Đọc truyện Long Nữ Đế – Chương 15: Gặp lại [2]
Trong động bốn bề tối đen như mực, bên trong lối đi khúc khuỷu trùng trùng điệp điệp các khối đá muôn hình vạn trạng, như đang giăng thiên la địa võng . Ngọc Dao lấy trong tay áo viên dạ minh châu của Uy Viễn để lại, ánh sáng màu ngọc
bích phát sáng trong bóng tối, không gian trở nên rõ ràng hơn trước mắt
nàng. Cố gắng ẩn nấp, nàng mò mẫm tìm đến chỗ sâu nhất của hang động.
Một con Hổ tinh thân hình to lớn khổng lồ đang giao chiến ác liệt cùng một
con bạch long. Yêu khí chính là thoát ra từ con Hổ Tinh kia , nó hung ác sử dụng hàm răng sắc bén cùng những cú đớp lợi hại nhất của mình đánh
nhau với bạch long. Nhưng loài rồng vốn đã là Thần thú viễn cổ, thân thể nó vừa có lớp vẩy sừng cứng cáp, vừa có thân dài mềm dẻo uốn lượn uy
mãnh vô song, những cú đớp của Hổ tinh cơ hồ sát thương rất cao, với lớp da dày của đối thủ lại tưởng chừng vô hại. Con Hổ tinh tức giận gầm
lên, hung quang từ mắt nó lóe sáng, tiếng gầm làm chấn động thạch nhũ
trên hang động không ngừng rơi ngổn ngang cắm phập xuống đất, nền ở dưới chân bắt đầu cũng nứt toạc ra. Bạch long dùng cái đuôi uy mãnh quất
mạnh vào thân con Hổ tinh, khiến nó văng xa rồi đụng vào vách. Sơn động
đất đá cuồn cuộn nổi lên, cơn chấn động mãnh liệt làm cái hang sắp sập!
Ngọc Dao tròn mắt ngây người trước cảnh tượng một yêu thú một thần thú đang
chiến đấu vô cùng cam go quyết liệt, cả hai không ngừng cắn xé đối
phương đến trầy vi tróc vảy, làm nàng xem đến thập phần mãn nhãn. Nhưng
hang động này đã sắp sập, nàng phải rời khỏi trước khi núi đá đè chết
mình. Trong đầu bỗng chốc trống rỗng, mọi chú niệm phép thuật học được
đều quên sạch. Cố gắng trấn tĩnh lại, nàng niệm quyết gọi kiếm Bích Hải, bình tĩnh ngự kiếm không ngừng né tránh tả hữu những hòn đá khổng lồ
không ngừng rơi xuống từ trên cao. Cho tới khi , bay ra khỏi hang một
khoảng khá xa rồi nàng mới dám quay người, thẳng lưng đạp gió đứng trên
thanh kiếm Bích Hải phóng tầm mắt về quả núi đã sụp đổ, cát bụi tung tỏa chướng khí mù mịt kia.
Bạch long vẫy vùng từ đống hoang tàn bay
vút lên , cuộn người lại, một vầng sáng đột lóe lên rõ như ban ngày. Sau đó bạch long biến mất, chỉ còn lại một bóng áo trắng đang bay phần phật trong gió đêm. Có thể dễ dàng nhìn ra được, bạch y nam nhân đang đứng
trên đống đổ nát, tay tuốt kiếm trong tư thế sẵn sàng chiến đấu kia,
không phải là sư phụ ba năm không gặp của Ngọc Dao – Vương Hạo chân nhân thì còn là ai nữa ?
Con Hổ tinh sau khi bị lấp dưới đống đất đá, cũng đã tức giận thở phì phò ngoi lên. Không để lỡ mất thời cơ, Vương
Hạo cầm kiếm trong tay siết chặt, phút chốc hào quang lan tỏa ngút trời. Chàng dùng sức mạnh kinh thiên động địa, hạ một đường kiếm chuẩn xác
vào đầu con Hổ tinh.
Ngọc Dao nghe được một tiếng động mạnh khi con Hổ tinh ngã xuống đất, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi nàng.
Nàng thất kinh gọi to hai tiếng “ sư phụ”, từ xa cũng có thể thấy chàng khẽ
quay đầu nhìn đáp lại nàng. Ngọc Dao loạng choạng trên thân kiếm bay về
hướng Vương Hạo. Đáp kiếm xuống đứng trước mặt chàng rồi, mà nàng vẫn
không thể tin vào mắt mình. Nơi trái tim bỗng rung động mãnh liệt .
Đêm nay là một đêm không trăng, nhưng không vì thế mà bầu trời trở nên ảm
đạm nhàm chán. Trên nền trời đen cao thăm thẳm kia, là hàng triệu vì sao đang đồng loạt tỏa sáng lấp lánh.
Gió đông rét lạnh rít gào thổi không ngừng, mùi vị biển cả và máu tanh của con Hổ tinh pha lẫn vào
nhau khuyếch tán trong không khí.Trên người Vương Hạo, là vô số thương
thế lớn nhỏ từ trận giao đấu cùng con Hổ tinh vừa rồi, cộng thêm vết
thương cũ không biết từ đâu mà ra, trông chàng lúc này trở nên hơi chật
vật. Ngọc Dao nhìn chàng một thân áo trắng nhiễm phong trần mệt mỏi,
nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như ánh sao. Thậm chí, nàng còn trông thấy
được bóng hình mình phản chiếu nơi đáy mắt chàng.
Thanh kiếm trên tay chàng nhiễm huyết sắc của con Hổ tinh, đọng lại trên mặt đất một
vũng máu rợn người. Vương Hạo bỗng vươn tay ôm ghì lấy nàng, Ngọc Dao
chỉ biết nín thở sững sờ vì hành động bộc phát này của chàng. Nhưng chỉ
sau đó không lâu, nàng phát hoảng, vì cả người Vương Hạo đã mềm nhũn ngã xuống đất hôn mê.
Ngọc Dao mơ màng nhớ lại đêm qua. Sau khi
Vương Hạo bất tỉnh, nàng dùng hết sức bình sinh để lôi – kéo – nhấc –
nâng thân thể nặng gần gấp đôi nàng. Khi tìm được một khách điếm nhỏ gần đó, nàng âm thầm mừng rớt nước mắt. Mất cả đêm để nàng đun nước ấm rửa
vết thương, bôi dược và băng bó cho Vương Hạo, làm xong cả người cũng
thở dốc mệt nhoài.
Nàng thẫn thờ nhìn người mà nàng vẫn gọi là “
sư phụ”, đang yên ổn nằm trên giường khép mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt chàng vẫn tựa như bạch ngọc chạm khắc, vẫn là nét nhu hòa ôn tồn khiến nữ tử
dễ phải lòng, nhưng không hiểu vì sao, giữa hai chân mày giờ lại ẩn hiện đôi chút tan thương.
Dạo gần đây, nàng nhận ra bản thân mình
rất có duyên với thần thú. Đầu tiên là Uy Viễn, từ một con gà rừng tầm
thường, quay người một cái đã trở thành phượng hoàng viễn cổ. Giờ thì
đến sư phụ, bẵng đi ba năm không gặp, khi xuất hiện trước mắt nàng lại
là trong hình dáng một con rồng oai vệ.
Nhấc làn váy khẽ bước đến bên cửa sổ, Ngọc Dao uể oải khoanh tay tựa người vào bậu cửa, ngước mắt ngắm bình minh mùa đông đang lên.
Mặt trời đang nhô lên sau núi, tựa như một cái lòng đỏ trứng gà vĩ đại. Cả một khung trời nhuộm màu
vàng lộng lẫy pha sắc tím lung linh, từng chút từng chút mang những tia
nắng ấm áp lan tỏa bốn phương, đem màn đêm dần đẩy lùi, vạn vật như được chúc phúc bừng tỉnh giấc.
Vương Hạo bất động thanh sắc nhìn
khuôn mặt được nắng sớm tưới tắm của Ngọc Dao. Còn nàng, vẫn mê mẩn ngắm bình minh tới mức, không nhận ra rằng chàng đã sớm tỉnh lại.
Ngọc Dao nghe thấy tiếng động thật khẽ. Khi quay mặt sang liền giật mình,
không biết Vương Hạo đã xuống giường từ lúc nào, trên người còn khoác
một ngoại sam sạch sẽ mà nàng cẩn thận chuẩn bị trước .
Quay mặt
khẽ ngước mắt nhìn chàng, nàng cố nở một nụ cười nhẹ như cánh bướm.
Trước ra đi không rõ nguyên nhân, nay gặp lại trong tình huống ngàn cân
treo sợi tóc. Ngọc Dao có cảm giác thiếu tự nhiên, cổ họng cứ nghèn
nghẹn, mãi mới phát ra được tiếng: “ Sư phụ người đã tỉnh .”
Vương Hạo ngồi xuống cái ghế gần đó, khẽ nói: “ Ngọc Dao gặp lại sư phụ là không vui ?”
Nàng hơi nâng mí mắt, giọng điệu có chút khẩn cấp: “ Không phải, tất nhiên
là con vui rồi, nhưng …”, sư phụ có thể giải thích con biết đã xảy ra
chuyện gì được không? Trong đầu nàng rõ ràng là suy nghĩ như vậy, ra đến miệng lại thành : “ Sư phụ là rồng ?”
Vương Hạo khẽ thở dài:“ Hôm qua nàng cũng thấy rồi đó.”
Nàng chột dạ gườm gườm mắt, cố gắng hít sâu một hơi, lấy gan tuông tràn : “
Cuối cùng là ba năm qua sư phụ đã đi đâu ? Tại sao lại đụng độ con Hổ
tinh, còn giao đấu ác liệt với nó? Chẳng lẽ là người đi khắp nơi trừ
gian diệt bạo?”
Chàng hơi ngẩn người nhíu mày:“ Hỏi nhiều như vậy, ta biết trả lời từ đâu đây?”
Không cần suy nghĩ nhiều, Ngọc Dao đã dứt khoát thẳng thắn nói luôn : “ Sư phụ đã đi đâu ba năm qua ạ ?”
Vương Hạo bình tĩnh nhìn nàng một hồi, cất giọng chậm rãi : “ Ta đi lĩnh phạt .”
“ Lĩnh phạt?”, Ngọc Dao kinh ngạc hỏi,“.. nhưng vì sao..?”
Chàng im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cẩn trọng đáp : “ Ta tự ý sửa đổi số mệnh ở trần gian của một vị thần.”
Hiếm khi nào sư phụ lại chịu nói nhiều với nàng như vậy, nàng được nước lấn
thuyền, bạo gan hỏi tiếp : “ Sư phụ cũng là thần ạ?”
Tầm mắt
của Vương Hạo lại một lần nữa, nhìn trúng ánh mắt tò mò mở to của Ngọc
Dao. Chàng như đang cố kìm nén điều gì trong lòng, rốt cuộc mãi sau mới
chịu nói :“ Tên thật của ta là Cảnh Niệm – Thần Quân của Nam Hải Thần
cung, chân thân là con bạch long nàng thấy đêm qua.”
Ngọc Dao
nhìn chàng không chớp mắt. Vốn định hỏi tiếp, nhưng mắt thấy Vương Hạo
đang thong thả nhấc ấm trà , thì phát hiện ấm trà đã trống không. Nàng
vậy mà bộc phát tư chất đồ nhi ngoan, nhanh nhẹn đứng dậy cầm ấm trà
xuống lầu, nhờ tiểu nhị pha một ấm trà ngon, sẵn tiện gọi một ít điểm
tâm.
Khi đẩy cửa quay trở lại, nàng nhìn thấy sư phụ đang chấp
tay sau lưng, nhìn ra ngoài hiên, bộ dạng suy tư trầm mặc không biết
đang nghĩ gì.
“ Ngồi đi ”, Cảnh Niệm đã cất lời, trong khi Ngọc Dao vẫn còn ngơ ngẩn nhìn bóng lưng chàng .
Mãi lâu sau, nàng mới bừng tỉnh, vâng lời sư phụ ngồi xuống. Kính cẩn nhấc
ấm rót một tách trà, lên tiếng mời Cảnh Niệm. Chàng quay người, đưa tay
đón nhận tách trà, vừa cúi mắt nhìn nàng bằng một thần sắc phức tạp.
Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng lá rụng ngoài sân Ngọc Dao cũng nghe được. Cảnh Niệm bỗng dưng quay mặt đi, một lần nữa để lại cho Ngọc Dao một bóng lưng thẳng tắp .
Nàng thầm suy nghĩ, sư
phụ là đang cố gắng che giấu vẻ hoang mang khi đối mặt với nàng? Không
khí có chút gì đó cổ quái, Ngọc Dao nuốt nước miệng “ực” một cái, cổ
họng khô khốc liền muốn vươn tay rót tách trà , thì Cảnh Niệm lại đột
ngột lên tiếng: “ Nàng có bao giờ suy nghĩ, vì sao ta lại thu nhận nàng
làm đệ tử không?”
Ngọc Dao nhíu mày nghi hoặc : “Không phải sư phụ đã nói rằng, con có thiên tư thông tuệ ?”
Chàng tán đồng : “ Đúng là vậy…”, mãi sau lại ngần ngừ nói tiếp : “ …nhưng còn có một lý do khác…”
Ngọc Dao cảm thấy, hôm nay định lực kiên nhẫn của nàng, quả thực đã đạt đến
cảnh giới phi thường. Nếu người trước mặt nãy giờ không phải là sư phụ,
có lẽ nàng đã không thể chịu nổi, cái kiểu nói chuyện lấp lửng này lâu
đến vậy .
Cảnh Niệm cố gắng duy trì vẻ cao thâm khó dò, nhưng
trong lòng là trăm vị hỗn tạp. Cuối cùng, chàng lấy hết quyết tâm đem sự thật nói ra: “Nàng có biết, bản thân mình chính là một hóa kiếp của
Long nữ đế.”