Đọc truyện Long Ngạo Chiến Thần – Chương 26: Lấy một địch hai
Là Mộc gia mời à?
Long Nghị và Mộc Lâm không phải người ngu, đương nhiên biết rõ Mộc gia mời bọn hắn trong lúc này cuối cùng là vì chuyện gì, cả hai cùng thở dài một cái.
“Ngạo nhi, lần này tốt nhất là con đừng đi.”
Long Ngạo đương nhiên biết rõ cha mẹ lo lắng cho mình, sợ mình đi sẽ chịu thiệt thòi, nhưng người nào làm thì người đó chịu, chính mình gây ra họa thì không thể để cho cha mẹ gánh chịu.
“Con phải đi.”
Đối với tính cách của con trai mình hai người đều hiểu rất rõ, cho nên cũng không trăn trở gì. An bài xong mọi chuyện, ba người đứng dậy rời khỏi Long gia, đi đến trước bổn gia của Mộc Lâm, cũng chính là nơi ở của Mộc gia.
Mộc gia là một trong tứ trụ ở Lôi Vân thành, cùng phủ thành chủ, Long gia Lục giai, Đoan Mộc gia, tất cả chưởng quản đều ở Lôi Vân thành.
Ba người vừa bước vào Mộc gia, Mộc Lâm đã thấy gia chủ Mộc gia Mộc Vãn Phong, cũng là mẫu thân của Mộc Lâm, lên tiếng mời họ vào.
Từ khi chồng của Mộc Vãn Phong chết đi, Mộc Vãn Phong thân phụ nữ một mình chống đỡ cả Mộc gia, không chỉ không suy yếu mà ngược lại còn phát triển không ngừng, càng lúc càng có tiếng nói. Mộc Vãn Phong sớm đã là võ giả Tiên Thiên.
Phụ tử Long Nghị và Long Ngạo tiến vào đại đường đã thấy mọi người ngồi đông đủ, vị trí trên cùng chính là hai người anh của Mộc Lâm, cũng là cậu của Long Ngạo là Mộc Triệt và Mộc Thiên, một người là võ giả Tiên Thiên, một người là võ giả nội kình Thập Trọng Thiên.
Ngồi phía dưới thì là Mộc Phong, Mộc Vĩnh, Mộc Nhất Hàng, Mộc Nhất Hạo, Mộc Dịch Ngôn, Mộc Uyển Nhi, Mộc Thành Lâm. Giờ khắc này sắc mặt Mộc Nhất Hạo và Mộc Nhất Hàng đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Ngạo, hận không thể đi lên một phát giết chết hắn.
“Ngạo nhi, đây là hai người cậu của con, còn không chào đi.”
“Cậu…”
“Không cần, ta hà đức hà năng (*), rõ ràng là không thể dạy ra được một đứa cháu như vậy.”
Long Ngạo vừa mới gọi một chữ, nghe Mộc Triệt nói như thế, còn lại một chữ miễn cưỡng nuốt vào, quay sang nói với cha:
“Phụ thân, người ta không thèm nhận, chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng.”
“Con trai của Tiểu Lâm thật đúng là cuồng vọng, đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, quả là không tệ, không tệ.”
Nhị ca của Mộc Lâm, Nhị cữu của Long Ngạo là Mộc Thiên cất giọng âm dương quái khí nói ra. Đột nhiên giọng hắn chuyển sang lạnh lùng, hỏi:
“Long Ngạo, ta nghe nói giữa ban ngày ban mặt ngươi khi dễ Nhất Hàng và Nhất Hạo, có việc này thật sao?”
Bị hưng sư vấn tội(*), Long Ngạo sớm có chuẩn bị, liền hỏi lại:
“Xin hỏi, người là nghe được từ ai?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nói cho ta là có chuyện này hay không?”
“Phải thì như thế nào? Dù sao các ngươi cũng là người một nhà, nói như thế nào thì cũng là các ngươi đúng, đã như vậy ta cần gì phải tốn nhiều lời.”
“Ngạo nhi, không được hỗn láo.”
Long Nghị chỉ nghĩ, nếu Long Ngạo trêu chọc Mộc gia sau này Long gia ở Lôi Vân thành sẽ càng thêm khó khăn.
“Đây đều là chuyện đùa giỡn của bọn nhỏ, không nhất thiết phải làm kinh động đến mọi người.”
“Long Nghị, ý của ngươi chính là muốn thiên vị con của ngươi à?”
Kéo cha mình lại, giọng Long Ngạo cũng có chút lạnh lùng hỏi:
“Vậy các người muốn như thế nào?”
Con mình bị đánh như vậy, Mộc Thiên đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn hừ lạnh nói:
“Long Ngạo, chúng ta không lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng ngươi đã hung hăng càn quấy như vậy thì ta đây cũng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể chiến thắng hai đứa con này của ta, chuyện hôm nay ta sẽ xóa bỏ.”
“Mộc Phong, Mộc Vĩnh, hắn và các ngươi nói thế nào cũng là đường đệ(*), các ngươi ra đòn cũng nên nương tay một chút.”
Mộc Phong và Mộc Vĩnh là huynh đệ ruột, con trai của Mộc Triệt, ở Mộc gia xem như đỉnh cấp thiên tài, hai người cũng đã đạt tới Cảnh giới nội kình Thập Trọng Thiên. Hai người họ liên thủ lại thì dường như không có đối thủ, trừ phi gặp phải võ giả Tiên Thiên.
Trước tình huống này, Long Nghị hiểu ngay Mộc gia muốn làm gì, vội vàng nói ra:
“Chuyện này hình như có chút không công bằng.”
“Công bằng? Cái gì gọi là công bằng? Long Nghị, ta cho ngươi biết, công bằng là do cường giả định ra, Long gia các người còn chưa đủ tư cách này, giờ ta cho con của ngươi cơ hội, nếu ngươi lựa chọn buông bỏ ta đây cũng không có cách nào, tuy nhiên nếu xảy ra chuyện gì đó không hay với con của các ngươi, Mộc gia chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Long Ngạo nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cha, cuối cùng hiểu ra một đạo lý: Nếu không muốn mình bị khinh bỉ, sỉ nhục, gia tộc không bị xem thường thì mình phải có sức mạnh cường đại. Điều đó không chỉ là vì mình mà còn coi như là vì gia tộc.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, xét cho cùng chính là do mình không có thực lực.
“Ta muốn có được thực lực siêu mạnh, đem những thứ xem thường chúng ta, xem thường người của Long gia dẫm nát tất cả dưới chân.”
Trong nội tâm Long Ngạo không ngừng nói với chính mình, dần dần có thể chính Long Ngạo cũng không biết giờ khắc này tâm trạng hắn đang phát sinh biến hóa xảo diệu.
“Các ngươi khinh người quá đáng, ta muốn đi gặp gia chủ.” – Long Nghị tức giận nói.
“Ha ha ha, khinh người quá đáng? Đúng vậy, Mộc gia chúng ta chính là khi dễ Long gia ngươi như thế đó, các ngươi đang tức giận sao?”
Ngay lúc đó, Long Ngạo không đợi cha mình nói tiếp, hắn tiến lên một bước kiên định nói:
“Ta tiếp nhận, hai người các ngươi cùng lên đi.”
Nói xong, Long Ngạo một mình quay người bước ra ngoài. Khi nghe được đối phương cuối cùng cũng tiếp nhận, bọn người Mộc Triệt ai nấy đều vui vẻ, đặc biệt là Mộc Nhất Hàng và Mộc Nhất Hạo. Không chần chừ chút nào, Mộc Phong, Mộc Vĩnh cùng tất cả mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài, chuẩn bị xuất chiến.
Bên ngoài đại đường của Mộc gia.
Trên mảnh đất trống chỉ có ba người, Long Ngạo và Mộc Vĩnh, Mộc Phong đứng mặt đối mặt, hai bên tựa hồ như đang chuẩn bị.
Mà ở bốn phía của mảnh đất trống đã đứng đầy người từ trước, không biết Mộc gia có cố ý hay không, nhưng các đệ tử Mộc gia và toàn bộ gia nhân đã trình diện, trên mặt người nào người nấy đều tràn ngập khinh bỉ và trào phúng.
Phế vật của Long gia muốn lấy một địch hai?
Có thể sao? Thật sao?
Mộc Phong cười lạnh, tay phải phất nhẹ nói ra:
“Phế vật chính là phế vật, chờ một chút ta sẽ nói cho ngươi biết phế vật nên làm gì, nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội, cho phép ngươi sử dụng binh khí. Ngươi yên tâm, hai người bọn ta sẽ tay không tấc sắt, tuyệt không dùng binh khí.”
Mộc Phong và Mộc Vĩnh căn bản là khinh thường, không nghĩ đến việc hai người liên thủ đấu với một người ít nhiều cũng có chút vô sỉ, chỉ biết coi rẻ đối phương. Nhưng có điều tất cả mọi người trong Mộc gia không ai cười nhạo hai người họ, mà chỉ biết khinh bỉ và trào phúng Long Ngạo.
“Ta không cần sử dụng binh khí, cũng không nghĩ là sẽ giết các ngươi, nếu không lúc đó Mộc gia lại mất đi hai tên vô sỉ.”
“Ha ha ha…”
Nghe được Long Ngạo nói vậy, người vây xem bốn phía đều cười lên chế nhạo không kiêng nể gì cả, giống như vừa nghe được một chuyện cười vui nhất trên thế gian.
“Long Ngạo, ở trước mặt chúng ta ngươi không cần cuồng vọng, nếu ngươi sử dụng binh khí mà có thể giết được chúng ta, chúng ta chết cũng không oán, Mộc gia cũng sẽ không tìm ngươi và Long gia để báo thù, nhưng nói thật, ta cũng không biết ngươi có thể làm được chuyện này không nữa.”
“Mộc gia thực sẽ không báo thù à?”
“Chắc chắn là không, ta đại diện cho Mộc gia chính thức báo cho ngươi biết, một trận chiến này bất kể là sống hay chết, Mộc gia và Long gia cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm, cũng hứa không báo thù, nếu bên nào vi phạm ắt gặp tai ương diệt môn!” – Mộc Thiên lạnh lùng nói ra, thanh âm truyền khắp cả Mộc gia.
***
(*) Hà đức hà năng: Ý là không có tài có đức gì.
(*) Hưng sư vấn tội: Chỉ việc tập trung mọi người lại để xét hỏi tội lỗi của ai đó.
(*) Đường đệ: Người trong họ.