Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 147: Tôi Yêu Ai Say Đắm Cô Còn Không Biết Sao


Đọc truyện Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn – Chương 147: Tôi Yêu Ai Say Đắm Cô Còn Không Biết Sao


Lê Văn Ca nhịn không được mà trừng mắt với Kiều Tư Nam.

Kiều Tư Nam ho nhẹ hai tiếng, hơi thu lại bộ dáng vui mừng quá trớn của mình, hỏi người đàn ông trung niên kia: “Có từng nghi ngờ Cố Thiên Thiên vì phá thai nên cô ta bị cha của đứa bé vì yêu sinh hận mà giết chết hay không?”
Mấy năm nay, đàn ông vì yêu mà điên cuồng, đặc biệt là vì tình mà đau khổ rất nhiều.

Năm đó, Cố Thiên Thiên cũng được coi là nhân vật cấp bậc nữ thần, không thể không hấp dẫn được những người đàn ông có tính cách cực đoan.

Động cơ không chiếm được liền phá hủy” rất hợp lý!
“Kiều nhị gia, rốt cuộc anh đến tìm tôi là gi cái gì vậy?”
Người đàn ông trung niên có chút không vui, nói: “Cố Thiên Thiên là do vợ của Mộ tổng giết chết, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, bên phía cảnh sát cũng đã kết án rồi, đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nắm lấy cái này, khiến cho tôi cảm thấy anh đang tẩy trắng cho tên tội phạm độc ác giết người kia, chứ không phải là dùng để đấu với Một tổng.”
Kiều Tư Nam không khỏi nhíu mày.

Người đàn ông này, béo thì béo nhưng đầu óc suy luận rất nhanh!
“Anh đừng quan tâm mục đích tôi đến tìm anh là vì cái gì, cho dù tôi thật sự vì muốn lật lại vụ án mà đến anh hỏi một chút vấn đề, thì chẳng lẽ anh sẽ không tò mò rốt cuộc năm đó là ai giết Cố Thiên Thiên à, anh là bạn bè của cô ta, không muốn hung thủ sa lưới sao?”
“Anh nói cũng có đạo lý…”
Người đàn ông trung niên xoa cằm, gật đầu đồng ý.

“Vậy cũng đừng nói nhiều, trực tiếp nói cho tôi biết, người đàn ông làm Cố Thiên Thiên mang thai là ai, nói không chừng cậu ta mới thật sự là thủ phạm giết người đấy.”
Kiều Tư Nam hỏi thẳng.


“Cậu ta à…”
Người đàn ông trung niên có chút khó khăn, do dự một lúc lâu, mới thẳng thắn nói: “Cậu ta cũng là một trong sáu người chúng tôi, năm đó chúng tôi là những nhân vật nổi tiếng ở trường cấp ba, cậu ta rất đẹp trai, cũng là mối tình đầu của Cố Thiên Thiên, tên là Nhậm Hào…”
“Mối tình đầu?”
Kiều Tư Nam nhíu mày, phân tích: “Nói như vậy thì Cố Thiên Thiên không phải bị ép mang thai mà chủ động hai chân đứng hai thuyền, tên Nhậm Hào này không cam lòng, còn vì Cố Thiên Thiên phá thai con của cậu ta, nên tức giận liền ra tay giết Cố Thiên Thiên, rồi giá họa cho vợ của Mộ Thừa Huyền?”
“Không thể nào!”
Người đàn ông trung niên khoát tay, nói như đinh đóng cột: “A Hào là một người tốt, cậu ta yêu Thiên Thiên như vậy, chắc chắn sẽ không giết người.”
“Cũng bởi vì quá yêu nên mới giết!”
Sau khi Kiều Tư Nam nói xong, phủi tay, nói với người đàn ông: “Nồi lẩu đêm nay rất cảm ơn anh, tôi rất hài lòng.”
Hắn nghĩ hắn đã tìm được manh mối rồi.

Sau khi rời khỏi tiệm lẩu, hai người quay về xe.

“Sao, sắp được rửa oan, có phải kích động lắm hay không?”
Kiều Tư Nam hỏi Lê Vãn Ca.

“Cũng được.”
Lê Vãn Ca cũng không quá hào hứng, trái lại vẻ mặt còn nặng nề hơn trước.

“Cái gì mà cũng được, đây không phải điều cô vẫn luôn hy vọng sao?”
Kiều Tư Nam bị sự lạnh nhạt của cô đả thương.

Hắn bận rộn cả một đêm, không ngừng đạp chân ga, đạp đến nỗi bàn chân muốn bị chặt mất, mắt thấy sắp chạm tới chân tướng, cô lại không có chút nụ cười nào, cái này khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại.

“Chẳng qua là tôi cảm thấy quá thuận lợi, thuận lợi đến mức không chân thật.”
Mắt Lê Vãn Ca nhìn về phía trước, khẽ nói.

“Thực ra, những năm này, tôi chưa hề từ bỏ, bởi vì muốn rửa oan cho chính mình, tôi đã quan sát vô số người có khả năng sẽ giết Cố Thiên Thiên, cũng vô cùng hy vong mà đi thăm dò từng người một, kết quả vẫn là thất vọng mà thôi…!Vì yêu mà giết quá bình thường rồi, tôi không ôm chút hy vọng nào.”
Từ đầu đến cuối Lê Vãn Ca vẫn giữ vững lý trí.

“Vậy cô có điều tra được, Cố Thiên Thiên từng nạo phá thai không, đồng thời đua bé còn là con của mối tình đầu Nhậm Hào nữa?”
“Thế thì không có.”
Lê Vãn Ca thành thật trả lời.

Không nói đến, Cố Thiên Thiên là một người cực kỳ kin đáo, sẽ không tiết lộ tin tức minh nạo phá thai.

Cô cũng ngàn vạn lần cũng không ngờ được, cô ta đã có một người đàn ông hoàn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm nào, còn yêu cô ta như Mộ Thừa Huyền rồi mà vẫn còn muốn trèo rào.


Vì yêu mà giết, mặc dù rất thông thường, rất máu chó, trái lại cô lại chưa từng nghĩ về phương diện này.

“Thế thì không được rồi.”
Kiều Tư Nam dùng ngón tay dài chỉ vào trán Lê Vãn Ca một cái, dùng giọng cưng chiều nói: “Có đôi khi, một manh mối mấu chốt có thể giải được tất cả các điều bí ẩn, cái đầu nhỏ này của cô vẫn đừng nghĩ quá phức tạp, như này thật sự không tốt.”
“Chỉ mong, lần này tôi sẽ lại không thất vọng nữa!”
Lê Văn Ca tâm sự nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu như cô có thể giải được nỗi oan, tìm được hung thủ chân chính giết hại Cố Thiên Thiên, thì những vấn đề khác cũng sẽ dễ giải quyết hơn.

Ít nhất sẽ không còn đội cái danh “tội phạm giết người” nữa, cho dù thân phận của cô bị bại lộ, Mộ Thừa Huyền cũng sẽ không tiếp tục trả thù vì lý do này nữa, cô có thể quang minh chính đại đoạt quyền nội dưỡng với hắn.

Trong xe lại lâm vào im lặng.

Kiều Tư Nam mở một bài nhạc nhẹ nhàng, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.

Rất nhiều năm trước, hắn chưa từng hy vọng xa vời rằng hắn sẽ có một ngày có cơ hội ngồi trong xe với người trong lòng, cùng nhau nghe bản nhạc mình thích.

Cho nên khi giờ khắc này thật sự xảy ra, thì luôn có cảm giác mình đang mơ.

“Nói thật thì tôi cũng không hy vọng chúng ta có thể tìm được hung thủ giết người.”
Kiều Tư Nam gục trên vô-lăng, lộ nửa gương mặt từ trong khủy tay, ảnh mắt sáng rực nhìn Lê Văn Ca, người đàn ông tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, thành thục, lại có chút tính khí trẻ con, rất khó để người khác có thể chống cự lại.

“Anh nói cái gì?”
Lê Văn Ca quay đầu, nhắn mày, nhìn hắn.


Nghĩ thầm cmn đây là tiếng người à?
“Nếu như chúng ta tìm được hung thủ giết người chân chính, ân oán giữa cô và Mộ Thừa Huyền sẽ không tồn tại nữa, hai người lại có đứa con đáng yêu như Tiểu Bao thì chắc chắn hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu, mà tôi..

có lẽ sẽ không có cơ hội ngồi cũng cô nghe nhạc như vậy nữa.”
Sau khi Kiều Tư Nam nói đến đây, đôi mắt giống như con chó nhỏ, lộ ra vẻ vô cùng đáng thương.

“Tôi sẽ không bắt đầu lại với anh ấy.”
Lê Vãn Ca kiên quyết nói.

“Vậy cũng không nhất định, không thể không thừa nhận, cưới Mộ Thừa Huyền làm chồng, cũng không tệ lắm, có bộ dáng đẹp trai, còn có quyền thế và tiền tài, mấu chốt là không gần phụ nữ, đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tôn Hiểu Hiểu ra, liền chưa từng có scandal với người phụ nữ nào hết, mà Tôn Hiểu Hiểu…!cũng chỉ là da mặt đủ dày, đủ ngang bướng, đủ nổi tiếng, mới có thể cùng anh ta có chút quan hệ.”
“Mộ Thừa Huyền tốt như vậy sao?”
“Không tốt sao, Mộ Thừa Huyền nha, là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, quan trọng nhất là năm đó cô yêu say đắm anh ta như vậy.”
“Anh chú ý tới anh ấy như vậy, động một tỷ là nhắc tới, còn khen anh ấy đến mức như thế, thì ra…”
Lê Văn Ca dừng một chút, thần thần bí bí tới gần Kiều Tư Nam, hỏi: “Anh mới là người yêu anh ấy say đắm đúng không?”
“Quần què!”
Kiều Tư Nam tức đến mức muốn nổ tung, nắm chặt tay, nói: “Nếu pháp luật cho phép, tôi hận không thể chém anh ta ra!”
“Đừng kích động, yêu thì yêu, tôi sẽ không tranh với anh, tôi…”
Lê Vãn Ca nhịn cười, đnag chuẩn bị trắng trợn trêu chọc một trận, Kiều Tư Nam lại bắt lấy tay cô, bá đạo kéo cô vào trong lòng, nặng nề nói: “Tôi yêu ai sâu sắc, cô còn không biết sao?”
Xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.