Long Ngạo Chiến Thần

Chương 130: Quá mức vô liêm sĩ


Đọc truyện Long Ngạo Chiến Thần – Chương 130: Quá mức vô liêm sĩ

Đúng là không tự lượng sức mình.

Sự việc Kỳ Lân bị thương lần này khiến cho lục đại tông môn cùng nhị đại đế quốc hội tụ, thử hỏi một vương quốc Tinh Vân nhỏ bé kia có thể làm nên trò trống gì.

Đám người Đường Lâm, Hách Siêu, Dương Nghị đang ngồi nghỉ ngơi. 

“Đường chủ, ta vẫn không phục, vì sao chúng ta phải dè chừng Long Ngạo, hắn không phải chỉ là thứ phế vật vứt đi hay sao.”

Dương Nghị đối với Long Ngạo đằng đằng sát khí, nếu không phải Đường Lâm ngăn lại, tin chắc hắn đã muốn giết chết Long Ngạo.

Hách Siêu sắc mặt không được tốt, nhưng cuối cùng vẫn dè chừng xuống dưới, cho dù nói như thế nào, hắn bây giờ vẫn là thành viên của Hộ quốc đường, cả đường chủ và phó đường chủ đều ở đây, hắn cũng không thể nói được gì. 

“Dương huynh, tình hình Long Ngạo có chút đặc thù.”

“Đường chủ, Xích Hỏa trấn vốn là thuộc vương quốc Tinh Vân chúng ta, nhưng giờ thì sao? Long Ngạo đã giết chết Vu Vĩ và La Thành, chính là không coi Hộ quốc đường ta ra gì, chúng ta chẳng lẽ cứ để yên như vậy hay sao?”

Căn bản không để Đường Lâm trả lời, Dương Nghị tiếp tục nói: 

“Ta mặc kệ, nếu Hộ quốc đường vẫn cứ dung túng cho tên Long Ngạo này, ta sẽ rời khỏi.”

“Phó đường chủ, ngươi nói sai rồi.”


Nghe được Hách Siêu đột nhiên xen vào, Dương Nghị sắc mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: 

“Hách siêu, ngươi có ý gì?”

“Phó đường chủ, Long Ngạo lúc còn ở Hộ quốc đường hết sức tận tâm, nhưng do La Thành luôn muốn gây phiền toái, nếu đổi là những người khác đã sớm ra tay rồi, nhưng Long huynh đệ vẫn nhường nhịn hắn, cuối cùng do La Thành động thủ trước, Long huynh đệ mới bất đắc dĩ giết chết hắn.”

Dương Nghị liền hừ lạnh một tiếng, không nói gì. 

Hách Siêu tiếp tục nói:

“Vương quốc hai lần vứt bỏ Long huynh đệ, thử hỏi việc này nếu đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ như thế nào?”

Dương Nghị kiên quyết bị hỏi liền á khẩu không trả lời được, dù sao việc này cũng thật là hoàng thất Tinh Vân và Hộ quốc đường không đúng, Long Ngạo cũng không làm gì sai cả. 

Nhưng Dương Nghị cùng Đường Lâm sắc mặt lạnh lùng tới cực điểm.

“Hách Siêu, ý tứ của ngươi chính là chúng ta đã sai sao?”

“Đúng vậy, ta cho rằng chuyện này là chúng ta làm sai, chúng ta hiện tại phải là toàn lực mượn sức Long huynh đệ, mà không phải nghĩ biện pháp đối phó hắn, cho nên thỉnh đường chủ, phó đường chủ nghỉ ngơi rồi sau đó đi.” 

“Răng rắc.”


Không cho Hách Siêu nói xong lời Dương Nghị đã ra tay, một chưởng đánh vào người Hách Siêu khiến hắn trực tiếp bị bay ngược ra ngoài.

“Phốc!” 

Máu tươi phun ra.

Thân thể Hách Siêu té nhào thật mạnh trên đất, khó khăn bò dậy, sắc mặt Hách Siêu ngạc nhiên tột độ, bởi vì hắn vạn lần cũng không ngờ Dương Nghị lại như vậy mà ra tay với mình.

“Hách Siêu, cái tên ăn cây táo rào cây sung, ngươi cùng Long Ngạo đúng là vô sỉ giống như nhau, chẳng lẽ ta không biết sao? Ngươi thân là thành viên Hộ quốc đường, thế nhưng lại giúp người ngoài giết chết người của Hộ quốc đường, chỉ cần là điểm này cũng đủ để đuổi cổ ngươi rồi.” 

Đường Lâm không nói gì, dường như cũng đồng tình như vậy

“Tinh Vân Hộ quốc đường, vương quốc vô sỉ, con người vô sỉ, ta hiện tại rốt cuộc cũng biết vì sao Long huynh đệ phải rời khỏi rồi.”

Hách Siêu không nhắc tới Long Ngạo thì thôi, nghe đến Long Ngạo, cho dù là Đường Lâm hay là Dương Nghị, sắc mặt cũng lạnh thêm vài phần. 

Long Ngạo và Xích Hỏa trấn vốn dĩ đã rời khỏi hoàng thất Tinh Vân, hơn nữa còn giết chết đám người La Thành, làm cho hoàng thất Tinh Vân cùng Tinh Vân Hộ quốc đường hoàn toàn không còn mặt mũi nào, Đường Lâm và Âu Dương Phong mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.

“Làm càn.”


Đã động sát tâm, Dương Nghị một bước đã đi ra tới bên ngoài, nhưng người chưa kịp tới, một luồng sát khí đã xuất hiện trước. Dương Nghị cũng nhanh chân lùi trở lại vị trí ban đầu. 

Thân thể giống như diều đứt dây, tiếp đất không phanh, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên áo đen tóc trắng, cả thảy ai cũng chấn động, nhất là đám người Đường Lâm.

“Long huynh đệ.”

Đối với người bằng hữu Hách Siêu này, Long Ngạo rất là có tình cảm, dù sao dám phạm vào đường chủ và phó đường chủ, đã thấy được Hách Siêu thật sự coi mình như một bằng hữu. 

Long Ngạo chính là như vậy, đối đãi với bằng hữu có thể toàn tâm toàn ý ra tay cứu giúp, nhưng đối với kẻ thù thì không một chút lưu tình.

“Đường Lâm, Dương Nghị, các ngươi đúng là vô sỉ, có gì cứ nhắm vào ta, sao phải ra tay với bằng hữu của ta.”

Dương Nghị bị một chiêu đánh bại, liền lùi về sau ba bước. 

“Hừ, Long Ngạo, ngươi đã giết đám người La Thành, căn bản không coi Hộ quốc đường ta ra gì, hơn nữa còn đem Xích Hỏa trấn thoát ly, ngươi tự hỏi chính mình đi, ngươi là hạng người gì?”

Không chỉ Dương Nghị, cho dù là Đường Lâm cũng đều cảm nhận được Long Ngạo bây giờ không phải người dễ đối phó được, kẻ điên có thể một đao chém giết như hắn, vương quốc Tinh Vân người nào có thể đánh thắng hắn?

Chính vì như vậy, cho dù là Đường Lâm hay Dương nghị và những người khác đều có chút sợ hãi đối với Long Ngạo. 

“Đường Lâm, Dương Nghị, ta đã gặp qua nhiều tên vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như các ngươi, hoàng thất Tinh Vân hai lần bỏ rơi ta, ta muốn hỏi một chút, hoàng thất Tinh Vân và Hộ quốc đường các ngươi chẳng lẽ không phải vô sỉ sao?”

Đường Lâm và Dương Nghị bị hỏi liền á khẩu không trả lời được, bởi vì việc này đúng thật là Hộ quốc đường và hoàng thất không đúng, hai lần bỏ rơi Long Ngạo, chỉ cần nói đến việc này cho dù là đi đến đâu cũng không nói lại được.

Nhưng sự tình đến nước này rồi, Đường Lâm và Dương Nghị chắc chắn sẽ không nhận mình sai. 


“Long Ngạo, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, ngươi thân là người của vương quốc Tinh Vân, bất cứ lúc nào cũng đều phải chuẩn bị vì vương quốc mà hy sinh, nhưng ngươi lại dám giết chết La Thành, chẳng lẽ việc ngươi làm là đúng sao?”

Đối với những lời đó Long Ngạo vô cùng phẫn nộ, hắn đã gặp qua những kẻ vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như đám người này, nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, Long Ngạo nói:

“Đám người La Thành một mực muốn ta vào chỗ chết, ta ở Hộ quốc đường nhiều lần muốn thỏa hiệp, nhưng bọn chúng lại không biết tốt xấu, bọn chúng bị ta giết chết chính là gieo gió gặt bão, đừng trách người khác.” 

“Long Ngạo, ngươi bây giờ muốn nói gì mà không được, La Thành đã làm gì chúng ta không biết, nói không chừng là ngươi muốn giết người diệt khẩu.”

“Long Ngạo, cho dù nói thế nào ngươi cũng là người của vương quốc Tinh Vân.”

“Khoan, ta bây giờ một lần nữa nói cho các ngươi biết, ngay chính lúc vương quốc Tinh Vân bỏ rơi ta, ta đã không còn là người của các ngươi nữa rồi, cho nên ta bây giờ đã không liên quan gì vương quốc Tinh Vân các ngươi.” 

Nhìn sâu một hồi, Đường Lâm cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, mà chỉ hỏi:

“Được, ta bây giờ chỉ hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn rời khỏi vương quốc Tinh Vân?”

“Ta vừa mới nói, không phải ta rời khỏi vương quốc Tinh Vân, mà là vương quốc Tinh Vân bỏ rơi ta trước, cho nên ta không sai mà chính là các ngươi sai. Các người vừa đánh bằng hữu ta bị thương, chỉ cần các ngươi xin lỗi ta có thể đại nhân đại lượng tha cho các ngươi lần này” 

“Ha ha ha ha.”

Nghe thấy Long Ngạo nói như vậy, Dương Nghị đột nhiên cười lớn.

“Long Ngạo, ta biết thực lực hiện tại của ngươi rất mạnh nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không chỉ có một mình, sau lưng còn có Long gia, nếu ngươi không ngoan ngoãn, không chỉ là ngươi, cho dù là gia tộc ngươi cũng sẽ không sống yên.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.