Đọc truyện Long Nữ Đế – Chương 24
Là một vị thượng thần tướng pháp oai nghiêm, chiến vô bại tích, tâm cao như trời, không màn hồng trần thế tục. Nhưng bây giờ, khi phải đối mặt với lời tỏ tình của Ngọc Dao, Uy Viễn lại không thể nào không kinh hách. Bởi nếu đó là một ai khác không phải nàng, thì chàng đã không bận tâm đến vậy.
Lần này trở về Thần giới, ngoài việc bàn đại sự với Thiên Quân Khải Triệt. Uy Viễn còn tranh thủ tìm đến Thái tử Khải Lâm – con rể nuôi tương lai của chàng, thụ giáo kinh nghiệm chuyện phong nguyệt của lớp hậu bối ngày nay.
Theo như lời Khải Lâm nói, nữ nhân tuy có nhiều dạng nhưng chung quy đại đa số, đều thích nam nhân chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc các nàng. Quan trọng nhất là giai đoạn theo đuổi, nam nhân cần phải vất bỏ sĩ diện bản thân đi, có thể thì càng mặt dày, càng vô sĩ lại càng tốt. Đặc biệt khi các nàng ấy giận dỗi, nếu có bị đánh mắng cũng không được phất tay áo bỏ đi, mà càng phải kiên nhẫn chịu đựng, dỗ dành an ủi đến khi các nàng nguôi ngoai mới thôi. Tuy nhiên cũng có đôi lúc, không nên quá mềm lòng với các nàng. Thỉnh thoảng trước mặt các nàng, tỏ ra bộ dạng lạnh lùng xa cách, thâm tàng bất lộ, khiến cho các nàng đau đầu khổ tâm, sẽ càng lúc càng yêu nam nhân của mình nhiều hơn.
Uy Viễn đứng lên quay lưng lại với Ngọc Dao, ngẩn mặt nhìn ánh trăng tựa như đang tìm tòi nghiên cứu. Thực ra thì lúc bấy giờ, chàng đang bận suy nghĩ về những lời Khải Lâm đã nói trước đó, sau nhiều lần suy đi nghĩ lại, nhưng sao vẫn không cảm thấy kế sách của Khải Lâm, có thể áp dụng ổn thỏa trong tình huống này?
Uy Viễn cảm thấy hơi đau đầu. Chàng chưa kịp mặt dày theo đuổi Ngọc Dao, đã bị nàng tỏ tình luôn rồi. Phải làm sao đây?
Ngọc Dao nào có hay biết nỗi khổ tâm trong lòng Uy Viễn lúc này. Nàng còn nghĩ rằng chàng là đang khó xử vì không biết làm sao để từ chối nàng, sợ nàng bị tổn thương sâu sắc, không biết làm sao để an ủi, thế nên nàng đành mở lời :“Nếu chàng không thích ta cũng không sao, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu tốt, chàng không cần trở nên khó xử như vậy. Cứ coi như hôm nay, ta say rượu luyên thuyên bậy bạ đi.”
Uy Viễn đột ngột quay lại, hai bàn tay siết chặt cánh tay nàng, thần sắc không còn nhàn nhã tự tại như bình thường, mà đã trở nên đầy kích động: “Những lời nói đó nàng nghĩ có thể dễ dàng nói ra, rồi cũng dễ dàng chối bỏ như vậy sao?”
Ngọc Dao yên lặng sững sờ nhìn sâu vào đôi mắt phượng, tựa muốn thấu hiểu một cái gì đó.
Uy Viễn chán nản quay đi, nói: “Ta xin lỗi vì đã đối với nàng thô lỗ, nhưng ta …”
Nàng có chút rối rắm, không hiểu nổi Uy Viễn. Rốt cục là chàng thích hay không thích nàng đây? Nếu thích, thái độ của chàng sao cứ như cô dâu nhỏ bị đè nén thế kia? Nếu không thích, vậy hàm ý câu nói vừa rồi là gì?
Ngọc Dao đánh bạo hỏi tiếp: “Vậy chàng có chấp nhận ta không?”
Uy Viễn nhìn nàng chăm chú một lúc lâu: “Ta luôn thấy nàng rất đặc biệt”, lại trầm ngâm một lát mới nói: “Chuyện tình cảm yêu đương chẳng phải luôn để dành cho nam nhân thổ lộ trước ư? Nàng vì cái gì mà hấp tấp như vậy?”
Ngọc Dao miễn cưỡng cười, nói : “Chàng cũng hiểu ta mà. Ta không giống cô nương khuê tú, chỉ dám im lặng chờ đợi người ta sắp đặt sẵn cuộc đời mình. Ta can đảm thú nhận tình cảm với chàng, là muốn nhận được kết quả rõ ràng. Ta không muốn một mình ôm một mảnh tình lạnh như ngọc, chờ đợi sớm nắng chiều mưa”, nàng vỗ vai chàng như an ủi trẻ con:“Ai nói ra trước thật ra đâu quan trọng, miễn đôi bên cùng có tình cảm với nhau là được rồi.”
Chàng ngây ngẩn tiêu hóa lời nàng một lúc.
Bỗng Uy Viễn bước tới vịnh thắt lưng nàng, xoay một vòng đã đưa cả hai bay lên.
Ngọc Dao bị thất kinh bởi hành động của chàng, vô thức bám chặt vào vai áo chàng, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Uy Viễn cúi mắt nàng, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền tinh ranh: “Đáng lẽ ra, ta định đợi thêm một thời gian nữa mới thổ lộ với nàng. Giờ nàng giành mất phần của ta, ta phải bắt đền nàng!”
Chớp mắt một cái, Ngọc Dao đã thấy mình đứng trước một hồ nước phẳng lặng như gương. Xung quanh là một khu rừng cây phong lá đỏ, lá vàng mọc rải rác và trút lá khắp nơi.
Đứng giữa sắc trời lung linh huyền ảo, Uy Viễn cao hứng nói:“Nàng nói chúng ta tính chuyện yêu đương. Vậy bây giờ, ta đưa nàng đi chơi giành lại quyền chủ động của nam nhân!”
Ngọc Dao huýt cùi chỏ vào bụng chàng một cái, bĩu môi hỏi: “Thì ra chàng cau có nãy giờ, là do ấm ức vì bị ta giành mất quyền chủ động à?”
Chàng lấy tay xoa xoa bụng mình, bất đắc dĩ trả lời:“Nàng xem, ta đường đường là một thượng thần được chư vị tiên giả kính nể, bây giờ lại bị vùi dập trong tay nàng. Thật bất công!”
Nàng cúi người xuống nhặt những chiếc lá phong, vui vẻ chơi đùa tựa như không quan tâm những gì chàng nói.
Thấy nàng không thèm để ý tới mình, Uy Viễn tiến đến nắm tay lôi Ngọc Dao đi thẳng xuống hồ, Ngọc Dao hoảng hốt dãy dụa, không ngừng kêu la:“Chàng định làm gì vậy? Trời lạnh lắm, ta không muốn tắm nước lạnh đâu!”
Những chiếc lá phong lìa cành rơi là đà khắp nơi.
Uy Viễn thản nhiên nói: “Ta dẫn nàng đi dạo.”
Đợi khi, Ngọc Dao hiểu được những gì chàng nói, thì đã thấy mình đang đứng trên mặt hồ phẳng lặng. Làn váy xanh lướt đi trên mặt nước nhưng lại không hề bị ướt chút nào, đi dạo của thượng thần quả nhiên không giống người bình thường.
Chính giữa hồ nước là một mặt trăng tròn vành vạnh, xa xôi vạn dặm mà gần trong gang tấc, không khí tươi mát, hơi nước bốc lên tràn ngập. Theo từng bước chân của cả hai, mà mặt hồ loang thành những vòng tròn nối tiếp nhau, thời khắc đẹp đẽ thế này, thế tục hồng trần đều trở nên xa vời. Nếu thời gian có thể ngừng trôi, dừng lại ở giây phút này, liệu nàng có thể xem đây là thiên trường địa cửu?
Uy Viễn im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng kéo Ngọc Dao về phía mình ôm lấy trong vòng tay.