
đáy lòng ta sẽ không giá lạnh ủ dột, mơ hồ đau đớn thế này? Toàn bộ tình nùng mật ý đều biến thành nỗi đau lạnh buốt!
Hắn cười đến chân thành không chút giả dối: “Chuyện ta đã đồng ý với nàng có khi nào rút lại?”
Hắn vừa dứt lời, ta liền xuất chưởng đánh tới, lúc gần đến sát mặt hắn,
nhìn thấy hắn vẫn bình thản như trước đây, ánh mắt chan chứa tình cảm,
dịu dàng lau sợi tóc ướt trước ngực ta, trong lòng đau nhói, chưởng này
liền chệch hướng, đánh trúng vai trái của hắn. Hắn đau đến độ thả tay
ra, kinh ngạc nhìn ta, đoán chừng là không hiểu vì sao ta lại xuống tay
ngoan độc đến thế.
Nhưng ta phải nói thế nào đây?
Trong
lòng vỡ tan thành từng mảnh từng mảnh vụn, từng mảnh từng mảnh đều không thể nói. Chi bằng vung chưởng đánh tới. Rất nhanh trên người hắn đã bị
trúng mấy chưởng nặng nề. Phiền muộn uất ức trong lòng ta khó tiêu, lắng xuống đè nén khiến người ngạt thở, chưởng phong liền như gió giông mưa
bão rơi trên người hắn, như thể điên cuồng, đến khi hai cánh tay bị hắn
giữ lấy, mới thấy khóe môi hắn đã rỉ ra vệt máu đỏ.
Ánh mắt hắn u ám trầm lặng, kinh ngạc vô cùng, trầm giọng nói: “Thanh nhi, sao nàng lại khóc?”
Ta đưa tay ra, muốn lau sạch vết máu nơi khóe môi hắn, nhưng lại đột ngột
nhớ đến cảnh tượng nơi Phù Vân Điện, bàn tay liền cứng đờ dừng lại giữa
không trung.
Hắn lại đưa tay lau mặt ta, lúc này ta mới mơ màng phát hiện, thì ra sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Phải kiên nhẫn như thế nào mới có thể tạo nên dáng vẻ tình thâm ý đượm như thế này?
Ta hung hăng đẩy hắn ra, trông thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, bàn tay như đao chém xuống, dứt khoát cắt một góc áo nắm trong lòng bàn tay, lại
dùng lực xé thành mảnh vụn, kế đến bị ta vung tay vứt trên mặt đất, như
thể thoát khỏi cơn mộng du: “Nhạc Kha, từ nay về sau, ta và ngươi đường
ai nấy đi, vĩnh viễn không gặp lại!”
Hắn sững sờ đưa tay ôm ngực, vô cùng kinh ngạc: “Thanh nhi, nàng muốn đi đâu? Đây rốt cuộc là thế
nào, nàng chung quy phải nói cho ta chứ?”
Ta nở nụ cười trào
phúng, thuận tay tạo một tiên chướng, vây hắn bên trong, dứt khoát từng
từ từng từ: “Vĩnh viễn không gặp lại!”
Nghĩ thấy hắn nhìn rõ lời
phát ra từ miệng ta, nét mặt tràn đầy ngạc nhiên, xuất chưởng đánh vào
tiên chướng, nhưng trong cơ thể ta là tu vi mười vạn năm của mẫu thân,
trong khoảng thời gian ngắn nhất định khó mà phá được tiên chướng.
Lúc ta mở cánh cửa cung, bên ngoài Tước La Điện mưa rơi như trút, quay lưng lại nhìn, bên trong điện tĩnh lặng, người đó ở bên trong tiên chướng
thống khổ, cuồng loạn vô cùng, hết chưởng này đến chưởng khác đánh vào
tiên chướng, ta quay đầu lao vào màn mưa, đem hết thảy mọi chuyện đều bỏ lại sau lưng.