Long Ngạo Chiến Thần

Chương 23: Bị coi thường


Đọc truyện Long Ngạo Chiến Thần – Chương 23: Bị coi thường

Trên đường đi, Long Ngạo dựa vào Long Phúc ở trong Huyết Trì luyện hóa, không ngừng hấp thu Tiên Thiên Thú đan, sức mạnh tăng lên rất nhanh.

Mặc dù Hoang vu Thánh thể coi như không đáy, nhưng cũng phải thừa nhận một viên Tiên Thiên Thú đan này ẩn chứa sức mạnh thật sự khổng lồ, đủ để bù đắp năng lượng cho Hoang vu Thánh Thể. Do đó cũng làm cho tu vi của Long Ngạo đạt tới nội kình Cửu Trọng Thiên đỉnh phong. Nhưng muốn đột phá nội kình cảnh giới Thập Trọng Thiên, một viên Tiên Thiên Thú đan còn lâu mới đủ.

Một viên Tiên Thiên thú đan không đủ? 

Vừa nghĩ tới Hoang vu Thánh thể chính là một nơi không đáy, trên mặt Long Ngạo liền toát ra một cảm giác thật khó tả.

“Chủ nhân, nếu có thể ta muốn bắt đầu giúp người luyện chế hồn nô.”

Hồn nô? 

Nhắc tới hồn nô Long Ngạo rất hiếu kỳ. Theo như lời Long Phúc, nhờ vào Huyết Trì luyện chế ra hồn nô, có thể cung cấp cho mình ngăn địch, bởi thực lực của hồn nô rất mạnh.

“Long Phúc, không biết để luyện chế hồn nô cần có điều kiện gì?”

“Chủ nhân, điều kiện luyện chế hồn nô rất đơn giản, chỉ cần chủ nhân chém giết võ giả hoặc linh thú, sau đó thâu tóm linh hồn của chúng, đến lúc đó ta sẽ tự biết luyện chế hồn nô, một khi luyện chế thành công thực lực hồn nô sẽ tăng lên từ một phần ba đến gấp đôi.” 

Long Ngạo cũng không thấy vui vẻ gì, bởi vì hắn biết rõ, chém giết võ giả và linh thú không phải là một chuyện dễ dàng.

“Chủ nhân, yêu cầu thấp nhất để luyện chế hồn nô thì linh hồn phải là của cảnh giới Tiên Thiên.”


Tất nhiên là như vậy rồi. Long Ngạo không hỏi Long Phúc thêm câu nào nữa, bởi vì dựa vào thực lực của hắn bây giờ, muốn giết Tiên Thiên võ giả hoặc là Tiên Thiên linh thú dường như là một chuyện bất khả thi. 

Nếu nói không muốn luyện chế hồn nô là gạt người, nhưng Long Ngạo có thể tự lượng sức mình, cho nên chuyện luyện chế hồn nô để sau này hãy nói tới.

Xích Hỏa trấn cách Lôi Vân thành khoảng ngàn dặm, cho dù ra roi thúc ngựa, người của Long gia cũng phải vất vả mười ngày mới đi tới nơi.

Lôi Vân thành là một thành phố trong Thiên Tinh quốc. 

Thiên Vũ Đại Lục bao gồm Cửu Châu, Thiên Châu cùng thuộc về hai đại đế quốc là Hỏa Diễm đế quốc và Lôi Đình đế quốc, mà xung quanh hai đại đế quốc này có vô số vương quốc nằm cạnh, được gọi là thuộc địa. Thiên Tinh quốc chính là thuộc địa của Lôi Đình đế quốc.

Xích Hỏa trấn và Lôi Vân thành căn bản không thể đánh đồng. Mọi người Long gia nhìn lên thấy bức tường thành khổng lồ trước mặt thì ngây ngốc, sững sờ tại chỗ, dường như cũng có chút nôn nao. Mọi người nối đuôi nhau mà vào, Long Lập đi cuối cùng, chỉ đành lắc đầu, cũng không ngăn cản mọi người bước vào trong.

Cơ nghiệp của Long gia tại Lôi Vân thành quy mô không lớn, hơn nữa nhà cửa cũng đều rất nhỏ, căn bản không thể so sánh với nhà cửa ở Xích Hỏa trấn. 

Long gia đại trạch.(*)

Năm huynh đệ của Long gia là Long Nghị, Long Lập, Long Kiên, Long Lâm, Long Hóa, trong đó lão Nhị Long Lập được giao làm chưởng quản sự vụ thường ngày của Long gia ở Xích Hỏa trấn, còn lại bốn người đều ở Lôi Vân thành chuẩn bị cơ nghiệp, hi vọng Long gia có thể ngày càng mở rộng quy mô nhập trú(*) Lôi Vân thành.

Trong Lôi Vân thành có tứ trụ gia tộc ở thế chân vạc, bao gồm: Phủ thành chủ, Long gia Lục giai, Mộc gia và Đoan Mộc gia tộc. Tất cả chưởng quản của bốn thế lực này đều ở Lôi Vân thành, cho nên Long gia ở Xích Hoả trấn muốn mở rộng quy mô nhập trú Lôi Vân thành dường như là một chuyện bất khả thi. 


Long Ngạo đến khiến cho Mộc Lâm cảm thấy rất vui, hai mẹ con bọn họ nói chuyện bao nhiêu lâu cũng cảm thấy chưa đủ, Mộc Lâm lưu luyến mãi, dường như không muốn Long Ngạo rời đi.

“Ngạo nhi, số vàng này tổng cộng là một ngàn vạn kim tệ, ta chuẩn bị để cho con để mua Tụ Linh đan.”

Nhận số vàng từ trong tay phụ thân, trong lòng Long Ngạo biết rất rõ, một ngàn vạn kim tệ này ngoại trừ đem số linh thú có được bán đi, thì số kim tệ còn lại chính là do gia tộc gom góp lại mới có đủ. 

Một ngàn vạn kim tệ chỉ có thể mua sắm một viên Tụ Linh đan, có thể thấy loại đan dược này giá trị đến mức nào.

Gật đầu chào phụ thân mẫu thân, Long Ngạo chuẩn bị đi mua Tụ Linh đan. Hắn không phải đi một mình, mà còn mang theo Vương Vũ Âm, Long Tử Du, Long Chính, Long Phương, Long Thạch và Long Thiến Thiến.

Nhìn khung cảnh đông vui tấp nập trên đường lớn, ba nữ nhân Long Tử Du, Vương Vũ Âm và Long Thiến Thiến như muốn hoa mắt, căn bản không có ý muốn đi mua đan dược gì cả. 

“Vũ Âm, ba người đi dạo chơi đi, bọn ta tự đi mua Tụ Linh đan rồi về sau cũng được, chúng ta sẽ gặp lại ở quán rượu phía trước.”

“Tốt, các ngươi đi đi, không cần phải quan tâm bọn ta!” – Nói xong ba nữ nhân này đã hòa vào trong đám người, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Long Chính, Long Phương, Long An, Long Thạch cùng Long Ngạo tiếp tục đi về phía đan minh. 


Ở Thiên Vũ Đại Lục, luyện đan sư rất được kính trọng, luôn được đặt lên hàng đầu. Mỗi một gã luyện đan sư có thể không phải là võ giả, nhưng để luyện chế ra đan dược thì mỗi gã võ giả đều cần phải có thứ gì đó mới có thể luyện ra được.

Chính vì như thế nên không ai dám đi trêu chọc một vị luyện đan sư cường đại, bởi vì chỉ cần luyện đan sư dùng đan dược treo thưởng, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người vì hắn mà bán mạng để lĩnh đan dược.

Đan minh là một tòa nhà nhỏ có ba tầng lầu, cả tòa nhà sơn màu trắng, tạo cho người khác cảm giác rất thoải mái. 

Nhìn đại sảnh của đan minh to như vậy nhưng người cũng không đông lắm, cũng là dễ hiểu, bởi bất kể như thế nào, đan dược thực sự là thứ quá đắt đỏ, không phải ai cũng có thể mua được.

Một viên Tụ Linh đan cần một ngàn vạn kim tệ, có thể thấy đan dược giá trị như thế nào.

“Xin chào các vị, ta có thể giúp gì cho các vị?” – Một mỹ nữ tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt mỉm cười, cất giọng ngọt ngào, lễ phép hỏi. 

“Ta muốn mua Tụ Linh đan, không biết cần bao nhiêu kim tệ?”

Hình như đã thành thói quen, mỹ nữ hồi đáp:

“Ở đây một viên Tụ Linh đan của chúng ta có giá một ngàn vạn kim tệ, xin hỏi các vị cần mấy viên Tụ Linh đan?” 

Mấy viên?

Long Ngạo khoát khoát tay, một viên Tụ Linh đan thiếu chút nữa đã làm cho Long gia tán gia bại sản rồi chứ đừng nói chi là mấy viên. Có đem cả Long gia bán hết đi cũng chưa chắc mua nổi mấy khỏa Tụ Linh đan.

“Xin các vị chờ một lát, ta cho người đi lấy Tụ Linh đan.” 


Nhìn mỹ nữ kia dần dần đi xa, Long Ngạo xua xua tay trước mặt bốn người bọn Long Chính, bất đắc dĩ nói ra:

“Bốn người các ngươi thật đúng là không có tiền đồ, không tu luyện chăm chỉ, mỗi ngày không biết là làm gì, nghĩ gì, nếu các ngươi cứ như vậy làm sao tiến bộ, làm sao có địa vị cao?”

Lúc này trong lòng bốn người Long chính đã không còn khinh bỉ và khi nhục Long Ngạo, thậm chí trong suy nghĩ bốn người bọn họ còn thần tượng Long Ngạo. 

Bọn họ đang chuẩn bị đáp lời thì cách đó không xa mấy thanh niên đi tới, đi đầu là một thanh niên có bộ dáng lạnh lùng, nhìn thấy bọn Long Ngạo thì trên mặt thể hiện rõ sự xem thường.

“Chả trách hôm nay vì sao ta thấy toàn thân không thoải mái, thì ra là gặp được mấy hai lúa, các ngươi thực sự là đệ  tử của Long gia ở Xích Hỏa trấn à?”

Nhìn thấy mấy người họ, sắc mặt bốn người Long Chính có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu hồi đáp: 

“Đúng vậy.”

“Hừ, ta biết ngay là phế vật Long gia ở Xích Hỏa trấn mà. Để ta nhìn xem, đại phế vật, tiểu phế vật, ồ, đây không phải con trai của bà cô phế vật sao, ngươi tên là gì nhỉ? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hình như là tên Xà Ngạo(*) gì đó phải không?”

***

(*) Long gia đại trạch: Chỗ ở của Long gia.

(*) Nhập trú: Lưu lại, đóng quân.

(*) Xà Ngạo: Xà là con rắn. Tên của Long Ngạo là rồng nhưng bị trêu chọc là con rắn. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.