Đọc truyện Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn – Chương 17: Nơi Mà Chó Cũng Không Thèm Ở
“Lê tiểu thự, đi theo tôi…!phòng cho khách bên cạnh phòng tiểu thiếu gia vẫn còn trống, Cô tạm thời ở đó cũng thuận tiện việc chăm sóc tiểu thiếu gia ”
Di Lâm người giúp việc nhận lấy hành lý của Lê Vãn Ca, nhiệt tinh nói.
Bà ấy rất có thiện cảm với Lê Văn Ca, cô vừa dịu dàng vừa thân thiện, rất giống với Mộ phu nhân lúc trước.
“Phòng khách là dành cho khách ở, cô là một kẻ hầu thì có tư cách gì.”
Lương Ngọc Nghi càng nhin Lê Văn Ca càng thấy không thuận mắt.
Người lần trước khiến bà ta ghét như vậy chính là kẻ giết người ghê tởm đổ!
“Mẹ nuôi, mẹ bớt giận, mấy chuyện này để con xử lý là được rồi.”
Cố Mạn Mạn an ủi bà ta, quay người nói với di Lâm: “Tôi nhở căn nhà phía xa còn có phòng trống, côn khá rộng rãi, chị bằng bà đưa Lê tiểu thư tới đó ở?”
Bên căn nhà phía xa kia sao?”
Di Lâm tỏ vẻ khó xử.
Nơi đó không phải là nơi người ở, để Lê tiểu thu tới đó ở thì cũng hơi quá đáng.
“DỊ Lâm là cảm thấy có gi không ổn sao?”
“Cô tiểu thư, cô cũng biết, cần nhà phía xa kia…”
“Không sao, tôi thích ở xa một chút, yên tĩnh là được, di Lâm đưa tôi qua di!”
Lê Vân Ca không muốn để di Lâm khó xử liền chủ động đồng ý.
Nữ chủ nhân trước đây của ngôi biệt thự này, dù địa vị thấp bé nhung tinh hình đại khải của biệt thự thì cô vẫn rất rõ.
Bên cạnh biệt thự có một căn nhà phía xa, thường ngày dùng để chứa đồ, thường ngày không ai ra vào, chuột gián hoành hành.
Điều mỉa mai nhất là bên cạnh căn nhà chính là chuồng chó.
Điều kiện phòng ốc, thậm chí còn không bằng chuồng chó.
“Lê tiểu thư, cô đừng để bụng, phu nhân chúng tôi có lòng phòng bị khá lớn, nhất định là sợ cô có ý đồ gì đối với thiếu gia chúng tôi, vì vậy có ý sắp xếp cô ở xa một chút, tôi thu dọn đàng hoàng cho cô thì cũng có thể ở được.”
Di Lâm vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Căn phòng lâu năm không sửa chữa, khóa cửa đều bị gỉ, khắp nơi đều là mạng nhện, bụi bặm bay đầy tri.
“Không sao, tôi khá thích.”
Lê Văn Ca điềm tĩnh đi vào.
Nơi này cũ kỹ lộn xộn, gần như không có chỗ đặt chân, nhưng so với bệnh viện tâm thần thì là thiên đường.
Cô cùng di Lâm quét dọn rất lâu mới miễn cưỡng ở được.
“Lê tiểu thư, cô thật tốt, giống với thiếu phu nhân trước đây của chủng tôi, đặc biệt thân thiện, trùng hợp là…!Thiếu phu nhân trước của chúng tôi cũng họ Lê, nhiều năm như vậy rồi tôi vẫn khả nhớ cô ấy.
Di Lâm không biết vì sao liền bắt đầu thương cảm.
Có lẽ là cảm giác Lê tiểu thư này cho bả quá giống với thiếu phu nhân trước chăng?
“Cô không biết đâu, thiếu phu nhân trước của chúng tôi là một người mệnh khô, năm đó gả cho đại thiếu gia nhà chúng tôi chịu không ít khố.
Lúc đó cô ấy còn bụng mang dạ chửa, thái độ của đại thiếu gia nhà chúng tôi đổi với cô ấy rất tệ, phụ nhân thì càng thường xuyên gây phiền phức cho cô ấy, nhưng cô ấy đối với mấy người hầu như chúng tôi lại rất tốt.
Chưa bao giờ trút giận lên chúng tôi, vì vậy tội có chết cũng không tin thiếu phu nhân trước sẽ làm ra chuyện như giết người.
Tôi luôn tin rằng cô ấy nhất định bị oan, nhưng tiếc rằng…!cô ấy đã chết rồi.”
Lê Văn Ca im lặng lắng nghe, mấy lời này của di Lâm khiến cô có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Trải nghiệm đau khổ trước đó giống như chuyện của kiếp trước.
“Nghe di nói như vậy, thiếu phu nhân trước của mọi người không phải đáng thương mà là ngu ngốc.”
Cô cười đẳng chát, ánh mắt có chút lạnh: “Người lương thiện chưa bao giờ có được kết quả tốt.
Nếu tội quen với thiều phu nhẫn trước của mọi người, tôi nhất định khuyên cô ấy đừng lương thiện như vậy.”
“Lời này cũng đúng, giống như Cố tiểu thu, là một nhân vật lợi hại, ngược
lại lại có được sự yêu thương của đại thiếu gia và phu nhân của chúng tôi.”
DI Lâm trải giường cho Lê Văn Ca, ngồi bên giường, có chút cảm khải.
“Bà nói như vậy tôi lại có chút tò mò, Cố tiểu thư là dựa vào bản lĩnh gì mà thành công thu phục được Mộ tiên sinh và Mộ phu nhân vậy?”
Đây là chuyện mà cô vẫn luôn muốn nghe ngóng.
Mộ Thừa Huyện còn có thể lý giải là có áy náy với Cổ Thiên Thiên, vi vậy muốn đối xử tốt với Cố Mạn Mạn để bù đắp.
Nhưng Lương Ngọc Nghi thì…!
Nếu đoán không nhầm thi năm đó Lương Ngọc Nghi thực ra không hề
thích Cố Thiên Thiên, chế Cố Thiên Thiên gia cảnh bình thường, không xứng với con trai bà ta.
Sao Cố Thiên Thiên vừa chết bà ta lại đổi xử với em gái cô ta như con gái ruột vậy?
“Đó vẫn là do Cố tiểu thư liều mạng đấy.
Mấy năm trước, phu nhân chúng tôi bệnh nặng, Cổ tiểu thư liền hiện một quả thận của mình cho bà ấy, kiểu ân huệ cứu mạng này, lòng dạ sắt đá của phu nhân, từ đó cũng tan ra.”
“Thi ra là vậy.”
Lê Văn Ca liền hiểu ra.
Quả thực khả liều mạng.
Di Lâm ở lại không lâu liền vội rời đi.
Lê Văn Ca mở vali ra, lấy từng cái đồ ra.
“Cô quả nhiên không giống với những người phụ nữ kia, mấy ngày không gặp mà đã trực tiếp vào Mộ gia ở rồi.
Sau lưng vang lên tiếng đàn ông đột ngột.
Cô quay đầu thì nhin thấy Mộ Thừa Phong đứng khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười mà nhìn cô.
“Mộ nhị thiếu, đây là phòng tôi, anh không gõ cửa mà vào, không thích
hợp nhỉ?”
“Phòng của cô?”
Mộ Thừa Phong giống như nghe thấy chuyện rất buồn cười: “Nơi chó không thèm ở, là phòng của cô?”
Nhắc tới chó, anh hướng về phía chuồng chó bên cạnh huýt sáo mấy hơi, một con chó chăn cừu Đức cỡ lớn thân hình vam vỡ chui cực nhanh qua,
Mấy năm nay, Mộ Thừa Phong đã dọn ra khỏi Mộ gia, ở một mình.
Thi thoảng quay về cũng là vi thām con chó cưng này của anh ta.
Anh không ngờ lại trùng hợp như vậy, nơi chó ở này vậy mà lại nhìn thấy phụ nữ,
Anh rất tò mò, cô và những người phụ nữ kia rốt cuộc có gi không giống?
“Gâu gâu!”
Con chó chăn cừu Đức đó tự nhiên hưng phấn, vậy mà lại trực tiếp đi qua Mộ Thừa Phong mà chạy tới bên chân cô, lắc đầu lắc đuổi nũng nịu.
“Chuyện gi vậy?”
Mộ Thừa Phong chau mày, hét lớn với chó cưng: “Hồi Hội, mày có phải bị cần thị không? Bố mày ở đây mà, sao lại không nhìn thấy tao?”
Lê Vãn Ca cúi người, rất dịu dàng mà xoa đầu Hồi Hồi, cười nói: “Đừng náo, ngôi xuống.
Con chó đó vậy mà lại thật sự nghe lời, ngồi xuống không nhảy nữa.
Mộ Thừa Phong kinh ngạc mà con người sắp rơi ra rồi: “Không thể nào, con chó này luôn chỉ nghe lời hai người, một là tôi hai là chị dâu trước của tôi, sao cô…”
“Tôi bầm sinh có duyên với chó, lúc này đã tạo quan hệ tốt với nó rồi, không cần hâm mộ.”
Lê Văn Ca điềm nhiên giải thích.
Mũi của chó rất thình.
Dù cô đã phẫu thuật chỉnh hình, giọng nói cũng thay đổi, nhưng mùi trên người cô lại không thể thay đổi.
Vì vậy Hội Hôi ngay lập tức nhận ra cô.
Nhưng chó lại không biết nói, vi vậy cô không lo.
“Là vậy sao?”
Mộ Thừa Phong nheo mắt, đánh giá tỉ mỉ cô.
Dù anh ta trẻ hơn Mộ Thừa Huyền, nhưng không dễ qua mắt như Mộ Thừa Huyền, trực giác nói cho anh ta, sự việc không đơn giản như vậy.
Tính cách của Hội Hội anh ta rõ nhất, không ai có thể thuần phục nó ngay được.