Đọc truyện Long Phượng Tình Trường – Chương 108: Tự huyễn hoặc…
Ta bị Ma Lạc nói trúng, trên mặt không khỏi ngượng ngùng. Nhưng chuyện đã
tới nước này thì nên dứt khoát thành thật nói rõ. Vì vậy gật gật đầu:
“Thanh Loan hàng năm mặc dù chưa từng tận hiếu với phụ thân, nhưng cũng
không muốn vì chuyện này mà làm trái ý phụ thân, khiến người đau lòng!”
Đôi mắt Ma Lạc tối sầm âm u nói: “Kế sách này của công chúa tuy hay, nhưng
người làm sao biết tiểu thần không phải thật lòng muốn cưới công chúa,
cùng công chúa sống đến bạc đầu?”
Ta bị hắn hỏi câu này khiến bản thân ngẩn người, bình tĩnh lại lại khẽ cười nói: “Ma Lạc thống lĩnh
trêu chọc rồi, Thanh Loan dung mạo bình thường, ở núi Đan Huyệt chẳng
qua chỉ là một kẻ lưu manh, nào có điểm gì khiến thống lĩnh nhìn trúng
chứ? Nếu muốn Thanh Loan tin thống lĩnh không phải Thanh Loan không
cưới, thật sự có chút khó khăn!”
Nét mặt hắn dần dần hiện lên
chút tức giận, đột ngột đứng dậy, hướng phía bổn tiên nở nụ cười dữ dằn: “Bản thân công chúa cũng không chịu làm trái ý Vương thượng, hà cớ gì
đem Ma Lạc ra làm khiên chắn?” Ta ngẩn ra, đã nghe hắn nói tiếp: “Nếu
như công chúa có thể nghĩ ra biện pháp để Vương thượng hủy bỏ hôn ước,
Ma Lạc đương nhiên không nói lời nào, nhưng nếu như công chúa không còn
biện pháp, Ma Lạc sẽ an tâm về nhà đợi làm tân lang!” Nói rồi đứng dậy
rời đi, đại khái được mười bước, lại thay đổi chủ ý, quay đầu lại tràn
trề ý cười: “Nếu như hạ thần cùng công chúa tản bộ rồi biến mất, vẫn là
cùng nhau quay trở về mới tốt.”
Ta trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ma Lạc thống lĩnh hãy về trước đi, bổn điện còn muốn ở đây tiêu khiển một chút!”
Nhưng hắn lại bước trở về: “Nếu công chúa không chịu về, Ma Lạc sẽ ở đây bầu bạn với công chúa vậy?”
Thấy hắn lần nữa ngồi xuống, bổn tiên lập tức bật dậy đi về. Nếu như chuyện
này đàm phán không thành, cớ gì phải ngồi đây hít gió lạnh với hắn? Đang nhập tâm ủ rũ bước đi, sau lưng thoảng đến tiếng gió nhẹ, cổ tay trái
đã bị hắn giữ lấy. Bổn tiên phẫn nộ vô cùng, cật lực muốn giãy ra, nhưng nào ngờ lực tay của nam tử thành Tu La không thể nào so sánh với người
bình thường, hắn lại sống chết không buông, nắm kéo như vậy lại khiến cổ tay bổn tiên cảm thấy đau, nếu còn vùng vẫy nữa thì người chịu khổ nhất định là bổn tiên mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn, thế nhưng đã ra khỏi
khu rừng rậm, con đường mòn mặc dù âm u, nhưng xa xa đã thấp thoáng bóng người, kéo kéo giật giật như vậy thật sự khó coi. Bổn tiên tức giận
nhìn Ma Lạc: “Thống lĩnh như vậy là sao?”
Nhưng thấy Ma Lạc nở nụ cười rạng rỡ: “Vương thượng trước đây cùng Vương Phi ân ái đằm thắm,
chính là truyền kỳ trong thành Tu La. Ma Lạc từ nhỏ đã biết Vương Phi có một nữ nhi, mặc dù chưa từng quay về thành Tu La, nhưng chính là công
chúa điện hạ tôn quý của thành Tu La ta. Ma Lạc đối với thâm tình của
Vương thượng và Vương Phi ngưỡng mộ vô cùng, hiện tại bản thân có cơ hội được cùng công chúa bỉ dực tề phi, đương nhiên muốn noi theo Vương
thượng và Vương Phi rồi… …”
Bổn tiên bị hắn chọc giận đến choáng
váng, lại bay lên đá một cước, không ngờ lần này hắn sớm đã có phòng bị, tủm tỉm cười né tránh: “Công chúa tính tình như vậy không tốt?! Hạ thần dốc gan dốc ruột với công chúa, nói ra lời này, công chúa lý ra nên cảm động mới phải, sao lại bay lên đá hôn phu tương lai như vậy chứ?”
Bổn tiên nhân cơ hội tránh khỏi, cách xa hắn vài bước mới cất giọng châm
chích: “Ma Lạc thống lĩnh không phải đã khiến hết thảy thiếu nữ chưa gả
trong thành Tu La đều vì ngài mà động lòng sao? Thiếu đi Thanh Loan nào
có quan trọng gì đâu?”
Hắn xoa cằm trầm tư: “Thì ra công chúa sớm đã nghe thấy tiếng tăm phong lưu của Ma Lạc ở bên ngoài nên đối với Ma
Lạc mới có phản ứng như vậy?” Đôi mắt trông mong nhìn sang, như thể cực
kỳ thành tâm: “Công chúa nhất định phải tin ta! Ma Lạc trước đây mặc dù
xằng bậy, nhưng từ khi gặp công chúa, đích thực đã thành tâm hối cải,
làm lại từ đầu rồi!”
Ta “phì” một tiếng bật cười: “Ước chừng Ma
Lạc thống lĩnh chính là đã xem Thanh Loan như một tiểu nữ tử chưa trải
sự đời? Ngài không hỏi thử xem, Thanh Loan lớn lên như thế nào. Nếu như
không phải Thôi Phục thúc thúc ép buộc, sợ rằng ngài cũng không chịu đến cầu thân? Cưới công chúa thành Tu La, ở dưới mí mắt của tất cả mọi
người, ngài còn phong lưu như thế nào chứ? Thanh Loan thật lòng cùng
ngài bàn bạc ngài không nghe, đừng trách ta hạ độc thủ! Tin rằng với tu
vi của bổn điện, đánh nhau với Ma Lạc thủ lĩnh, thua cũng không đến nỗi
thảm hại đâu nhỉ?”
Sắc mặt hắn thoáng chốc biến đổi, ánh mắt lóe
lên nét khác lạ, thế nhưng thần sắc lại ngả ngớn vô cùng: “Hạ thần cam
đoan không động tay động chân nữa, công chúa xin hãy đi trước, hạ thần
theo sau, theo sau.”
Thấy người này đối với việc đánh nhau cũng
không có yêu thích cuồng nhiệt, thật sự không giống với nam nhi tộc Tu
La. Trong thành hàng ngày chung quy đều có phu thê đánh nhau đến tối
trời mịt đất, đánh nhau xong rồi lại như cũ ân ân ái ái quay trở về
nhà, chuyện này cơ hồ đã trở thành nét đặc sắc của thành Tu La.
Đêm đó phụ thân từ Thất Diệp Đường trở về, bước chân nhẹ nhàng, ý cười mãn
nguyện, rõ ràng là gánh nặng trong lòng đã được loại bỏ.
Ta đầu
óc trống rỗng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm trên tháp, nghe tiếng bước chân cũng không muốn để ý. Không biết phụ thân vì sao lại vừa ý Ma Lạc, lẽ nào vì hắn dẻo miệng, ngay đến phụ thân cũng bị hắn lừa? Nói đến nhân phẩm
cùng tín nhiệm, Hùng Lực rốt cuộc vẫn hơn Ma Lạc đôi chút chứ nhỉ?–Chẳng qua nếu là chọn hôn phu, bổn tiên đương nhiên ai cũng không chọn.
Phụ thân thấy ta không ngồi dậy đón tiếp, cũng không cho là ta ngang ngược, bước đến ngồi bên cạnh, sờ đầu ta, híp mắt cười nói: “Nghe cung tỳ nói
hôm nay Loan nhi và Ma Lạc chuyện trò rất vui, còn tay trong tay từ
trong rừng đi ra?”
Ta nghẹn họng trân trối, không tin tin đồn lại lan truyền nhanh chóng như vậy, quay đầu đờ đẫn nhìn phụ thân.
Nhưng người lại hoàn toàn không phát giác, hết sức cao hứng nói: “Ta biết Ma
Lạc đứa nhỏ này miệng mồm ngon ngọt, nhất định có thể khiến Loan nhi vui vẻ.”
Nếu như có thể bỏ hắn trong rừng đánh cho một trận, bổn tiên đại khái sẽ càng vui hơn nha?
Nhưng đối diện với gương mặt tươi cười thanh thản của phụ thân, cho dù một
bụng muốn nói, ta cũng không cách nào nói ra. Lại vùi đầu trên tháp,
thấp giọng than thở: “Cũng không biết Ma Lạc này cho phụ thân uống mê
dược gì nữa?”
Phụ thân bật cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta: “Con
đứa trẻ này đã quen dựa theo vẻ ngoài mà suy đoán lòng người, chung quy vẫn có điểm không tốt. Ma Lạc mặc dù không trung thực như Hùng Lực,
nhưng phụ thân từ nhỏ đã nhìn nó lớn lên, mặc dù nó hành sự ngoài dự
liệu của người khác, nhưng bụng dạ vẫn rất tốt, trước giờ sẽ không gây
ra những chuyện không biết chừng mực, về điểm này Loan nhi nhất định
phải tin phụ thân.”
“Phụ thân chọn người nhân phẩm đương nhiên đáng tin rồi!” Ta nhỏ giọng thầm nói: Chỉ là nữ nhi nhất định không thích mà thôi!
Thích và không thích, trước giờ tùy tâm không tùy người.
Phụ thân nghe thấy ta khen ngợi nhân phẩm tính tình của Ma Lạc, lại cười
nói: “Đứa trẻ này sẽ khiến người hết sức vui vẻ, nếu như con và nó ở
chung thoải mái, chi bằng mấy ngày tới gọi nó vào cung cùng con dùng bữa tối?”
… …Bổn tiên tức đến độ mấy lần muốn co chân đá, đây cũng gọi là ở chung vui vẻ?
Nhưng nét ưu tư giữa gian mày phụ thân trước giờ ta không có khả năng loại
bỏ, hiện giờ có thể khiến người lộ ra gương mặt tươi cười thoải mái,
cũng chẳng phải dễ dàng gì, trong lòng chua xót, nhưng vẫn cúi đầu nói:
“Tùy theo tâm ý phụ thân vậy.”
Từ tối ngày thứ hai, trên bàn cơm của bổn tiên liền trông thấy Ma Lạc, mấy ngày sau đó cũng không hề vắng bóng.
Sau khi ở cùng người này năm sáu ngày, bổn tiên rút ra một kết luận, kẻ này tính tình gian giảo, tính cảnh giác cao, tu vi trước mắt vẫn chưa dò
thám được, nhưng xem ra cũng không thấp.
Tỷ như từ khi lần đầu
cùng nhau tản bộ đến giờ, hắn nhiều lần chọc ghẹo bổn tiên, khiến bổn
tiên nổi giận, không khỏi gây ra vài ba việc mất phong thái của công
chúa Tu La, khi giận quá lại nhấc chân lên đá. Nhưng ngoại trừ lần đầu
tiên đắc thủ, những lần sau đều đá vào khoảng không, người này tính cảnh giác xem ra không tệ chút nào.
Ngoại trừ điểm này, hắn coi như
cũng là một người bạn nói chuyện phiếm rất tốt, từ mấy tin đồn trong
Vương tộc Tu La đến chuyện tiếu lâm giữa vợ chồng bình dân, những tin
tức kỳ quái trong thành, từ miệng hắn kể ra chung quy đều thập phần thú
vị, khiến người ta cười lăn lộn.
Trở về từ núi Đan Huyệt, phụ
thân cũng không chịu cho ta gặp Nhạc Kha, có nhiều lần nửa đêm ta nhìn
bóng râm bên dưới cây đại thụ ngoài cửa sổ mà trong lòng bồi hồi, cảm
giác về tương lai của cả hai vô cùng mờ mịt, có đôi khi nghĩ thấy, nếu
như hắn thật sự đồng ý quay trở lại Thiên giới làm Thái tử gì đó, ta và
hắn ước chừng cả đời này vô vọng rồi chăng? Có lúc nội tâm không khỏi
ích kỷ trộm nghĩ, vạn nhất hắn không làm Thiên giới Thái tử, phụ thân
liệu có thể đồng ý cho ta thoái hôn với Ma Lạc, để hắn ở rể tộc Tu La?
Nhưng ý nghĩ này chẳng qua chỉ là suy nghĩ của ta. Ta không những không gặp hắn, mà còn chẳng thể quyết định thay hắn.
Lại qua hai ngày, phụ thân từ Thất Diệp Đường trở về, thờ ơ nói: “Thiên
giới đã truyền chỉ khắp bốn phương, mong tộc Tu La giao Thiên giới Thái
tử đang bị giam cầm, Nhạc Kha đã quyết định trở về thiên đình.”
Ta nghe mà một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào, chỉ cảm thấy tim như bị
dao cứa, rốt cuộc mọi chuyện chỉ là một giấc mộng xưa hóa thành trống
rỗng. Bảo ta ứng xử thế nào?
Phương Trọng thấy ta tâm sự nặng nề, liền đề nghị: “Chi bằng công chúa ra ngoài cung tản bộ thử xem?”
Hiện giờ tản bộ với không tản bộ thì có ý nghĩa gì chứ? Hắn đã quyết định
muốn trở về Thiên giới làm Thái tử, làm Thiên đế tương lai, giữa ta và
hắn, chỉ có thể cách một đại dương mênh mông mà nhìn nhau? Sợ là đời này cũng khó mà gặp lại, trừ phi hai tộc lại đại chiến, trên chiến trường
may ra gặp nhau mà thôi?
Phương Trọng kéo ta xuất cung, ta bỗng
dưng nhớ tới những ngày tháng trước đây, hiện tại Ly Quang nước mất nhà
tan, Nhạc Kha lại vinh hiển đầy người, xa xôi cách biệt, thế sự quả thực khó lường.
Nếu như đã nhớ tới hắn, liền thuận tiện đi xem, y
thuật y tiên trong cung thật sự cao minh, gương mặt người đứng trong
đình viện vẫn như xưa, chỉ là tâm tư sớm đã không còn như trước đây nữa.
Hắn thấy ta lẳng lặng mà đến, vừa châm trà cho ta vừa nghi hoặc nói: “Công
chúa có chuyện phiền não sao? Không ngại nói Ly Quang nghe thử?”
Ta đột ngột nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói: “Ly Quang, có phải các người từng người từng người đều muốn bỏ ta mà đi? Những tháng ngày trước đây
sẽ không thể nào trở lại?”
Tay hắn bất chợt run lên, nước trà
sánh ra ngoài hơn nửa, hắn dứt khoát đặt chiếc tách xuống, ngồi đối diện với ta, nở nụ cười chua xót vạn phần: “… … Cho dù chuyện ngày xưa khó
lòng buông bỏ, nhưng lý nào quay trở lại được chứ?”
Ta mơ hồ như
thể nghe được tin vui, liên tục kéo tay hắn: “Ngươi nói ngày xưa, là nhớ ra chuyện trước đây rồi sao? Ngươi nhất định là đã nhớ lại rồi!”
Ánh mắt hắn nhìn ta kỳ lạ mà đau thương, rất lâu sau mới lắc lắc đầu, bình
tĩnh nói: “Trước đây thế nào, Ly Quang chưa từng nhớ ra. Chỉ là nghe
người trong tộc nói về thành San Hô trước đây, hiện giờ Ly Quang nước
mất nhà tan, ở nhờ đất người, đương nhiên hi vọng có thể quay trở lại
trước đây. Chẳng qua là hi vọng hão mà thôi.”
Ta rút khỏi tay
hắn, che mặt, nước mắt cuồn cuộn trào ra từ kẽ tay, cảm giác bản thân
như một đứa nhỏ bị thời gian bỏ rơi, vất bỏ ở quá khứ không thể nào trở
lại, chỉ mình ta cô độc nơi này.
Người cùng ta vui vẻ đã quyết định rời đi. Người luyến tiếc ta, mặc dù hắn ở trước mặt ta, nhưng trong lòng sớm đã xa rời.
Phương Trọng từ bên ngoài cửa viện bước vào, nhẹ giọng nói: “Công chúa, Thiên
giới Thái tử sắp rời khỏi thành Tu La rồi, cố ý đến Thất Diệp Đường từ
biệt, muốn cầu kiến công chúa lần cuối, Vương thượng đã đồng ý, xin công chúa nhanh chóng hồi cung.”
Ta miễn cưỡng đứng dậy, gắt gao che
mặt, khóc nói: “Để hắn đi, để hắn đi nhanh đi, tốt nhất là vĩnh viễn
không quay lại nữa!” Nhưng nghĩ tới hắn thật sự vĩnh viễn cũng sẽ không
quay trở lại, hết thảy những vui buồn đau thương đều là dĩ vãng, trong
lòng đau đớn không chịu nổi.
Có người nhẹ nhàng kéo ngón tay đang che mặt ta ra, dùng chiếc khăn mềm mại lau sạch nước mắt trên mặt ta,
ôn nhu khuyên nhủ: “Nếu đã là lần gặp cuối cùng, vẫn nên gặp thử mới
tốt, chung quy không để trong lòng phải hối hận chứ?”
Hắn thành
thục tự nhiên như vậy, khiến ta suýt nữa cho rằng Ly Quang của ngày xưa
đã trở lại, mở miệng ngây ngốc gọi: “Ly Quang…” Hắn lại lùi về sau một
bước, cung kính đáp: “Ly Quang quá phận rồi, nhưng thấy công chúa điện
hạ khóc thương tâm như vậy, nghĩ thấy người ấy… nhất định là người mà
trong lòng công chúa không muốn buông bỏ, chi bằng đi gặp hắn một lần
xem?”
Phương Trọng bước tới kéo ta: “Công chúa điện hạ, hồi cung đi!”
Vóc dáng nàng cao lớn khỏe mạnh, lôi kéo ta không chút mệt mỏi, nhanh chóng bước ra cửa, lúc ta quay lại nhìn, nơi tiểu viện chật hẹp, cây đại thụ
đầy hoa đã sớm úa tàn, người đó mặc Giao tiêu sa, cô đơn tịch mịch vô
cùng.